Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Thiên Trọng Xuyên ngồi trong sân, cầm nan tre đan một con chó nhỏ.

Phong Trản về nhà đã được mấy ngày rồi, không phải hắn không thừa nhận, bản thân rất nhớ Phong Trản, lần đầu tiên Thiên Trọng Xuyên cảm nhận được tư vị của tưởng niệm, hắn không nghĩ tới sẽ làm cho mình vô lực thừa nhận như vậy, cho dù làm gì, hắn vẫn nghĩ đến Phong Trản, Phong Trản về nhà, còn sẽ nhớ đến mật ong của mình sao? Còn đang nhớ đến mình sao? Thiên Trọng Xuyên buông chó nhỏ trong tay xuống, trái tim hắn đều đang thắt lại, chỉ nhớ tới má lúm đồng tiền xinh đẹp của Phong Trản, còn có thân thể mềm mại ấm áp kia.

Thiên Trọng Xuyên thở ra một hơi nặng nề, hắn đứng lên, lại có chút không biết làm thế nào mà lại ngồi xuống đất, Thiên Trọng Xuyên nhắm mắt nhớ đến khuôn mặt của Phong Trản, hắn không biết giờ khắc này Phong Trản cũng đang nghĩ về hắn, Phong Trản vừa về đến nhà liền cảm thấy thế nào cũng không thoải mái, biến thành bản thể ngâm mình trong nước, lại là mềm nhũn mà trầm xuống, y vô cùng vô cùng muốn Thiên Trọng Xuyên ôm mình, chính là lúc này sẽ chỉ có mình y, lẻ loi, Phong Trản cô đơn đong đưa đuôi rồng.

Thiên Trọng Xuyên ở trong miếu tu dưỡng mấy ngày, kỳ thật trong lòng vẫn luôn nghi hoặc, hắn muốn tìm nam nhân đã dẫn hắn trốn đi ngày đó, Thiên Trọng Xuyên muốn hỏi rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hắn rời khỏi Vô sắc thiên, chỉ là bộ dạng thiếu niên, đã nhiều năm như vậy, tuy rằng hắn chưa đến mức thay đổi hoàn toàn, lại vẫn có rất nhiều biến hóa, nam nhân kia là bằng cách nào nhận ra hắn? Gã là ai?

Thanh kiếm kia hiển nhiên không phải là kiểu ác quỷ hoặc Tula sẽ thích, Thiên Trọng Xuyên cảm thấy nó chính là của Phong Trản.

Bởi vì luôn nhớ Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên sợ đêm dài lắm mộng, hắn cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, liền lên đường, hắn quyết định đi đến con đường nhỏ lần trước để xem một chút, nếu như có thể nhìn thấy nam nhân kia, không còn gì tốt hơn.

Nhưng khi Thiên Trọng Xuyên vừa đứng dậy, còn chưa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng rồng gầm mơ hồ, hắn nhíu mày ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên nổi lên một trận gió.

Thiên Trọng Xuyên nhìn cửa một cách cảnh giác, cửa đột nhiên bị đẩy ra, lại là Phong Trản, hắn chạy tới, một câu cũng không nói, liền ôm lấy Phong Trản, Phong Trản giật mình, lại giống như vô cùng vui mừng: “Ngươi không đi ra ngoài nha?”

“Không có,” Thiên Trọng Xuyên ôm y thật chặt: “Sao ngươi lại tới đây? Ai đưa ngươi tới?”

“Tỷ tỷ của ta,” Phong Trản cười híp mắt, y mò mẫm chạm lên gương mặt của Thiên Trọng Xuyên: “Ta nhớ ngươi nha, liền trộm để nàng dẫn ta đến thăm ngươi.”

Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm y thật lâu, không nói một lời, Phong Trản bị nhìn đến có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

“…Không có gì.”

Thiên Trọng Xuyên vẫn ôm y, dùng ngón tay véo nhẹ lấy cằm y nhìn y, hai người dán nhau rất gần, Phong Trản đỏ mặt luồn tay vào trong quần áo hắn, sờ soạng triền miên lại chậm rãi, cười với hắn một cách đầy lấy lòng, miệng hơi hé, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, y lại gần hôn Thiên Trọng Xuyên.

Chính là Thiên Trọng Xuyên đột nhiên đánh y vào tường, Phong Trản không biết làm sao, Thiên Trọng Xuyên lại bóp cổ y, tay càng ngày càng siết chặt.

“Lúc Phong Trản cười, trên má luôn có một lúm đồng tiền, biết không?” Hắn nhìn Phong Trản trước mặt mở to mắt thở dốc giãy giụa, đột nhiên hung hăng bóp yết hầu y, Phong Trản tru lên một tiếng cổ quái, đôi mắt xinh đẹp kia dần biến hình, đồng tử sương mù dần trở nên đỏ thẫm: “Là tên ngốc Ma Trĩ Đa kia phái ngươi tới sao?”

Đây là một Atula, dung mạo thanh tú hơn đồng loại của nó rất nhiều, Thiên Trọng Xuyên vốn là muốn trực tiếp giết nó, lúc này liền đổi lại chủ ý, hắn quyết định hỏi đối phương một chút, rốt cuộc nam nhân thấy ở chỗ Ma Trĩ Đa ngày đó là ai.

Đối phương hiển nhiên là sợ Thiên Trọng Xuyên, không được bao lâu liền thổ lộ tình hình thực tế, Thiên Trọng Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi nó: “Ngươi nói Tửu Thiên này, ngoại trừ ở bên cạnh Khiên Tái, còn thường xuyên đi nơi nào?”

“… Tửu Thiên đại nhân,” Atula kia khụ hai tiếng, nó theo bản năng lui về sau: “Gã thích ngồi tĩnh tọa bên sông Ô Mãn.”

Thiên Trọng Xuyên cách nó gần một chút: “Cám ơn ngươi thẳng thắn, nhưng ta thật sự rất đáng ghét —— loại đồ vật dơ bẩn như ngươi, đeo lên khuôn mặt của Phong Trản.”

Một lúc sau, hắn ném thi thể của Atula này vào hố rắn, đi ra khỏi miếu.

Sông Ô Mãn, Thiên Trọng Xuyên biết nó, rất khéo, dòng sông kia gần nơi hắn ở khi vừa mới đi vào Ác quỷ đạo.

Hắn đi một đường, một đường nhớ đến nụ cười lấy lòng vừa rồi của Phong Trản, lúc nào mới có thể nhìn thấy Phong Trản đây? Thiên Trọng Xuyên quyết định lần sau khi nào gặp được Phong Trản, cũng làm y cười một cái như vậy.

Bầu trời mịt mù của Ác quỷ đạo khiến cho tâm tình của Thiên Trọng Xuyên không được tốt, hắn tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống, nhắm mắt nghe gió thổi cỏ lay chung quanh, cũng không biết qua bao lâu, Thiên Trọng Xuyên nghe được tiếng còi trúc mơ hồ, hắn mở mắt quay đầu nhìn, một nam nhân đạp lên mặt đất cháy đen đi tới.

Thiên Trọng Xuyên đi tới, Tửu Thiên hiển nhiên có chút kinh ngạc, gã không nghĩ tới Thiên Trọng Xuyên sẽ có lá gan lớn như vậy, gã liếc qua Thiên Trọng Xuyên, dẫn hắn tìm một chỗ bí ẩn ngồi xuống, hai người đối mặt, Tửu Thiên không chút để ý mà xoay mặt đi, gã lấy còi trúc từ trong ngực ngậm vào miệng, muốn thổi lại không thổi.

“Ngày đó cám ơn ngươi,” Thiên Trọng Xuyên nhìn gã: “Vì sao ngươi cứu ta?”

“Ta là thủ hạ của Khiên Tái đại nhân,” Tửu Thiên phun cái còi xuống đất: “Cứu con của lão, không phải rất bình thường sao?”

Chính là không đợi Thiên Trọng Xuyên nói tiếp, Tửu Thiên liền bật cười: “Đùa một chút mà thôi, cứu ngươi liền cứu, còn cần lý do gì?”

Tửu Thiên cứu Thiên Trọng Xuyên, ngoại trừ bởi vì có chút thương tiếc đối với hắn lúc trước, càng nhiều là vì bất mãn đối với Khiên Tái, gã bất mãn Khiên Tái hiện tại mỗi ngày chỉ biết gửi gắm hy vọng ở kiếp sau, gã cảm thấy Khiên Tái trước khi trở thành Atula Vương, những tháng ngày ở tại Quang Minh Thành kia lại khiến cho Tửu Thiên cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Hiển nhiên Thiên Trọng Xuyên không nghĩ đến mấy thứ này, hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm trên lưng Tửu Thiên, hỏi Tửu Thiên: “Thanh kiếm này là của Phong Trản sao?”

“Đúng,” Tửu Thiên gỡ thanh kiếm kia xuống, gõ bảo thạch phía trên: “Nhưng ta không thể cho ngươi, ngươi cùng tiểu Long kia —— hai người không phải bạn đời sao, nhìn bộ dạng, ngươi rất thương y.”

Thiên Trọng Xuyên thừa nhận một cách không được tự nhiên, không biết Tửu Thiên nghĩ tới gì đó, gã nở nụ cười cổ quái.

“Kiếm cho y, y có thể nhìn thấy được rồi, hiện tại còn có thể cầm cự được chút, sống thêm mấy năm, sau khi thấy được, tùy thời tùy chỗ đều có nguy cơ bị sét đánh chết, ngươi bỏ được sao?”

“… Ta sẽ không để cho y bị thương.” Thiên Trọng Xuyên nói như vậy, giọng điệu lại có chút chần chờ.

“Ý trời khó phạm, hiểu không?” Tửu Thiên nhớ tới cuối cùng trên miếng ngọc chỉ còn lại một ác quỷ: “Nếu ta là ngươi, ta liền đối tốt với y một chút, lại để y không có thống khổ qua hết đời này, mắt mù liền mắt mù, có gì sao? Ngươi thương y như vậy, có gì mà không thể làm giúp y?”

Thiên Trọng Xuyên hiển nhiên là đang chịu đựng bất mãn, Tửu Thiên dùng giọng điệu thờ ơ như vậy để nói đến sự sống còn của Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên không thể tiếp thu được, chính là hắn biết Tửu Thiên nói rất đúng, này càng khiến cho hắn cảm thấy không có biện pháp tiếp thu.

“Kỳ thật ta nói có chút khó nghe, ngươi cũng đừng mất hứng,” Tửu Thiên giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: “Hiện tại y bị mù cũng không an toàn, ý trời không chỉ khó vi phạm, còn rất khó đoán, y sinh ra chính là phải chịu trời phạt, hiểu hay không? Cũng có thể là bây giờ, có thể là ngày mai, y có thể chết bất cứ lúc nào.”

Thiên Trọng Xuyên đen mặt, Tửu Thiên hừ một tiếng: “Nói thật, ngươi kích động cái gì?”

“Đừng tới tìm ta nữa,” Tửu Thiên nói với hắn: “Ta phải giữ thanh kiếm này, xem ở phần ta cứu ngươi, ngươi cũng đừng khiến ta không tiện báo cáo nhiệm vụ ở chỗ cha ngươi đi?”

“Từ Từ!” Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ tới: “Ca ca Phong Trản còn sống hay chết?”

“Đã sớm chết.” Tửu Thiên phất phất tay với hắn, liền đi rồi.

Tâm tình Thiên Trọng Xuyên có chút sa sút trở về miếu, lòng hắn không được an bình giống như có thứ gì đó đè nặng.

Ngoài sân lá rụng đầy đất, hắn cũng không có tâm tình quét dọn, Thiên Trọng Xuyên lại ngồi trước cửa, cúi đầu đan chó nhỏ cho Phong Trản, lòng hắn đau xót, hắn không biết vì sao Phong Trản nhất định phải chết, y phạm qua cái gì sao?

Dán lại mặt con chó nhỏ kia, Thiên Trọng Xuyên đứng dậy về phòng, hắn vừa nhìn lướt qua trên giường liền ngây ngẩn cả người, Phong Trản đang ôm chăn ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.