CHƯƠNG 69
Tư Không Vịnh Dạ mấy ngày nay thực buồn bực.
Từ khi Tư Không Viêm Lưu dùng phương pháp hoán huyết cứu sống y về sau, trừ bỏ mỗi ngày uy dược cùng kiểm tra thân thể, ít cùng y nói chuyện.
Từ sáng đến tối, từ lúc rời giường đến lúc ngủ, từ lúc mặt trời mọc tới mặt trời lặn, Tư Không Viêm Lưu trừ bỏ sắc mặt cứng ngắc ngẫu nhiên cùng y nói hai câu nói, cơ hồ chưa bao giờ để ý đến y, liền ngay cả khi hai người tầm mắt lơ đãng chạm nhau, Tư Không Viêm Lưu cũng sẽ lập tức đem tầm mắt dời, tốc độ tránh không kịp, làm cho Tư Không Vịnh Dạ nghĩ trên người mình có ôn dịch gì đó khiến cho người ta biến sắc.
Vì thế, sau vô số lần thử khiến cho Tư Không Viêm Lưu chú ý, lại bị hắn hoàn toàn không nhìn đến, Tư Không Vịnh Dạ bỏ cuộc.
Tư Không Viêm Lưu sinh khí.
Tư Không Vịnh Dạ biết, đã biết vì giúp đỡ Thượng Quan Lưu Hiên có được Mã Nhược Phàm, mà cùng gã liên hợp lừa gạt Tư Không Viêm Lưu, hơn nữa thiếu chút nữa hại chết bản thân, cho nên, Tư Không Viêm Lưu thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
Tư Không Vịnh Dạ không biết, Tư Không Viêm Lưu vua của một nước này khi sinh khí cư nhiên ngây thơ như vậy! Đã lớn hơi ai hết, cư nhiên dùng trò “không để ý tới ngươi, không để ý tới ngươi, ta chính là không để ý tới ngươi” này.
Mỗi lần nhìn đến bộ dáng hắn nửa chết nửa sống, Tư Không Vịnh Dạ cơ hồ đều muốn phát điên : như thế nào có nam nhân ngây thơ như vậy? Hắn thật là từng Tư Không Viêm Lưu anh dũng vô địch kia sao? Như thế nào mình nhìn ra chính là một nam nhân bởi vì bị lừa gạt mà buồn bực không vui?
Chính là, cho dù sinh khí cũng muốn có hạn độ đi, Tư Không Vịnh Dạ mấy ngày này vô số lần đối hắn xin lỗi cùng lấy lòng, chính là Tư Không Viêm Lưu đối y vẫn hờ hững, làm Tư Không Vịnh Dạ buồn bực đến chết.
Tựa như hiện tại, hai người lẳng lặng cùng ngủ trên giường, Tư Không Viêm Lưu không có giống như trước kia luôn ôn nhu ôm y, mà là một người nằm ở bên kia giường, đưa lưng về phía y, hơn nữa mấy ngày này, vẫn đều là như vậy.
Nhìn tấm lưng có vẻ cô độc của hắn, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiến vào cuối mùa thu, thời tiết tuy rằng rét lạnh, chính là Tư Không Vịnh Dạ lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, không phải thân thể, mà là trong lòng, cái loại cảm giác tràn ngập thất vọng cùng cô độc này làm cho y cả người rét run.
Y vô cùng khát khao ôm ấp của Tư Không Viêm Lưu ấm áp lại kiên cố. Tựa như trước kia vậy, luôn ôn nhu nhưng lại bá đạo ôm y, làm cho y cảm thấy vô cùng an tâm.
Tư Không Vịnh Dạ biết hắn còn chưa ngủ, bởi vì hắn ngủ rồi thân thể sẽ theo thói quen vươn tay ôm y.
Cho nên, tuy rằng mấy ngày nay Tư Không Viêm Lưu khi ngủ có thể cách xa y, nhưng là mỗi ngày sáng sớm khi tỉnh lại, trong lòng hắn luôn ôm Tư Không Vịnh Dạ. Cho dù như vậy, hắn vẫn là mặt không có biểu tình buông Tư Không Vịnh Dạ ra, làm bộ như những thứ vừa rồi đều không phát sinh, làm Tư Không Vịnh Dạ tức giận hộc máu ba bát.
Nguyên bản hai người lâm vào tình yêu cuồng nhiệt giờ phút này lại đột nhiên lâm vào cục diện bế tắc.
Ai ~~~ thôi thôi, dù sao cũng là ta sai, vẫn là để ta đến đánh vỡ trường hợp xấu hổ như vậy đi.
“Phụ hoàng!” Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy vạt áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo: “Người đừng tức giận được không, ta về sau không bao giờ lừa người nữa.”
Tư Không Viêm Lưu thân thể không có phản ứng, giống như đang ngủ, mà Tư Không Vịnh Dạ biết rõ là hắn đang tỉnh, bởi vì vừa rồi khi mình mở miệng, hắn hô hấp có điểm dồn dập, thực rõ ràng là bởi vì khẩn trương.
Còn muốn giả bộ sao? Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn lưng hắn, hận không thể phập một cái.
“Khụ khụ!” Tư Không Vịnh Dạ làm bộ ho khan hai tiếng, y biết này nam nhân luôn luôn rất xem trọng thân thể y khỏe mạnh hay không, tuyệt đối sẽ không mặc kệ như vậy.
Quả nhiên, đang nghe thấy y ho khan , Tư Không Viêm Lưu thân thể khinh chấn một chút, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời một trận cảm động: A Viêm quả nhiên là để ý ta.
Chính là, khi Tư Không Viêm Lưu xoay người lại, phát hiện Tư Không Vịnh Dạ đang dùng cặp mắt hoa đào xinh đẹp đáng thương nhìn hắn, thân thể liền giống như điện giật, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Tư Không Vịnh Dạ lòng tràn đầy vui sướng nhất thời tan thành tro bụi, hóa thành vô tận chua xót.
Chẳng lẽ ngươi thật sự tức giận như vậy sao? Lâu như vậy cũng không chịu tha thứ cho ta? Tư Không Vịnh Dạ nhất thời xúc động muốn khóc.
“A Viêm, không cần đối với ta như vậy được không?” Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nam nhân, đem mặt dán vào sau lưng hắn, nhắm mắt lại cảm thụ độ ấm thân thể hắn: “Lòng ta thật là khó chịu, người là không phải không thích ta ? Không muốn ta ?”
Tư Không Vịnh Dạ đè nén nghẹn ngào xuống sắp bật ra, thanh âm có chút khàn khàn, thật giống như một con mèo con bị chủ nhân vứt bỏ , như vậy đáng thương lại bất lực.
Tư Không Viêm Lưu thân thể nhất thời có chút cứng ngắc, giằng co vài giây, thở dài một hơi, xoay người qua, nhẹ nhàng ôm lấy y.
Nam nhân không nói gì, nhưng Tư Không Vịnh Dạ biết hắn đã tha thứ cho mình.
Tư Không Vịnh Dạ giống như một con mèo con lui vào trong lòng Tư Không Viêm Lưu, vùi đầu vào ngực hắn, hai tay nắm chặt y phục trước ngực hắn, ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà có chút hơi hơi trắng bệch.
Rốt cục trở về ôm ấp ấm áp của hắn. Nghe tim đập rõ ràng trong ngực hắn, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cái mũi đau xót.
“Phụ hoàng, thực xin lỗi.” Tư Không Vịnh Dạ nức nở nói, thân thể có chút rất nhỏ run rẩy.
Chất lỏng ấm áp chậm rãi ướt nhẹp y phục trước ngực hắn, cảm giác được bé trong lòng bất lực cùng thương tâm, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác trái tim mình bị người dùng lực nhéo một phen, đau không thở nổi.
Bé đang khóc.
Vịnh Dạ chưa từng ở trước mặt bất kỳ ai khóc, hoặc là nên nói y những năm gần đây chưa từng khóc.
Lúc trước cho dù là y bị hoàng hậu tra tấn thảm như vậy cũng không có khóc, ngay cả bốn năm trước y bị Thượng Quan Lưu Hiên bắt đi, thiếu chút nữa chết oan chết uổng y cũng không chảy qua một giọt nước mắt. Thế cho nên Tư Không Viêm Lưu thậm chí một lần hoài nghi y là không có nước mắt, chính là hiện tại y lại bởi vì mình xa lánh mà khóc thê thảm như vậy, xem ra y là thật sự phi thường thương tâm, Tư Không Viêm Lưu nhất thời thập phần tự trách.
Nhẹ nhàng vuốt lưng bé trong lòng, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng nâng mặt y lên.
Tư Không Vịnh Dạ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, cắn chặt môi dưới, không để chính mình phát ra tiếng nghẹn ngào nào, nhưng là nước mắt lại dừng không được từ hốc mắt chảy xuống, thoạt nhìn hết sức chọc người đau lòng.
Yếu ớt giống như một con mèo con nhận hết ủy khuất.
Tư Không Viêm Lưu ôn nhu hôn lên nước mắt trên khóe mắt y, động tác mềm nhẹ ấn mặt y vào ngực mình: “Đừng khóc , Vịnh Dạ, phụ hoàng tha thứ ngươi.”
“Ta không khóc.” Tư Không Vịnh Dạ thanh âm rầu rĩ từ trước ngực hắn truyền đến, mang theo giọng mũi đặc biệt chỉ có tiểu hài tử khóc xong mới có: “Ta chỉ là hạt cát bay vào mắt.”
Nghe lời y nói quật cường mà mang theo tiếng khóc nức nở, Tư Không Viêm Lưu nhất thời không tiếng động nở nụ cười: thật sự là quật cường đáng yêu.
Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Ngươi rốt cục không giả bộ mắt lé nữa sao?”
Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Ta khi nào thì giả bộ mắt lé ?”
“Chính ngươi biết!” Tư Không Vịnh Dạ oán hận trừng mắt với hắn: “Mỗi lần biết ta nhìn ngươi, đều lập tức chuyển tầm mắt, ta nhận lỗi với ngươi ngươi cũng không để ý ta! Ngươi chẳng lẽ chán ghét như vậy ta sao?”
“Nga, nhắc mới nói.” Tư Không Viêm Lưu tay phải nắm thành quyền, đánh vào bàn tay trái, đột nhiên làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi còn chưa xin lỗi ta mà.”
“. . . . . .”
Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa nhào tới cắn chết hắn.
“Ta sao chưa xin lỗi ?” Tư Không Vịnh Dạ bị hắn làm tức giận đến ngay cả khí lực mắng chửi người đều không có , chính là cầm lấy áo hắn, hữu khí vô lực trừng mắt hắn: “Chẳng lẽ ngươi đều tai trái nghe xong lọt ra tai phải à?”
“Nói rồi à?” Tư Không Viêm Lưu ngoáy ngoáy cái lổ tai, vẻ mặt hoài nghi nhìn y: “Ta như thế nào không biết? Chẳng lẽ những lời ngươi nói trước đó gọi là xin lỗi à?”
Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng có chút run rẩy.
Quả thực là đàn gảy tai trâu
Tư Không Vịnh Dạ rầu rĩ xoay người, hai chân ngồi xếp bằng, tay phải chống đỡ cằm, mày hơi hơi túc khởi, vẻ mặt buồn bực.
Lại nữa rồi. Tư Không Viêm Lưu yêu chết y như vậy. Tiểu tiểu thiên hạ mỗi lần bày ra tư thế đáng yêu như vậy, đều là vẻ mặt thâm trầm, giống như nội tâm có vô tận phiền não, đáng yêu làm cho người ta muốn đem y ôm vào trong ngực, hung hăng hôn y.
Tư Không Viêm Lưu đưa mặt qua, cười tủm tỉm nhìn y, trầm mặc không nói.
Tư Không Vịnh Dạ thập phần không kiên nhẫn liếc hắn một cái, nước mắt trên mặt chưa khô, có vẻ biểu tình càng thêm buồn khổ.
Tư Không Viêm Lưu trên mặt ý cười làm sâu sắc, hàm răng thẳng đều trắng noãn như ngọc làm Tư Không Vịnh Dạ có chút choáng váng đầu.
Tư Không Vịnh Dạ thở dài một hơi, sau đó hướng bên cạnh chuyển động thân thể, một lần nữa đưa lưng về phía mặt hắn.
Nhìn thấy bóng dáng bé quật cường, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút vui.
Tư Không Viêm Lưu nằm xuống, nằm nghiêng trước mặt Tư Không Vịnh Dạ, lấy tay chống đỡ má phải, vẻ mặt cười xấu xa nhìn y: “Chỉ cần ngươi thành tâm xin lỗi trẫm một lần nữa, trẫm liền tha thứ ngươi, thế nào?”
Nhìn thấy hắn vẻ tươi cười mặt đáng giận, Tư Không Vịnh Dạ nhịn xuống xúc động một cái cắn chết hắn, miễn cưỡng quay đầu đi, ngữ khí đạm mạc: “Ngươi muốn ta xin lỗi như thế nào?”
Tư Không Viêm Lưu cười vẻ mặt tà ác, lấy tay chỉ chỉ cái miệng của y, rồi chỉ chỉ miệng mình: “Ngươi hôn trẫm một chút, nếu hôn mà trẫm vừa lòng, vậy trẫm liền tha thứ ngươi!”
Cố ý! Hắn tuyệt đối là cố ý! Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt có chút dữ tợn: hóa ra hắn mấy ngày nay đối ta hờ hững, là chờ ta đi hôn hắn? Ta mấy ngày nay lo lắng đều là tự tìm phiền não?
“Thế nào? Nguyện ý không?” Tư Không Viêm Lưu cười thực sáng lạn, chính là lại làm cho Tư Không Vịnh Dạ muốn hung hăng đánh một quyền vào gương mặt anh tuấn của hắn.
“Nguyện ý ~” Tư Không Vịnh Dạ nghiến ra kèn kẹt, cái trán gân xanh bạo khởi, cơ hồ là hàm răng muốn né hai chữ này.
Nhìn y khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo, Tư Không Viêm Lưu đối y nhướn nhướn mi lên, chỉ vào môi mình: “Nhanh lên nga, trẫm chờ ngươi mà, dụng tâm một chút nga.”
Tư Không Vịnh Dạ mặt nhất thời vặn vẹo tới cực điểm.
Tiểu đông tây đáng yêu. Làm cho người ta muốn trực tiếp. . . áp đảo.
Hết chương thứ sáu mươi chín