CHƯƠNG 126
Phản ứng lại đầu tiên, Tư Không Viêm Lưu lập tức xông lên phía trước, nắm sau áo của thiếu niên, kéo nó ra khỏi người Tư Không Vịnh Dạ, trực tiếp quăng nó ra ngoài.
Tư Không Vịnh Dạ ngẩn ra, lấy tay che kín đôi môi bị chà đạp có chút đau đớn.
Ướt sũng. . . Tất cả đều là nước miếng của thiếu niên. . .
Tư Không Vịnh Dạ mặt nhất thời lập tức hồng đến cổ.
Nhìn thấy vẻ mặt y ngượng ngùng, Tư Không Viêm Lưu thiếu chút nữa ngay cả phổi cũng quên thở .
Xoay người, một phen nhấc áo thiếu niên, giơ nắm tay chuẩn bị đánh xuống.
“Dừng tay!” thanh âm Tư Không Vịnh Dạ vang lên sau lưng hắn, sau đó giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, ngăn động tác hắn lại.
Tư Không Viêm Lưu hai mắt đỏ đậm xoay người, phẫn nộ quát: “Vịnh Dạ, đừng ngăn ta, nó cư nhiên dám. . . Dám trước mặt trẫm đối với ngươi. . . Ta muốn đánh chết tên hỗn đản này!”
“Đừng như vậy! Phụ hoàng, bình tĩnh một chút!” Tư Không Vịnh Dạ dùng khí lực cả người, hai tay ôm chặt lấy tay nam nhân, gương mặt bởi vì dùng sức quá độ mà có vẻ vặn vẹo.
Y phi thường rõ ràng, nam nhân này một quyền đánh xuống, sẽ có hậu quả gì.
Thiếu niên không chết cũng vứt bỏ nửa cái mạng.
Tuy rằng không hiểu gì hết mà bị người khác cường hôn, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm rất không thích, nhưng y cũng không muốn làm loạn tai nạn chết người.
Với Tư Không Vịnh Dạ kiên trì, Tư Không Viêm Lưu dần dần thả lỏng lực đạo cánh tay, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm buông lỏng, vội vàng kéo tay hắn lại, ôm chặt vào trong ngực.
Hai người liền như vậy cứ giằng co không ngừng.
Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng thở dài, Tư Không Vịnh Dạ kiên trì như thế muốn che chở này thiếu niên, hắn cũng không thể nề hà.
“Ai. . . Thôi thôi, ngươi muốn thế nào được thế nấy đi.” Buông thiếu niên trong tay ra, đôi mắt thâm thúy của Tư Không Viêm Lưu không che dấu thất vọng.
“Phụ hoàng?” Tư Không Vịnh Dạ nội tâm cả kinh.
May mắn tránh được một kiếp , thiếu niên lại không có chút gì tự giác, vừa được buông ra liền lại cọ vào ngực Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, ôm chặt y.
Tư Không Vịnh Dạ không rảnh bận tâm nó, đành phải nhẹ nhàng đẩy nó, đẩy thiếu niên từ trong lòng y ra, nhưng là lại vô ích, thiếu niên tựa như một khối da trâu thật lớn, dính sát vào người y, không chịu rời đi.
Tư Không Viêm Lưu sắc mặt lạnh lùng, tròng mắt đen lại nổi lên vẻ sát khí dữ dội.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm hồi hộp một chút, đành phải hạ quyết tâm, mạnh mẽ đầy thiếu niên từ trong lòng mình ra.
Nếu cứ thế này, không chừng này thiếu niên sẽ bị nam nhân quá ghen tuông này trực tiếp giết chết.
Song, Tư Không Vịnh Dạ không cẩn thận dùng sức quá độ, thiếu niên bị y đẩy một cái lảo đảo, ngã thẳng trên mặt đất.
Ngơ ngác ngồi dưới đất, thiếu niên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Tư Không Vịnh Dạ, không tin y cư nhiên lại đối đãi mình như vậy, mím môi, lập tức gào khóc lên.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể cứng đờ, muốn đi dỗ nó, chính là đối diện Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt muốn giết người, không dám nhúc nhích, đành phải ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ.
Vì thế, cả một đoạn thời gian sau, cả Ngự thư phòng quanh quẩn tiếng thiếu niên khóc khoa trương.
Đến cuối cùng, thiếu niên đã muốn khóc gần như khàn khàn, từ trong cổ họng phát ra khí thanh làm người khác lo lắng.
Tư Không Vịnh Dạ không khỏi có chút không yên tâm, cứ khóc như thế, cổ họng thiếu niên sẽ bị phá hủy vì khóc mất.
Đi đến trước mặt thiếu niên, Tư Không Vịnh Dạ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó: “Đừng khóc , ta xin lỗi được không?”
Thiếu niên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn y, dùng sức hít cái mũi, vẻ mặt ủy khuất.
Tư Không Vịnh Dạ ôn nhu cười: “Ha hả, đừng khóc được không?”
Thiếu niên oán hận trừng mắt liếc y một cái, không tin lời hắn, dùng sức chụp tay y, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục khóc thét.
Sờ sờ mu bàn tay có chút sưng đỏ, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bất đắc dĩ.
Y thật sự là vô kế khả thi .
Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bị đánh, Tư Không Viêm Lưu nội tâm đau a, ngay cả chính hắn cũng luyến tiếc đánh y như vậy, thiếu niên này to gan lớn mật, cư nhiên dám đánh mà lại dùng sức như vậy.
Một tay kéo Tư Không Vịnh Dạ lại, Tư Không Viêm Lưu bắt lấy bàn tay ủa y, tỉ mỉ xem xét, nhất thời nổi trận lôi đình.
“Ngươi này không biết tốt xấu vô liêm sỉ, cư nhiên dám đánh Vịnh Dạ của trẫm như vậy, đúng là muốn chết!” Dứt lời, Tư Không Viêm Lưu phất tay áo, nổi giận đùng đùng tiến đến chỗ thiếu niên đang ngồi.
Tư Không Vịnh Dạ lại giữ chặt hắn: “Phụ hoàng, không có gì, không cần lo lắng!”
Tư Không Viêm Lưu cả giận nói: ” Đã bị đánh sưng lên, còn không có gì? Chẳng lẽ muốn cho nó đánh ngươi thành trọng thương ngươi mới vừa lòng?”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: “Phụ hoàng, nó chỉ là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu thôi!”
Ba lần bốn lượt bị ngăn trở, Tư Không Viêm Lưu hai mắt cơ hồ phun ra lửa: “Cái gì cũng đều không hiểu? Cái gì cũng đều không hiểu lại biết ôm người khác hôn môi đùa giỡn ? Ta thấy nó căn bản là giả bộ thì có!”
Tư Không Vịnh Dạ mặt nhất thời lại đỏ, há mồm ngập ngừng nửa ngày cũng chưa nói ra một câu gì, đành phải xấu hổ nghiêng đầu, tay vẫn giữ chặt nam nhân.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời phổi không thở nổi , dùng sức giãy y ra: “Đến lúc này ngươi còn che chở nó, nó vừa rồi hôn ngươi có phải ngươi thực thích không a? Chẳng lẽ ngươi cứu nó trở về là vì muốn dưỡng nó làm nam sủng? Chẳng lẽ ta mỗi ngày liên tục mấy canh giờ cũng không cho ngươi ăn no? Ngươi lại cơ khát đến thế này sao? Ta nói cho ngươi biết! Chỉ cần trẫm còn sống trên thế gian này một ngày, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng có thể cùng những người khác ở một chỗ!”
Tư Không Viêm Lưu giận dữ nói không hề lựa lời, liên tiếp vũ nhục khó nghe giống như tia laser quét qua, chờ hắn phản ứng được, sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ đã một mảnh trắng bệch .
Tư Không Viêm Lưu nội tâm cả kinh, lập tức ngậm miệng.
Môi hơi hơi run lên, tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Tư Không Vịnh Dạ cũng tán đi, một tràng vừa rồi giống như vạn tiễn xuyên tâm, đâm vỡ nát tâm của y.
” Vịnh Dạ. . . Phụ hoàng. . .”Tư Không Viêm Lưu nhất thời ý thức được, chính mình xông đại họa , lòng tự trọng tiểu tử kia luôn luôn rất mạnh, cái này không hận tử hắn mới là lạ.
Quả nhiên, không đợi Tư Không Viêm Lưu mở miệng, Tư Không Vịnh Dạ lập tức lôi kéo thiếu niên vẻ mặt ngây thơ bên cạnh, vội vã chạy ra khỏi Ngự thư phòng.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Tư Không Viêm Lưu ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút phiền táo gãi gãi đầu mình, buồn bực lẩm bẩm: “Ai. . . Cái này xong rồi, xem ra tiểu tử kia vài ngày không thèm để ý đến ta , vậy phải làm sao bây giờ a.”
Vừa rồi hắn bị phẫn nộ làm loạn lý trí, những lời nói đả thương người đến bây giờ hắn thật sự là hối hận đến cực điểm.
Nhưng mà lời nói ra giống như bát nước hất đi, dù hắn có hối hận cũng vô dụng .
Vô lực ngã ngồi trên ghế, Tư Không Viêm Lưu xoa xoa huyệt Thái Dương đang phát đau, bắt đầu xem làm sao khiến Tư Không Vịnh Dạ tha thứ mà phát sầu .
Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác bản thân có chút bi ai, đứa con cũng cưỡi lên đầu lão tử, đây rốt cuộc là cái gì cùng cái gì đây.
Cho nên nói, làm hoàng đế mà lại thế này, từ xưa đến nay, Tư Không Viêm Lưu chỉ sợ là chưa từng có ai, sau này cũng không ai nốt .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Dùng sức lôi kéo tay thiếu niên, Tư Không Vịnh Dạ nổi giận đùng đùng kéo nó ra Ngự hoa viên.
“Hỗn đản! Tên hỗn đản này! Thật sự là tức chết ta ! chết tiệt hỗn đản!” khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phẫn nộ mà biến thành màu hồng tím, Tư Không Vịnh Dạ tức giận nói năng lộn xộn .
Nam nhân ngôn ngữ phẫn nộ còn quanh quẩn bên tai, ngôn ngữ vũ nhục làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác xấu hổ vô cùng.
Y thế nào cũng không có cách tin tưởng, Tư Không Viêm Lưu lại nghĩ về y như thế, thật không chịu nổi.
Chẳng lẽ trong nam nhân cảm nhận, y lại là một *** đãng nam tử không biết thỏa mãn?
“Đau! Đau!” Thiếu niên kinh hô, kéo Tư Không Vịnh Dạ đang nổi giận quay về sự thật.
“A! Ngượng ngùng!” Ý thức được chính mình dùng sức quá độ , Tư Không Vịnh Dạ vội vàng buông lỏng tay ra.
Cổ tay bị nắm có chút sưng đỏ, thiếu niên trừng mắt nhìn Tư Không Vịnh Dạ liếc một cái, môi bĩu lên, giống như một tiểu hài tử đang tức giận, bộ dáng thập phần đáng yêu.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm ấm áp, tâm tình buồn bực nhất thời tốt hơn rất nhiều.
“Cái kia, chúng ta tới đó ngồi đi.” Tư Không Vịnh Dạ vào đình một bên, mỉm cười mở miệng nói.
Thiếu niên tầm mắt dời theo hướng ngón tay y, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Đợi đi vào đình, Tư Không Vịnh Dạ mới phát hiện, trong đình đã có mấy người đang ngồi, nhìn kỹ thì là Như phi, Ngọc phi, cùng với hoàng tử công chúa của hai người bọn họ đều có mặt.
Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt lạnh lùng, xoay người bước đi.
Y không muốn nhìn thấy những người này.
“Ai nha, kia không phải Thái tử điện hạ sao? Thế nào gặp chúng ta liền bước đi a? Chẳng lẽ bởi vì chán ghét chúng ta?” giọng nữ sắc nhọn từ phía sau truyền đến, ngữ điệu âm dương quái khí, ngữ khí phi thường chanh chua, đúng là luôn luôn tùy tiện, Như phi.
Tư Không Vịnh Dạ nhăn mi lại, dừng cước bộ.
Xem ra, những người này là không tính buông tha bọn họ , nếu như vậy, thì cùng chơi đùa với bọn họ cũng được.
Y cũng không tin, Đại lão gia y đây đến từ thế kỷ hai mươi mốt có thể đấu không lại tiểu nữ nhân phong chế tư tưởng hẹp hòi này?
Hết chương thứ một trăm hai mươi sáu