Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 141: Chương 141




CHƯƠNG 141

          “Vịnh Dạ, ta cảm giác ngươi gần đây có chút không thích hợp, kể từ lúc ra khỏi hoàng cung về sau, ngươi vẫn là lạ, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu có chút lo lắng mở miệng hỏi.

          Tuy rằng ở mặt ngoài đúng là như bình thường, nhưng Tư Không Viêm Lưu vẫn là phi thường mẫn cảm nhận ra thay đổi của y.

          Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt càng thêm ảm đạm, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng, người quá lo rồi.”

          Tư Không Viêm Lưu nhíu mi: “Vịnh Dạ, có cái gì liền nói thẳng ra đi, không cần nghẹn trong lòng, phụ hoàng biết ngươi có tâm sự.”

          Tư Không Vịnh Dạ cố lấy lại tinh thần đối hắn mỉm cười: “Ha hả, phụ hoàng, ta thật sự không có gì mà.”

          Tuy rằng cười đến thực sáng lạn, nhưng trong mắt Tư Không Vịnh Dạ không có ý cười, ngược lại lưu chuyển  u buồn nồng đậm, thoạt nhìn thập phần yếu ớt.

          Nhìn thấy bộ dáng y khác thường, Tư Không Viêm Lưu không nói gì.

          Hắn có thể khẳng định Tư Không Vịnh Dạ có tâm sự, nhưng đối phương không nói, hắn cũng không có biện pháp.

          “Nếu, chúng ta không phải sống trong đế vương gia, mà là sống ở một nơi bình thường như người ta thế này, vậy sẽ như thế nào ha?” Tư Không Vịnh Dạ lắc lắc cần câu trong tay, ra vẻ lơ đãng nói.

          Tư Không Viêm Lưu có chút giật mình: “Ngươi như thế nào nghĩ như vậy?”

          Khóe miệng xả ra một tia tươi cười chua sót, Tư Không Vịnh Dạ cười nói: “Ha hả, vừa rồi là ta nói giỡn thôi, phụ hoàng đừng để ý.” Tầm mắt y vẫn dừng lại ở mặt nước, chính là dư quang khóe mắt cũng không ngừng liếc về phía Tư Không Viêm Lưu.

          Tư Không Viêm Lưu không nói lời nào.

          Hai người lâm vào trầm mặc.

          Tư Không Vịnh Dạ cũng không có quay đầu nhìn Tư Không Viêm Lưu, y sợ ánh mắt mình tiết lộ tiếng lòng.

          Mà Tư Không Viêm Lưu cũng không còn bộ dáng thoải mái trước đó, trở nên thâm trầm, vẫn cúi đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

          Bầu trời thực sáng sủa, ngàn dặm không mây, xanh giống như một khối ngọc bích không tì vết, ánh nắng cuối mùa thu ấm áp bao phủ trên người hai người, xa xa nhìn lại, giống như được phủ  một tầng kim quang mỏng.

          Một trận gió thổi qua, mặt sông nổi lên tầng tầng gợn sóng, dưới ánh mặt trời ba quang lân lân.

          Đột nhiên, cần câu của Tư Không Vịnh Dạ bị kéo xuống một chút, một sức mạnh vô hình đang kéo cần câu xuống nước.

          Thế nhưng Tư Không Vịnh Dạ vẫn còn đang ngẩn người.

          “Vịnh Dạ, ngươi ngây ngốc cái gì, cá đã cắn câu rồi !” Tư Không Viêm Lưu dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng y, có chút buồn cười nói.

          Tư Không Vịnh Dạ phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ lên, vội vàng dùng sức nắm cần câu đã sắp tuột khỏi tay, dùng sức kéo lên trên, vì thế, một con cá chép xinh xắn văng lên khỏi mặt nước, dưới ánh mặt trời phiếm  ánh sáng ngọc quang mang.

          Hai tay nắm cá chép, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm mừng rỡ, quay đầu, đối với Tư Không Viêm Lưu cười vẻ mặt sáng lạn: “Phụ hoàng, ta rốt cục câu được cá rồi!”

          Nhìn thấy khuôn mặt y tươi cười sáng lạn vô cùng, Tư Không Viêm Lưu có chút hơi thất thần.

          Hóa ra, tiểu tử kia cũng có thời điểm cười vui vẻ như vậy. . ! .

          Tư Không Viêm Lưu đột nhiên cảm giác lòng có chút chua xót, mấy năm qua, hắn đối Tư Không Vịnh Dạ không có lúc nào là không che chở, cơ hồ có thể nói là cưng chiều , nhưng mà Tư Không Vịnh Dạ lại vẫn không thực vui vẻ, điều này làm cho hắn vẫn thực buồn bực.

          Mà hiện tại, chỉ là câu được một con cá mà thôi, Tư Không Vịnh Dạ lại có thể vui vẻ như thế này, thật sự là làm cho hắn thấy thực thất bại, chẳng lẽ tình yêu của hắn, so ra còn kém một con cá như vậy sao?

          Tuy rằng không mấy vui vẻ, nhưng là trên mặt Tư Không Viêm Lưu không có một chút thần sắc bực mình, đối Tư Không Vịnh Dạ ôn nhu cười nói: “Ha hả, đây chính là con cá đầu tiên Vịnh Dạ từ lúc chào đời tới nay câu được a, có muốn lưu làm kỷ niệm hay không?”

          Tư Không Vịnh Dạ dùng sức gật gật đầu: “Ân, kia đương nhiên!” Tươi cười vô cùng hồn nhiên.

          Tư Không Viêm Lưu nội tâm nóng lên, đột nhiên tiến lên một bước, bất chợt ôm sát  Tư Không Vịnh Dạ vào trong lòng.

          Tư Không Vịnh Dạ bị hoảng sợ, hai tay buông lỏng, cá trong tay trượt đi ra, đánh rơi trên mặt đất, giãy vài cái, lại về tới mặt sông.

          Tư Không Vịnh Dạ không khỏi có chút tiếc hận, kia chính là y chờ đợi  mấy canh giờ thật vất vả mới câu được a.

          Thế nhưng, lúc này Tư Không Viêm Lưu thình lình làm hành động khác thường lại khiến y càng thêm lo lắng.

          “Phụ hoàng? Người làm sao vậy? Sao lại đột nhiên. . . . . .” Tư Không Vịnh Dạ đầu bị hắn gắt gao ôm chặt trong ngực, nhìn không thấy mặt nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ có chút buồn bực.

          Tư Không Viêm Lưu mỉm cười, cười mới chua sót làm sao: “Không có gì, để phụ hoàng ôm một chút.”

          Tư Không Vịnh Dạ thập phần nhu thuận trả lời: “Nga.” Chính là trong lòng vẫn nghĩ đến con cá vừa đào tẩu kia.

          Tư Không Viêm Lưu sờ sờ đầu của y: “Thực ngoan.”

          Dưới ánh mặt trời hình dáng hai người ôm chặt lấy nhau có chút mơ hồ không rõ, và bên cạnh là con sông phiếm ra hào quang chói mắt, có loại cảm giác không chân thật, thoáng như cảnh trong mơ.

          Cuối cùng, bọn họ cũng không câu được con cá nào.

          “Phụ hoàng! Đều tại người, ta thật vất vả mới câu được một con cá lại bị người làm cho xổng mất.” Trên đường về nhà, Tư Không Vịnh Dạ vẫn nén giận Tư Không Viêm Lưu không nên đột nhiên ôm y, hại y không cẩn thận thả mất con cá kia.

          Tư Không Viêm Lưu cười vẻ mặt thật có lỗi: “Ha hả, xấu hổ a, ta lúc ấy có điểm kích động quá .”

          Tư Không Vịnh Dạ hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Không có việc gì kích động gì chứ? Người có tuổi nên bảo trì tâm tính vững vàng, bằng không ngày nào đó trúng gió , ta cũng mặc kệ ngươi.”

          Tư Không Vịnh Dạ nói, làm cho Tư Không Viêm Lưu chính trực tráng niên thực chịu đả kích.

          Bất đắc dĩ quay đầu, Tư Không Viêm Lưu làm ra một bộ dáng chực khóc, cố ý dùng một ngữ khí khoa trương nhìn trời ai thán nói: “Ai. . . Vịnh Dạ từ bỏ phụ hoàng, hóa ra Vịnh Dạ chỉ là ham sắc đẹp phụ hoàng thôi, hiện tại phụ hoàng ‘ tuổi già sắc suy ’ , Vịnh Dạ thay lòng đổi dạ , ô ô ô. . . Thiên lý khó chứa a!” Dứt lời, còn giả bộ lau lau khóe mắt.

          Tư Không Vịnh Dạ nhất thời một trận ác hàn, một nam nhân trưởng thành còn giả vờ oán phụ trách móc, thật đúng là. . .

          Sờ sờ trên tay nổi da gà, Tư Không Vịnh Dạ tức giận vỗ phía sau lưng nam nhân: “Ngươi đứng đắn một chút cho ta! Còn làm ra bộ dáng nương nương như vậy, cẩn thận ta thật sự hưu ngươi!”

          Tư Không Viêm Lưu quay đầu, trừng mắt nhìn, lại quay đầu, “ai oán khóc” lên: “Ô ô ô. . . Đứa con bất hiếu. . .”

          Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa trực tiếp phun ra một búng máu.

          “Ngươi cho ta im lặng chút, còn khóc nữa ta liền thật sự biến thành một đứa ‘ nghiệt tử ’ cho ngươi xem!” Tư Không Vịnh Dạ rống giận, cái trán gân xanh bạo khởi.

          “Phụ thân không dám . . . , Vịnh Dạ đừng vứt bỏ ta. . . Ô ô ô. . .” Tư Không Viêm Lưu tiếp tục sắm vai Đỗ Thập Nương.

          “. . . . .”

          Tư Không Vịnh Dạ hoàn toàn bỏ cuộc .

          Hai người cứ như vậy vui cười tức giận mắng bước đi , trên đường hấp dẫn  không ít ánh mắt tiểu nữ nhân lão bà.

          “Oa, tình cảm phụ tử bọn họ thật tốt a.”

          “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa bộ dạng đều hảo tuấn a, điệu bộ cũng đáng xem.”

          “Đúng vậy, cả đời ta này cũng chưa thấy người xinh đẹp như bọn họ,  sẽ không là yêu tinh biến thành đi?”

          “Thiết, một chút cũng không giống, trên người bọn họ nào có cảm giác yêu lý yêu khí gì a, ta thấy bọn họ là tiên nhân làm không tốt trên trời biến thành đi? Cảm giác không giống phàm nhân a.”

          “Đúng rồi đúng rồi đúng đúng đúng. . . .”

          Cho nên nói, vô luận là ở hiện đại hay cổ đại, nữ nhân thiên tính là thích tán nhảm đúng là không khác biệt. . .

          Tuy rằng hai người tay không mà về, nhưng là thôn dân nhiệt tình lại tặng vài con cá lớn, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng mấy người vẫn không khách sáo chấp nhận.

          Vì thế, đêm đó, luôn luôn tự nhận là trù nghệ không tồi, Mã Nhược Phàm liền chủ động xin vì mọi người làm một bữa tiệc cá.

          Những người khác nhảy nhót, hô to “A Phàm ta yêu ngươi”, làm Thượng Quan Lưu Hiên tức giận thiếu chút nữa muốn giết người.

          Sự thật chứng minh, trù nghệ của Mã Nhược Phàm rất tuyệt, món ăn làm được rất là ngon.

          Mọi người đối hắn lại thêm khen, điều này làm cho Thượng Quan Lưu Hiên này bực mình  hơn nửa ngày, chạy lại ôm Mã Nhược Phàm đối những người khác nói đây là hảo lão bà của ta, các ngươi ai cũng đừng mơ ước, bị Mã Nhược Phàm luôn luôn thống hận từ “lão bà” này hung hăng đánh  một chút.

          Những người còn lại là một bên hưởng thụ  mỹ vị, một bên nhìn bọn họ phu phu ngọt ngào liếc mắt đưa tình, cười thực vui vẻ.

          Cả buổi tối, đều là trải qua trong tiếng hoan hô và vui cười, không khí phi thường hòa hợp.

Hết chương thứ một trăm bốn mươi mốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.