Thiên Trọng Xuyên khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt nghe tiếng kêu uyển chuyển của một con chim.
Hắn mở mắt, vừa vặn đối mặt với đôi mắt màu hồng đào của nó, Thiên Trọng Xuyên nghe nó nói: “Phong Trản, vì sao ngươi không ăn thỏ?”
Tới tới lui lui nghe vô số lần, Thiên Trọng Xuyên lại nhắm mắt, hắn trầm mặc nhớ tới khuôn mặt của Phong Trản.
Phong Trản đã chết 3865 ngày.
Ở nhân gian, hơn ba nghìn ngày đủ để cho một đứa trẻ mới sinh trở thành thiếu niên, cũng đủ để cho một thiếu niên trưởng thành.
Thiên Trọng Xuyên nhưng không bởi vì hơn ba nghìn ngày này mà buông tha, mỗi ngày hắn đầu nghĩ, lại là một ngày mới đã qua, nếu như Tiểu Bảo của hắn còn sống, cũng sẽ không còn là bộ dạng thiếu niên nữa rồi.
Đáng tiếc hắn không có cơ hội gặp lại.
Hắn cũng không còn giống như năm đầu sau khi Phong Trản chết, nhớ tới liền rơi lệ, chỉ là sẽ đau đớn khó chịu, giống như dùng một con dao cùn cắt thịt cắt vào trái tim hắn, hắn cúi đầu, siết chặt ngón tay mình, chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.
Trời âm u, hạ mưa, hắn nhấp môi trầm mặc đi, mưa rơi xuống quần áo hắn, làm ướt trường bào hoa lệ của hắn, Thiên Trọng Xuyên không để ý, vẫn đang nghĩ đến ngày đó, bộ dạng Phong Trản ôm con thỏ ngồi trên đồng cỏ, hắn nghĩ, ngày đó mình đã làm gì với y? Nghĩ một hồi, Thiên Trọng Xuyên mới nhớ tới, tự mình cõng y đi về.
Tuy rằng nhớ lại tất cả mọi chuyện, đều là mình chăm sóc Phong Trản, dỗ y vui vẻ, chính là vừa nhớ đến lời Phong Trản nói trước khi chết ngày đó, nhớ đến bờ môi không còn huyết sắc của y, Thiên Trọng Xuyên liền sẽ đặc biệt hận chính mình.
Loại hận này lại khiến hắn vô lực, mãi đến khi hắn trở về Ác Quỷ đạo, lúc đi vào cung điện, vẫn khiến cho hắn có một chút áp lực.
Phong Trản chết đi năm đầu tiên, Thiên Trọng Xuyên là sinh hoạt ở Ác quỷ đạo, hắn vẫn luôn muốn tìm được thi thể của Phong Trản, chính là lật tung cả nơi này lên, không thu hoạch được gì.
Sau khi Khiên Tái cùng Ma Trĩ Đa chết đi, Ác quỷ đạo như rắn mất đầu, Tửu Thiên muốn Thiên Trọng Xuyên vào ở cung điện, bị Thiên Trọng Xuyên cự tuyệt, hắn nói với gã “cảm thấy rất chán ghét.”
Trong mắt của Thiên Trọng Xuyên, cho dù là ác quỷ hay là tula, đều là đồng lõa hại chết Phong Trản, nếu như không phải Tửu Thiên không biết rõ chuyện này, hắn cũng sẽ ra tay với Tửu Thiên.
“Nếu như ngươi vào ở ——” Tửu Thiên khuyên hắn: “Cũng không cần ngươi làm gì, ngươi có thể điều động rất nhiều lực lượng giúp ngươi tìm Phong Trản.”
Thiên Trọng Xuyên nhất thời có chút dao động, lúc ấy hắn thật sự sắp mất thần trí, chỉ cần có thể tìm được thi thể của Phong Trản, lại để cho hắn làm gì cũng được, chính là đã nhiều năm như vậy, vẫn không thu hoạch được gì, Thiên Trọng Xuyên tự giễu mà nghĩ, chờ đến khi người vô dụng mình đây tìm được y, khả năng y ngay cả chút tro cốt cũng không còn.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, vẫn duy trì vẻ xa hoa lúc Ma Trĩ Đa còn sống, thậm chí còn lớn hơn lúc trước, Thiên Trọng Xuyên thay quần áo ướt đẫm của mình, ngồi bên giường, hắn nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất.
“Tiểu Bảo,” Thiên Trọng Xuyên gọi gã: “Qua cho ta ôm một cái.”
Thiếu niên ừ một tiếng, đứng lên, cẩn thận ngồi bên cạnh hắn, Thiên Trọng Xuyên ôm eo thiếu niên, nhìn nhìn đôi mắt màu xanh biếc của gã, đầu tựa vào vai gã bất động.
Trên khuôn mặt kiên nghị của Thiên Trọng Xuyên không có biểu tình gì, chính là hết sức anh tuấn, thiếu niên nhấp môi, giống như không thể khống chế bản thân, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt hắn.
Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã, gã bị nhìn đến có chút kinh hoảng, chính là thiếu niên lại treo một khuôn mặt của Phong Trản, thử lại gần, hôn một cái vào cổ hắn, thấp giọng: “Thiên Trọng Xuyên đại nhân,” ngón tay lành lạnh của gã vuốt ve làn da Thiên Trọng Xuyên: “Nếu như chỉ là vật thay thế... người không cần động bất luận tình cảm gì, chỉ cần một đêm, không được sao?”
Thiên Trọng Xuyên đối với khuôn mặt này, là luyến tiếc động một ngón tay của gã, hắn chỉ mệt mỏi nói: “Đi ra ngoài.”
Thiếu niên nhấp môi, dường như rất không cam lòng, chính là Thiên Trọng Xuyên nhìn gã: “Ta luyến tiếc đụng tới ngươi, không có nghĩa không thể để cho người khác động tới ngươi, chẳng qua là cho ngươi hóa thành bộ dạng y ngồi với ta một hồi, để ta ôm một chút, khó như vậy sao? trong atula, sẽ hóa hình không phải chỉ có mình ngươi, đừng để cho ta nhiều lời, đi ra ngoài.”
Thiếu niên quật cường ngửa đầu nhìn hắn: “Người không thích ta sao?”
Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nhớ tới Phong Trản cũng từng nói qua những lời này với mình, khi đó là bởi vì sao? Giống như là bởi vì mình bị thương, y không ngừng quấn lấy mình, chính mình trốn y một chút, y liền ngửa đầu nói: “Có phải ngươi không thích ta hay không?”
Thiên Trọng Xuyên không làm gì thiếu niên trước mặt, hắn chỉ đưa tay sờ sờ mặt của đối phương, ôn nhu nói: “Thích cho tới bây giờ cũng không phải ngươi.”
Đêm rất yên tĩnh, Thiên Trọng Xuyên nằm trên giường, cô đơn chớp chớp mắt, hắn thậm chí bắt đầu hâm mộ Tửu Thiên.
Phong Ngự đã sớm rời khỏi nơi này, hắn thiếu chút nữa giết Tửu Thiên, có lẽ là tay run một cái, có lẽ là lúc ấy biết tin Phong Trản qua đời lại khiến cho hắn có chút không tập trung, hắn không thành công, Tửu Thiên hoàn toàn có thể né, thậm chí có thể trở tay khống chế Phong Ngự, chính là gã không làm, có lẽ là nghĩ tới Thiên Trọng Xuyên cùng Phong Trản, Tửu Thiên không làm gì cả.
“Chưa nói tới có thích hay không,” Lúc Tửu Thiên ngồi uống rượu đối diện Thiên Trọng Xuyên: “Được thứ tốt có chút khó có được, không muốn buông tay sớm mà thôi, nếu như hắn cảm thấy không huề nhau, lại tới tìm ta bổ sung một kiếm, ta cũng sẽ không đánh trả.”
Chính là Phong Ngự không tới tìm gã, cũng không tới để bổ sung một kiếm.
Lúc sau Thiên Trọng Xuyên uống quá nhiều, hắn cúi đầu nhìn vầng trăng sáng trong ly rượu, đột nhiên mặt lạnh nói: “Nếu như Tiểu Bảo còn sống, khẳng định phải qua đây cho ngươi một kiếm.”
Chính là Tiểu Bảo cũng chết rồi, cộng với tình yêu cùng cứu rỗi của hắn, cộng với ôn hòa cùng bình yên của hắn, đều đã chết.
Ngày giỗ năm thứ mười của Phong Trản, Thiên Trọng Xuyên lại đi Tu Di Sơn.
Hắn một thân một mình đi tới dưới gốc cây đồng tâm, ôm một vò rượu gạo ngồi thật lâu, đợi đến khi hắn cảm thấy lạnh, mới chậm rãi mở nắp bình, rải chút rượu xuống đất.
“Tiểu Bảo,” Thiên Trọng Xuyên lầm bầm lầu bầu: “Có muốn uống hay không? Có phải ngươi đặc biệt hận ta hay không, đã lâu như vậy rồi, ta lại chưa mơ thấy ngươi một lần nào…”
Hắn đổ một chút, lại xách bình uống một chút, không cam lòng uống nhiều, chậm rãi đổ xuống đất phần còn dư lại, cầm vò rượu trầm mặc ngồi, chỉ cảm thấy trong lòng xám xịt, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, thậm chí có lúc hắn sẽ nghĩ, có khả năng hắn sẽ không bao giờ cảm thấy vui vẻ.
Cứ ngồi dựa vào cây một lúc lâu, Thiên Trọng Xuyên cúi đầu, hắn cảm thấy mình buồn ngủ, chính là lại không muốn ngủ lắm, hắn mê mang nhìn chung quanh, đột nhiên, nước mắt của hắn chảy xuống, Thiên Trọng Xuyên cứ ôm lấy bình rượu trầm mặc rơi lệ như vậy, hắn cảm thấy mình như một người nhu nhược… hoặc là nói vô dụng như một phế vật, thậm chí hắn sợ hãi cô độc, khuôn mặt Phong Trản khắc sâu ở trong đầu hắn.
Vò rượu trống rỗng, Thiên Trọng Xuyên đứng lên xuống núi, hắn chậm rãi thở hắt ra, về tới Ác quỷ đạo.
Trong cung điện rất an tĩnh, Thiên Trọng Xuyên ngồi trên giường, hắn theo bản năng nhìn bên chân mình, lúc này mới nhớ tới tula kia đã bị mình đuổi đi.
Hắn trầm mặc ngồi đó, đột nhiên nghe thấy một trận ầm ĩ.
Thiên Trọng Xuyên kêu một atula, hỏi gã làm sao vậy, atula cúi đầu cung kính đáp :”Thiên Trọng Xuyên đại nhân, là Diễm Thực Sơn mở.”
Thiên Trọng Xuyên thất thần đáp trả.
Buổi tối Tửu Thiên tới tìm hắn uống rượu, thuận miệng nói một câu: “Hôm nay lúc Diễm Thực Sơn mở, hình như xảy ra chút vấn đề.”
Quỷ đói của Ác quỷ đạo, sinh sôi khắp nơi, cho dù là mỹ vị gì đưa vào trong bụng đều bị đốt trọi, rượu ngon đưa vào trong bụng cũng sẽ biến thành huyết mủ, cho nên chúng đều chịu đói cả đời, chỉ chờ đến khi Diễm Thực Sơn mở cửa, những quỷ chết đói được xưng là “ma đói” này, mới có thể đi vào trong tìm chút đồ ăn.
Thiên Trọng Xuyên hỏi gã xảy ra vấn đề gì, Tửu Thiên chỉ nói: “Hình như có thứ gì đó ở bên trong.”
“Cái gì?” Trái tim Thiên Trọng Xuyên đột nhiên kinh hoàng, chính là Tửu Thiên mau nói: “… Không phải.”
Không phải thi thể Phong Trản.
Thiên Trọng Xuyên ồ một tiếng, uống rượu trong ly, đứng dậy rời đi.
Cũng có lẽ bởi vì ban ngày khẩn cầu dưới gốc cây linh nghiệm, đêm nay Thiên Trọng Xuyên thật sự mơ tới Phong Trản.
Ở trong mộng, Phong Trản vẫn là không nhìn thấy, y dùng đôi mắt sương mù nhìn vị trí của Thiên Trọng Xuyên, mở to miệng, rồi lại không nói ra được gì.
Thiên Trọng Xuyên mừng rỡ như điên, hắn chạy tới, ôm chặt Phong Trản vào lòng, chính là Phong Trản đột nhiên khóc, y một bên khóc một bên nói: “Ta đau quá.”
Y nói như vậy, miệng chảy ra máu, y che miệng, nói đứt quãng: “Đau quá a, cứu ta…”
Thiên Trọng Xuyên bừng tỉnh, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt của Phong Trản, đầu Thiên Trọng Xuyên đau muốn nứt, hắn đột nhiên hô một tiếng giống như không chịu được, hất ngã đồ vật ở mép giường.
Có người đi đến, phát ra tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, Thiên Trọng Xuyên thở hổn hển quay đầu nhìn, đôi mắt đỏ gần như sắp nhỏ ra máu, khiến đối phương hoảng sợ.
Là atula kia, lúc này gã vẫn biến thành bộ dáng Phong Trản, chỉ mặc một bộ trường sam rộng mỏng, nhấp môi nhìn Thiên Trọng Xuyên.
Thiên Trọng Xuyên được khuôn mặt đó an ủi, hắn thở dốc không còn thô nặng như vậy nữa, đi qua chậm rãi ôm đối phương vào lòng, hắn giống như lầm bầm lầu bầu: “Còn đau không?”
Đối phương không nói gì, cứ mặc cho hắn ôm, qua hồi lâu, Thiên Trọng Xuyên tỉnh táo lại, hắn lại sờ lên gương mặt đó, xoay người rời đi.
Thiếu niên đi theo hắn, nhìn hắn ngồi lên giường, chậm rãi tới bên cạnh hắn, vươn tay cởi quần áo của mình, thân thể trần truồng được ánh nến chiếu đến, Thiên Trọng Xuyên nhìn si ngốc, qua hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng.
“Lúc y chết, trên người không có một miếng thịt lành lặn.” Thiên Trọng Xuyên duỗi tay vuốt ve eo thiếu niên: “Nếu như ngày đó ta không dẫn y đi…”
Thiếu niên trần truồng quỳ dưới đất, y ôm chân Thiên Trọng Xuyên, rơi lệ vì tình cảm vô vọng của mình, y ái mộ lòng si mê cùng ôn nhu của Thiên Trọng Xuyên, chính là tất cả thứ đó của hắn đều không thuộc về mình, thiếu niên biết mình kém xa người trong lòng của hắn, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, cứ trầm mặc như vậy.
Thiên Trọng Xuyên nắm cằm gã, để cho gã ngửa đầu nhìn hắn: “Cười.”
Thiếu niên cố gắng cười một cái, Thiên Trọng Xuyên nhìn chằm chằm gã một hồi, cầm quần áo chất đống dưới đất mặc vào cho gã, lại để cho gã đi ra.
Mỗi lần hắn đều không nhìn thấy lúm đồng tiền nho nhỏ kia.