CHƯƠNG 114
Xuyên qua thông đạo nhỏ bé, bên kia giếng lại là một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Những hòn đá lớn xây thành hành lang hẹp dài, cây đuốc mờ nhạt hai bên tường đá làm cho thông đạo có vẻ thật quỷ dị, hơn nữa bầu không khí âm lãnh làm cho người ta không rét mà run, nơi này căn bản là thông đạo bí mật dùng tiểu thuyết võ hiệp tả là tốt nhất.
Tư Không Vịnh Dạ mở to hai mắt, không tự kìm hãm được phát ra một tiếng sợ hãi, bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Trong thông đạo âm hàn ẩm ướt, hàn khí ập vào mặt làm cho Tư Không Vịnh Dạ không tự giác rùng mình, xoa xoa cánh tay nổi da gà, Tư Không Vịnh Dạ nắm chặt tay thiếu niên phía sau, chậm rãi bước về phía trước.
Tuy rằng không biết vì sao dưới hoàng cung xuất hiện một thông đạo như vậy, nhưng Tư Không Vịnh Dạ vẫn là tính đi xuống, đã có nhân kiến tạo kiến trúc như vậy, vậy nhất định sẽ có lối ra.
Trừ phi. . . . . . Nơi này thiết kế giống Kim Tự Tháp Ai Cập, có vào không ra. . . . . .
Tư Không Vịnh Dạ sau lưng không khỏi dâng lên một cơn ác hàn, y cũng không muốn bị nhốt tại nơi này làm hoạt tử nhân, vậy còn không bằng trực tiếp giết y cho xong.
“Ngô ~” thiếu niên phía sau bị Tư Không Vịnh Dạ kéo đi như vậy, nhất thời có chút không vui, ôm cánh tay Tư Không Vịnh Dạ đang cầm chặt cổ tay nó, thiếu niên dùng sức muốn giãy tay y ra.
Cổ tay bị thiếu niên thô lỗ làm có chút đau, Tư Không Vịnh Dạ khẽ nhíu mày, quay đầu đưa ngón tay đặt trên miệng, làm một kí hiệu đừng lên tiếng với nó, nhẹ giọng nói: “Hư ~ im lặng chút, sẽ bị người xấu phát hiện.”
Thiếu niên vẫn ngốc hồ hồ lại nghe hiểu lời y nói, vội vàng lấy tay che kín miệng, dùng sức lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa .
Đôi mắt thiếu niên giấu sau mớ tóc dài lóe ánh sáng chớp động khờ dại mà đơn thuần, giống như một con chó nhỏ đáng yêu, ánh mắt có vẻ không rành thế sự làm cho nội tâm Tư Không Vịnh Dạ mềm nhũn.
“Thực ngoan ~” khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Tư Không Vịnh Dạ cho thiếu niên một nụ cười thản nhiên.
Đôi mắt thiếu niên nhất thời có vẻ càng lóe sáng , thử nhếch môi, cho Tư Không Vịnh Dạ một nụ cười sáng lạn, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề mà trắng noãn.
Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi sợ sệt một chút, sau đó lập tức cũng cười với nó sáng lạn như thế.
Vì thế, ngay tại khắc này, hai thiếu niên đến từ thế giới bất đồng, một dơ bẩn thấp hèn, một sạch sẽ cao quý, nhưng lại ở đây cường giống nhau, lộ ra hàm răng trắng noãn giống nhau.
Hình ảnh này in sâu vào đầu Tư Không Vịnh Dạ, làm cho y cả đời khó quên.
Lại một lần nữa giữ chặt tay thiếu niên, Tư Không Vịnh Dạ lấy tay chỉ chỉ phía trước, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thiếu niên đã bỏ phòng bị với y do dự một lát, vẫn gật gật đầu, không có giãy dụa, nhu thuận đi theo Tư Không Vịnh Dạ bước về phía trước.
Cả thông đạo không khí trầm lặng, im lặng đáng sợ, tiếng bước chân hai người tiết tấu giống nhau quanh quẩn chung quanh, quấy rầy sự tĩnh mịch ở nơi này.
Không biết đi bao lâu, hai người cuối cùng đi tới cuối thông đạo, mà nơi này, lại có một cánh cửa đá.
Quanh thân là rét lạnh đến xương, Tư Không Vịnh Dạ lại sớm hãn thấu trọng y của y, đây là mồ hôi lạnh.
Lau mồ hôi tinh mịn trên trán, Tư Không Vịnh Dạ tiến đến phía trước cửa đá tỉ mỉ quan sát.
Bằng trực giác của y, cửa thiết kế như vậy khẳng định là có cơ quan, chỉ có tìm được cơ quan kia mới có thể mở ra cánh cửa này.
Chính là, Tư Không Vịnh Dạ cao thấp xem xét vài lần, nhưng không phát hiện có chỗ nào khác biệt, cánh cửa tựa như một khối đá lớn được mài phẳng, ngay cả một chỗ hơi lõm cũng không có.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác có chút buồn bực.
Một giọt nước mưa rơi xuống, đúng lúc rơi trên mũi Tư Không Vịnh Dạ, cảm giác ướt át mà lạnh lẻo làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi chấn động.
Lau nước ở trên mũi, Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Thấy vách đá phía trên được điêu khắc một con rồng thật lớn, thợ khắc thập phần tinh tế, thậm chí ngay cả vảy trên người cự long cũng điêu khắc trông rất sống động.
Mà nước vừa rồi nhỏ xuống, đúng là từ mắt rồng trên đỉnh đầu Tư Không Vịnh Dạ nhỏ xuống.
Tư Không Vịnh Dạ lui ra phía sau một bước, tay phải vươn lên, có chút đăm chiêu nhìn cự long này.
Tuy rằng cả thông đạo đều thập phần ẩm ướt râm mát, nhưng cũng không thể tới nỗi nhỏ nước, mà cũng chỉ có nơi này , hơn nữa trên đôi mắt cự long giờ phút này còn treo một viên bọt nước.
Bọt nước càng ngưng càng lớn, thừa nhận không được trọng lực tăng lớn, nhanh chóng rơi xuống, văng lên trên mặt đất.
Tư Không Vịnh Dạ tầm mắt theo bọt nước hạ xuống, dừng ở mặt đất phía dưới, không khỏi thoáng ngẩn ra.
Tuy rằng vẫn đều là nhỏ nước, nhưng mặt đất lại phi thường khô ráo, chỉ có một mảnh nhỏ hơi ướt.
Nước cứ nhỏ như vậy, lại không thành vũng?
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy quái dị nói không nên lời.
Nhìn chằm chằm vết nước kia, trong đầu Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên một tia bạch quang hiện lên, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn về phía giọt nước rơi vào.
Tuy rằng phi thường khó có thể phát hiện, nhưng Tư Không Vịnh Dạ vẫn phát hiện một vết rách rất nhỏ dùng mắt thường cơ hồ nhìn không thấy.
Cả khe cũng không giống khe bình thường vô quy tắc vô hình trạng, mà là đầu đuôi chạm vào nhau, tạo ra một hình tròn phi thường tiêu chuẩn, thực rõ ràng là có người thiết kế.
Nhìn thấy loại nút này, Tư Không Vịnh Dạ biểu tình nguyên bản sầu khổ nhất thời giãn ra, thay vào đó là nụ cười sáng lạn y rất hiếm khi có.
“Hóa ra là như vậy a, ta cuối cùng cũng hiểu được .” Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút bội phục đường nét độc đáo của người thiết trí cơ quan này, thiết kế như vậy, trừ phi là người tâm tư đặc biệt tỉ mỉ, nếu không là phi thường khó phát hiện.
Người bình thường tại loại tình huống này phần lớn tìm chốt mở trên cửa đá thượng hoặc là trên vách tường chung quanh, cơ bản có rất ít người nghĩ đến, chốt mở đại môn cư nhiên lại thiết lập trên mặt đất, đa phần con người có tư duy theo quán tính, Tư Không Vịnh Dạ cũng không ngoại lệ.
Vươn ngón tay, Tư Không Vịnh Dạ không chút do dự hướng trung tâm vòng tròn dùng sức đè xuống.
Không có gì ngoài ý muốn, hòn đá vòng tròn trung tâm theo lực ngón tay của Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi hãm vào.
Nhưng, cửa đá chưa có động tĩnh gì.
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh, Tư Không Vịnh Dạ lòng tràn đầy vui mừng nhất thời tan thành mây khói.
Bốn phía im lặng dọa người, chỉ còn lại tiếng hai người hít thở, tiết tấu có chút dồn dập bất hòa.
Tim đập kịch liệt nhanh hơn, một loại cảm giác áp bách quỷ dị dần dần dâng lên trong lòng, càng ngày càng mạnh mẽ, giống như mây đen dần dần bao trùm không trung.
Cảm giác này, liền giống như im lặng trước khi núi lửa bùng nổ.
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, đồng tử Tư Không Vịnh Dạ mạnh co lại, vội vàng đứng dậy, bổ nhào về phía thiếu niên đằng sau.
Ngay khi hai người ngã xuống đất, vô số mũi tên nhọn từ bên trong vách tường bắn ra, làm không khí vốn trầm lặng hoàn toàn tan biến. . . . . .
Hết chương thứ một trăm mười bốn.