CHƯƠNG 67
Xem mạch cho Tư Không Vịnh Dạ xong, biểu tình trên mặt Nhan Tử Khanh nhất thời kinh ngạc vạn phần.
“Này, này mạch có phần quá hỗn loạn.” Nhan Tử Khanh ánh mắt hơi hơi nheo lại, buông cổ tay Tư Không Vịnh Dạ ra.
Tư Không Viêm Lưu nhướng mày: “Vịnh Dạ trong cơ thể đang có hai cổ kịch độc triền đấu lẫn nhau, ảnh hưởng mạch của y.”
Nhan Tử Khanh có chút đăm chiêu cúi đầu, nhìn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng hắn, ánh mắt có chút chớp động: “Cái này khó trách.”
“Vậy độc trong cơ thể y là độc gì?” Nhan Tử Khanh sờ sờ râu dài hoa râm, từ trong ngực lấy ra một bố bao màu trắng thêu hoa văn cổ điển: ” trước hết nghĩ biện pháp chế ngự độc trong cơ thể y đã, nếu không rất khó giải độc.”
Tình huống không lạc quan, Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy thần sắc trên mặt Nhan Tử Khanh nghiêm túc, tâm nguyên bản có chút an tâm nhất thời lại lo lắng lên.
Xem ra lần này không dễ làm a. Tư Không Viêm Lưu cười khổ.
“Ta chỉ biết có một loại là xà độc, loại khác ta cũng không biết, nhưng giống như đã ẩn núp trong cơ thể Vịnh Dạ thật lâu .” Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói.
Nhan Tử Khanh ngây ra một lúc, ánh mắt nghi vấn nhìn hắn: “Xà độc?”
Tư Không Viêm Lưu gật gật đầu, chỉ vào tiểu lục xà trên bàn bên cạnh bị hắn biến thành hôn mê cả buổi: “Chính là nó, nọc độc của nó giống như đối độc tố trong cơ thể Vịnh Dạ có tác dụng chống cự.”
Nhan Tử Khanh nhìn thấy con rắn nhỏ kia, biểu tình trên mặt thập phần cổ quái.
Lão chưa từng gặp qua rắn nào như vậy. Lão đọc nhiều sách xưa của tiền nhân về rắn rồi, trong trí nhớ lão, loại rắn nhỏ cả người xanh lá mạ nhưng lại có kịch độc hình như cũng chỉ có rắn lục, chính là ngoại hình của nó lại khác rắn lục, bộ dáng thoạt nhìn cũng ôn lương hơn nhiều, không có cảm giác ác độc của xà độc bình thường, ngược lại cả người lộ ra một cỗ linh khí, thật sự làm cho người ta đoán không ra.
Vươn tay, ngón trỏ Nhan Tử Khanh lại chế trụ mạch đập Tư Không Vịnh Dạ, nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở mạch đập có chút hỗn loạn của y.
Sau một lát, Nhan Tử Khanh mở mắt, trong đôi mắt mở to tinh quang thoáng hiện, sáng ngời hữu thần nhìn Tư Không Viêm Lưu.
“Y là không phải bị cái gì cắn quá?”
Tư Không Viêm Lưu nội tâm vui vẻ, nhất thời đem một loạt sự tình ly kỳ phát sinh trước đó đầu đuôi gốc ngọn nói cho lão, kể cả chuyện hắn thiếu chút nữa bị độc tố kia cắn nuốt, cùng với chuyện con rắn nhỏ âm soa dương thác kia cắn hắn một cái.
Nhan Tử Khanh nghe hắn nói xong, có chút đăm chiêu nhìn con rắn nhỏ một bên: “Cũng còn may ngươi làm cho nó cắn đồ tôn ta một cái, ngăn chặnn độc trong cơ thể y, nếu không y đã sớm chết rồi.”
Tư Không Viêm Lưu nghe được trong lòng run sợ, vội vàng mở miệng hỏi: “Kia Vịnh Dạ còn cứu được không?”
Nhan Tử Khanh nhíu mi nói: “Này khó mà nói, nếu có thể biết độc trước đó trong cơ thể y là cái gì, vậy có thể còn có cứu, nếu không biết, kia ~”
Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười khổ nói: “Trẫm nếu biết đó là độc gì thì tốt rồi.”
Tư Không Viêm Lưu tuy rằng võ công cao cường, nhưng là đối độc linh tinh gì đó lại không hiểu biết, hơn nữa độc trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ lại phi thường cổ quái, ngay cả Nhan Tử Khanh này được thế nhân gọi là Thần Y Thánh Thủ lão cổ đồng cũng nhận không ra, kia hắn càng không thể biết được.
Nhan Tử Khanh biểu tình trên mặt có chút do dự, sau một lát mới ngữ khí không chừng mở miệng nói: “Nếu ta không có đoán sai, độc trước cũng là bị cái gì cắn mới tiêm vào đi.”
Một đạo bạch quang hiện lên trong đầu Tư Không Viêm Lưu, hai tròng mắt đen như mực dòng quang lóe ra, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Nhan Tử Khanh, trong miệng chậm rãi phun ra ba chữ: “Ám ma chu.”
Tư Không Viêm Lưu phía trước vẫn nghĩ độc này là Thượng Quan Lưu Hiên hạ trên người Tư Không Vịnh Dạ, vẫn không nghĩ tới hướng này, mới vừa rồi Nhan Tử Khanh nhắc tới như vậy, hắn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: “Này cũng là độc xuất phát từ trên động vật.”
Nhện và rắn từ trước đến nay là tương sinh tương khắc, độc của tiểu lục xà có thể khắc chế độc của ám ma chu tự nhiên chẳng có gì lạ, hơn nữa lúc Thượng Quan Lưu Hiên từng ở bắt cóc y cũng nói qua với hắn, Vịnh Dạ bị ám ma chu cắn một cái.
Vịnh Dạ thể chất bất đồng với thường nhân, cho nên, bị ám ma chu cắn xong, độc tố ám ma chu vẫn ẩn núp trong cơ thể y, không phát tác.
Cho đến khi Thượng Quan Lưu Hiên vì muốn có Mã Nhược Phàm mà cùng y thông đồng một mạch, không biết dùng cái gì làm cho y “Đột phát kì bệnh” , nhưng lại không nghĩ qua là kích phát độc tiềm tàng trong cơ thể y đã lâu, hơn nữa rốt cuộc không thể áp chế, tạo thành cục diện khó khăn như bây giờ.
Nguyên bản một loạt sự tình đến làm cho hắn không thể tưởng tượng, giờ phút này tại đây xâu chuỗi lại với nhau, nhất thời vô cùng rõ ràng.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm thấy, nguyên lai sự tình cũng không có gay go như trong dự đoán.
Nhan Tử Khanh sờ sờ râu, giống như phu tử dạy học, rung đùi đắc ý nói: “Ám ma chu nguyên bản là cổ trùng do ma giáo dùng những thứ ác độc để dưỡng, chí âm chí hàn, độc tính cực kỳ mãnh liệt, ai bị nó cắn một cái cả người nhanh chóng sưng, cho đến da thịt không thể chịu đựng được, cuối cùng thân thể bạo liệt mà chết, là loại độc trùng cực kỳ kinh khủng.”
Nắm lấy con rắn nhỏ, ngón tay Nhan Tử Khanh chạm một ít nọc độc trên răng nó, tinh tế quan sát, đặt trên cái mũi ngửi ngửi, nhất thời thông suốt: “Mà độc tính con rắn nhỏ này cũng chí dương chí cương, cho nên, lưỡng chủng độc tố tính chất trái ngược căn bản không có biện pháp dung hòa, sẽ khắc chế lẫn nhau.” Một bên tinh tế quan sát con rắn nhỏ, Nhan Tử Khanh mở miệng nói tiếp: “Cho nên, khi chúng nó chưa có bên nào bị tiêu diệt thì sinh mệnh Vịnh Dạ tạm thời không có nguy hiểm.”
Tư Không Viêm Lưu sau khi nghe xong, nguyên bản tâm không yên bất an nhất thời thả xuống dưới.
“Nhưng là, cứ như vậy, thân thể y có thể sẽ không chịu nổi.” Nhan Tử Khanh nhíu mày nói, biểu tình trên mặt phi thường nghiêm túc: “Thân thể y thoạt nhìn tựa hồ không tốt lắm, chỉ sợ rất khó nhận nhiệt lượng lưỡng chủng độc tố lẫn nhau triền đấu sinh ra.”
Tư Không Viêm Lưu gật gật đầu: “Vịnh Dạ thân thể cũng không hảo.”
Nhan Tử Khanh mở bố bao màu trắng ra, bên trong là một chủy thủ bằng bạc cùng một vài ngân châm dài nhỏ.
Nhan Tử Khanh lấy chủy thủ bằng bạc ra, chủy thủ sắc bén nghiêng một chút, lưỡi dao lóe ra hàn quang, làm cho người ta không rét mà run.
“Sư phó, ngươi đây là?” Hắn từ trước đến nay ghét những loại binh khí kim loại lạnh như băng này, Nhan Tử Khanh đột nhiên lấy ra loại đồ vật này, hơn nữa biểu tình trên mặt lão bí hiểm, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có loại dự cảm bất hảo.
Nhan Tử Khanh lấy tay sờ sờ lưỡi dao vô cùng sắc bén, mỉm cười nói: “Hoán huyết.”
Tư Không Viêm Lưu nửa ngày cũng không nói ra gì.
Nhan Tử Khanh nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn ngạc nhiên nghi ngờ, nhất thời hiểu rõ cười: “Chính là thay đổi máu, độc tố ám ma chu tuy rằng mãnh liệt, nhưng chỉ là ô nhiễm máu. Cho nên, chỉ cần đem toàn bộ máu trong cơ thể Vịnh Dạ thay ra ngoài, thay máu tươi sạch sẽ là được.”
Tư Không Viêm Lưu nắm tay nắm chặt, ngón tay dùng sức quá độ mà có chút tê: “Hay là, dùng máu của ta?”
Nhan Tử Khanh gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được nhưng làm vậy rất mạo hiểm, nếu làm không tốt các ngươi hai người đều chết, ngươi nguyện ý làm sao?”
Tư Không Viêm Lưu không chút do dự gật gật đầu: “So với nhìn Vịnh Dạ như vậy chết đi, không bằng thử một lần.”
“Nhưng là, nếu thành công , nội lực của ngươi sẽ mất một phần.” Nhan Tử Khanh nhìn chằm chằm ánh mắt Tư Không Viêm Lưu: “Ngươi cho Vịnh Dạ bao nhiêu máu, ngươi sẽ mất bấy nhiêu nội lực, truyền cho Vịnh Dạ.”
Tư Không Viêm Lưu trong mắt không có một tia do dự: “Cho dù nội lực hoàn toàn biến mất, trẫm cũng muốn làm như vậy.”
Điểm huyệt ngủ của Tư Không Vịnh Dạ xong, Nhan Tử Khanh đem một ống cỏ lau rất nhỏ, đỉnh nhọn tiêm vào mạch máu trên cánh tay hai người.
Vì bảo đảm máu Tư Không Viêm Lưu cũng sẽ không ô nhiễm, bên trong ống cỏ lau trước đó bôi một ít dược vật khắc chế chú độc cùng xà độc, tạm thời khắc chế độc tính chúng nó. Như vậy, trong thời gian ngắn, máu Tư Không Viêm Lưu sẽ không bị chúng nó xâm hại.
Sau đó, Tư Không Viêm Lưu vận công, dùng nội lực đem máu tươi trong cơ thể mình đẩy vào trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ.
Này ống cỏ lau là trải qua đặc thù dược vật phao chế, tính chất phi thường mềm mại, hơn nữa thực cứng cỏi, sẽ không vì nội lực áp bách mà đột nhiên nứt ra, cho nên, Tư Không Viêm Lưu phi thường yên tâm.
Dưới áp lực, máu Tư Không Viêm Lưu dần dần rót vào trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ.
Mà ở bên kia, Nhan Tử Khanh cắt qua cổ tay còn lại của Tư Không Vịnh Dạ, miệng vết thương không sâu, tốc độ máu chảy ra, vừa vặn so với tốc độ Tư Không Viêm Lưu hướng trong cơ thể y truyền máu mau một ít.
Đây là vì bảo đảm máu có độc trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ mau chóng sạch sẽ, Tư Không Viêm Lưu cũng không bởi vì mất máu quá nhiều mà chết. Dù Tư Không Viêm Lưu đã mạnh trở lại, cũng vẫn là phàm nhân, máu tươi trong cơ thể vẫn là hữu hạn, phân cho hai người dùng, khẳng định là không đủ.
Nhưng là, chỉ có máu trên người Tư Không Viêm Lưu là an toàn nhất, bởi vì bọn họ là phụ tử, quan hệ huyết thống gần, thân thể Tư Không Vịnh Dạ sẽ không bài xích, đổi làm những người khác đến truyền máu Tư Không Vịnh Dạ có thể vì toàn thân máu đọng lại mà chết.
Cùng với tiếng nước tí tách, máu từ bàn tay Tư Không Vịnh Dạ chảy ra đã biến thành màu đỏ tía, từ đầu ngón tay chảy vào thùng đã chuẩn bị trước đó, bắn ra bọt nước huyết sắc.
Máu màu đỏ tía trong thùng màu bạc, hình ảnh kia có một loại đẹp đẻ quỷ mị, nhưng là cũng dị thường nhìn ghê người.
Mùi máu tươi nồng đậm phát tán ra trong không khí, Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy gương mặt Vịnh Dạ dần dần trở nên tái nhợt, nhất thời đau lòng như đao cắt: “Vịnh Dạ, phụ hoàng đã hứa sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi, nhưng lại một lần nữa thất tín , ngươi tỉnh lại tha thứ cho phụ hoàng đi?”
Tư Không Vịnh Dạ đang hôn mê giống như nghe được hắn bất an, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một mỉm cười nhẹ nhàng, khóe mắt lại rơi ra một giọt nước trong suốt.
Hết chương thứ sáu mươi bảy