Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 3: Chương 3




Ba ngày sau, đại hội đấu kiếm được tiến hành đúng hạn.

Dịch Thủy đình ở trên núi Thúy Hà, thác nước từ trên núi đổ xuống đồng bằng, quy tụ thành một cái hồ, dòng suối từ khe núi chảy xuống, bao quanh môn phái. Trong đó có một cái hồ, tên là “Lân Thúy”, hồ nước trong veo, óng ánh như ngọc bích. Mấy tháng trước, các đệ tử môn phái bắt đầu làm một cái đài nổi di động bằng trúc, coi đó là nơi để đấu kiếm.

Các đệ tử tham gia so tài đã tới từ sớm, đứng đợi ở bên bờ. Đợi đến giờ Tỵ, Chưởng môn Vân Ẩn thượng nhân cùng ba đại trưởng lão, bốn vị đàn chủ mới tới, ngồi trong nhà Thủy tạ cách đài nổi không xa.

Lâm Xuyên vừa liếc mắt liền trông thấy Phương Thanh, không kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay trước khi hắn ra ngoài, tuy là đã dặn dò cô phải rời giường đúng giờ, đừng có lầm canh giờ đấu kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào yên lòng. Cũng may là cô đã tới.

Nhưng tâm hắn vừa buông xuống chưa được bao lâu, lập tức lại bất đắc dĩ. Trang phục chính của Đàn Chủ, đêm qua hắn đã chuẩn bị thật tốt cho cô, đặt ở đầu giường, cô cũng coi như là ăn mặc khá cẩn thận chỉnh chu. Nhưng trừ cái đó ra, hiển nhiên là cô không để bất cứ chuyện gì khác ở trong đầu. Đầu tóc cô không thèm chải, vẻ mặt thì chán nản biếng nhác, hành lễ với Chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão xong, thì miễn cưỡng ngồi vào vị trí của mình. Vị trí của cô là ngồi sau Chưởng môn và ba vị trưởng lão, coi như đó chỗ “ẩn nấp”. Không bao lâu sau thì cơn buồn ngủ tới, cô bắt đầu ngã trái ngã phải gật gà gật gù.

Hắn nắm chặt tay, nỗ lực kiềm chế bản thân mình kích động xông lên lay tỉnh cô. Dù thế nào cô cũng là Đàn Chủ, dù thế nào cô vẫn là một trong những người được mọi người tôn là “Dịch Thủy ngũ hiền”, rốt cuộc cái thái độ “Cùng ta không quan hệ” này là sao đây? Có thể những cái này thì thôi đành miễn bàn tới, nhưng ngay cả hắn thắng hay thua cô cũng không quan tâm sao?

Hắn đang nghĩ mình phải nén giận, lại nghe thấy Chưởng môn tuyên bố bắt đầu tiến hành Đại hội đấu kiếm. Hắn buộc phải ngăn dòng suy nghĩ lại, chuẩn bị để dự thi. Thứ tự xuất chiến đã được rút thăm từ mấy ngày trước, khi đến lượt hắn, thì cũng gần trưa. Hắn phi thân dừng trên đài nổi, bất giác quay đầu, nhìn thoáng qua Phương Thanh trong nhà Thủy tạ.

Mà vừa nhìn, thì lòng hắn lại nổi lên một nỗi buồn phiền vô tận. Cô dựa lưng vào ghế, đã ngủ say từ lúc nào. Hắn thấy phẫn nộ, thấp giọng lẩm bẩm: “Đã không thèm quan tâm, hà tất phải truyền kiếm cho ta, đúng là làm điều thừa…”

Hắn hít sâu mấy hơi liền, cố không hờn giận, đưa mắt nhìn đối thủ của mình. Đối chiến với hắn, là một đệ tử không mấy quen biết. Luận về bối phận, hẳn là sư huynh của hắn. Vẻ mặt đối phương nghiêm túc, hiển nhiên là rất coi trọng trận tỷ thí này. Hai người hành lễ với nhau, rồi rút vũ khí ra.

Lâm Xuyên nhìn bảo kiếm Tinh Lưu trong tay, tâm tình có phần phức tạp. Cũng được thôi, vốn chẳng muốn thắng, nên cũng chẳng e ngại người ta thắng. Chẳng qua nếu thua quá nhanh, có phần không tốt lắm…Hắn đang nghĩ ngợi, tên đệ tử kia đã quát vang một tiếng, vung kiếm tấn công về phía này. Hắn nhẹ nhàng tránh thoát, trong đầu nhanh chóng hình thành đối sách.

Đầu tiên thi triển “Phi Sương” đẩy lui đối thủ, rồi ra hư chiêu “Huyền Bộc” để lộ một sơ hở, chờ hắn phản kích, mình sẽ tự ngã xuống đài nổi. Cứ như vậy, tuyệt đối sẽ không thể sai sót.

Tâm hắn trấn định, nâng tay vung kiếm, quát nhanh: “Phi Sương!”

“Phi Sương” chính là kiếm thế sơ đẳng của phái Dịch Thủy đình, kiếm dẫn khí lưu chuyển, vạch ra ánh sáng rực rỡ giữa không trung, như sương tuyết bay đầy trời. Uy lực của chiêu này không lớn, từ trước đến nay chỉ dùng để đe dọa.

Song, khi vừa xuất chiêu ra, Lâm Xuyên lại bị việc đang xảy ra trước mắt làm cho kinh hãi. Một chiêu này, hắn vẫn chưa xuất toàn lực, nhưng ngay lúc vung kiếm, thì thanh bảo kiếm lại tự ngưng tụ phát ra một luồng kiếm khí phi phàm, rực rỡ như cầu vồng giữa ban ngày, mãnh liệt như giao long xuất thủy. Kiếm khí vỡ toang, bỗng hóa thành nghìn vạn dòng kiếm quang, mô phỏng y như bông tuyết từ trên trời rơi xuống, nhưng tốc độ rơi xuống nhanh vô cùng.

Gặp phải thế tấn công như vậy, đối thủ thoáng cái đã luống cuống. Tránh cũng không thể tránh, lại tựa như vô lực chống đỡ. Hắn đành gắng gượng bảo vệ những bộ phận quan trọng trên người, sau đó, bị đánh bay khỏi đài nổi. Xung quanh tức khắc vang lên những tiếng sợ hãi cùng thán phục.

Lâm Xuyên nhìn diễn biến phát triến đến mức này, không khỏi hạ mắt, kinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay mình. Thấy thân kiếm bao phủ một tầng ánh sáng trong suốt chói lọi, rạng rỡ lấp lánh, sáng chói như ngân hà. Một luồng lực ngầm trong thân kiếm bắt đầu lưu chuyển, qua tay cầm kiếm của hắn, thâm nhập vào toàn thân hắn.

Hắn bỗng hiểu ra dụng ý truyền kiếm của cô, lòng tự nhiên mà nảy sinh mừng rỡ. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ tiếp, không khỏi phiền não. Ỷ vào vũ khí mà đạt được chiến thắng, có hơi bất công…

Hắn nhìn tên đệ tử thảm hại rơi xuống nước, nhất thời hơi chột dạ. Nhưng kết cục đã định, hắn cũng không thể nói thêm gì nữa. Hắn thu kiếm vào vỏ, kéo tên đệ tử vừa xuống nước kia lên, thấy hắn cũng không đáng lo ngại, mới an tâm.

Hắn dìu tên đệ tử, định quay về bờ, lại nghe thấy một tiếng nói hùng hậu từ xa xa truyền đến, quannh quẩn bốn phía, nói:

“Chỉ là kẻ hậu sinh vãn bối, có tài có đức gì mà xứng dùng bảo kiếm Tinh Lưu!”

Nghe thấy thanh âm này, mọi người đều sửng sốt. Phía trên nhà Thủy tạ, Vân Ẩn thượng nhân cũng ngạc nhiên không kém, thậm chí còn rời khỏi chỗ ngồi, đi nhanh ra ngoài xem.

Lâm Xuyên càng ngạc nhiên. Thanh âm đó vang vọng xung quanh, nhưng rõ ràng là nhằm về phía mình. Hắn không nhận ra thanh âm này, lại càng không nhớ rõ đã từng đắc tội với ai.

Ngay lúc mọi người đang nghi hoặc khó hiểu, thì một thân ảnh bay đến, đáp xuống đài nổi.

Người vừa tới, là một nam tử anh tuấn cao lớn. Nhìn qua chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, toàn thân hắc bào, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Giơ tay nhấc chân, đều ẩn giấu sự sắc bén. Hắn vừa chạm chân trên đài nổi, lại có hai đồng tử nối gót mà đến, kính cẩn đứng phía sau hắn. Trong tay đồng tử, một người cầm một cái gương sáng, một người thì cầm trường kiếm. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Xuyên càng thêm nghi ngờ lo sợ.

Phàm là đệ tử của Dịch Thủy đình, đều học kiếm pháp. Mà tâm pháp bí truyền, chính là “thuật Ngưng Kính”. Đợi đến khi luyện xong mười hai tầng của tâm pháp này, là có thể luyện ra một thực thể bảo kính. Bởi vậy, những đệ tử Dịch Thủy luyện thành công đều được xưng là “Gương kiếm song thành”. Vậy người đàn ông trước mặt này, mang một kiếm một gương bên người, chẳng lẽ là môn hạ của Dịch Thủy?

Lúc Lâm Xuyên đang suy nghĩ, thì người đàn ông kia cũng quan sát hắn kỹ càng. Vẻ mặt hắn lộ vẻ kiêu ngạo, không nói câu nào, trực tiếp xuất thủ định đoạt lấy bảo kiếm bên hông Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên cả kinh, vội buông người mình đang dìu xuống, nghiêng mình né tránh. Hắn không biết thân thế của người mới tới, nên không tùy tiện xuất thủ, trong nháy mắt đã rơi vào thế hạ phong.

Trong nhà Thủy tạ, Vân Ẩn thượng nhân thấy sự việc phát sinh như vậy, lớn tiếng quát: “Thương Hàn! Dừng tay!”

Nam tử áo bào đen nghe thấy tiếng quát ra lệnh, động tác chỉ hơi khựng một chút, nhưng cũng không có ý thu tay.

Lâm Xuyên cau mày, sự nghi hoặc trong bụng dần hóa thành sự tức giận. Công kích như vậy, chẳng nói đến luận bàn thăm dò, chỉ cần sơ sẩy chút, là nhất định bị hắn đánh cho thương tích.

Hắn nghĩ đến đấy, bước chân dừng lại, không tránh né nữa, rút kiếm khỏi vỏ. Nam tử kia thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo. Tung ra một chưởng, nhằm thẳng vào ngực Lâm Xuyên.

Một chưởng đấy dốc toàn lực, nếu đánh trúng, không chết cũng thương nặng. Nếu dùng kiếm ngăn cản, e rằng một cánh tay kia của nam tử kia sẽ bị phế đi. Ý niệm này nhanh chóng hiện lên trong đầu, Lâm Xuyên cố gắng thu lại tâm muốn phản kháng, toàn lực né tránh.

Nam tử thấy hắn phản ứng như vậy, lạnh lùng châm biếm nói: “Đồ hèn nhát!” Nói xong, hắn càng ra chiêu mãnh liệt hơn, từng bước ép sát.

Sau mấy chiêu, Lâm Xuyên đã bị dồn tới sát mép đài nổi.

“Còn không quăng kiếm?” Nam tử kia kia lạnh lùng uy hiếp.

Lâm Xuyên lòng sinh căm phẫn, càng nắm chặt thanh kiếm hơn, ngạo nghễ đáp trả: “Mơ tưởng!”

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, xuất chưởng lần thứ hai. Lâm Xuyên thấy vậy, không suy nghĩ thêm, lấy kiếm phản kháng.

Ngay lúc tình thế căng thẳng, bỗng nhiên có người phi thân lên đài nổi, một tay đỡ chưởng của nam tử kia, một tay cầm lấy cổ tay Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên thấy người nọ, kinh ngạc vô cùng. Ai có thể ngờ, cái người không chuyên tâm mới vừa rồi còn dựa vào ghế mà ngủ, thoáng cái đã đột nhập vào cuộc chiến.

“Sư phụ…” Lâm Xuyên mang theo mơ hồ cùng nghi hoặc, khẽ gọi một tiếng.

Nghe hắn gọi, Phương Thanh quay đầu mỉm cười với hắn. Cô buông hai người ra, cầm kiếm trong tay hắn tra vào vỏ kiếm bên hông. Làm xong, cô mới xoay người, ôm quyền cúi đầu với nam tử áo đen kia, tôn kính nói: “Thương Hàn sư huynh, đã lâu không gặp.”

Nam tử kia nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng cũng hòa hoãn hơn, hắn mở miệng, nói với cô: “Hóa ra là đồ nhi của muội.”

“Đúng vậy.” Phương Thanh đáp lời.

“Kính ngưng Uyên Rừng, Kiếm vũ Tinh Lưu…” Thương Hàn đọc ra tám chữ, rồi chậm rãi lắc đầu, “Đại hội đấu kiếm năm xưa, ta cùng muội đấu trên đài, khổ chiến ba ngày, muội thắng ta nửa chiêu, mới giành được kiếm Tinh Lưu. Không ngờ, muội lại đem nó truyền cho tên đệ tử vô dụng này.”

Lâm Xuyên bị nói “Vô dụng”, tuy nam tử trước mặt là sư bá mình, những nhịn không được muốn phản bác lại. Không đợi hắn mở miệng, Phương Thanh đã cung kính đáp: “Sư huynh giáo huấn rất đúng. Nhưng mà, hắn là đệ tử duy nhất của Phương Thanh, kiếm này đương nhiên phải cho hắn.”

Lòng Lâm Xuyên trầm xuống, kinh ngạc nhìn lưng Phương Thanh, nói không nên lời.

Thương Hàn khinh thường nhìn Lâm Xuyên một cái, nói: “Quá cẩu thả. Muốn nhận đệ tử, thì cũng phải chọn cho kỹ chứ.”

Phương Thanh hơi gật đầu, coi như là đáp lời, xong lại nói tiếp: “Sư huynh đi xa nhiều năm, bây giờ về, cũng nên kính lạy Chưởng môn mới phải.”

Thương Hàn nghe vậy, xoay người về hướng nhà Thủy tạ, khom người quỳ xuống, lạy nói: “Đệ tử Thương Hàn, bái kiến Chưởng môn. Mới vừa rồi vô lễ, xin Chưởng môn khoan hồng.”

Chuyện vừa rồi, khiến Vân Ẩn thượng nhân rất tức giận, bây giờ thấy Thương Hàn như vậy, hắn mới bớt giận hơn, nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Miễn.”

“Đa tạ Chưởng môn.” Thương Hàn vừa dứt lời liền đứng dậy. Nhìn Phương Thanh, nói: “Sư muội, trước lúc ta rời khỏi Dịch Thủy đã nói gì, muội còn nhớ rõ chứ?”

Phương Thanh gật đầu đáp: “Sư huynh nói, huynh rời khỏi môn phái để rèn luyện võ nghệ, ngày quay về phái, chính là ngày ta bại.”

“Tốt. Sư muội nhớ rõ là tốt rồi. Ra chiêu đi.” Thương Hàn nói.

Hắn vừa nói xong, lại có người phi thân lên đài nổi, căm phẫn mắng: “Thương Hàn sư huynh da mặt thật dày quá đấy!” Năm xưa huynh thua dưới kiếm Phương Thanh sư tỷ, người tài nghệ không bằng chính là huynh! Không nghĩ tới huynh đường đường là nam tử hán, vậy mà vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Hôm nay, huynh ngang nhiên phá hoại Đại hội đấu kiếm, coi thường Chưởng môn cùng các vị trưởng lão, lại còn gây hấn! Huynh có phải là người của Dịch Thủy không, huynh được phép làm càn như vậy sao?”

Thương Hàn nhìn người vừa tới, thản nhiên nói: “Nhiều năm không gặp, Nghi Huyên sư muội vẫn nhanh mồm nhanh miệng như trước, thật khiến người ta khâm phục.”

Nghi Huyên trợn trừng mắt, cũng lười nhiều lời cùng hắn, quay đầu nói với Phương Thanh: “Sư tỷ, đừng để ý đến tên cuồng đồ này! Chúng ta đi!”

Thương Hàn cũng không để ý đến những lời này, vẫn nói với Phương Thanh: “Sư muội, đấu hay không đấu, muội phải trả lời ta ngay bây giờ.”

Vẻ mặt Phương Thanh vô cùng bình tĩnh, cô hạ mắt xuống nói: “Nếu sư huynh đã mở lời, Phương Thanh sao có thể trốn tránh không để ý. Nhưng những năm gần đây, Phương Thanh tu luyện không đều, võ nghệ đã thụt lùi đi nhiều. Nên thỉnh sư huynh thư thả cho một tháng, để Phương Thanh bế quan.”

“Được.” Thương Hàn sảng khoái đáp ứng, rồi quay mặt về phía nhà Thủy tạ, nói: “Đệ tử đến đây xin cáo từ.”

Nói xong, hắn dẫn hai đồng tử, phi thân rời đi. Hắn vừa đi, các chúng đệ tử Dịch Thủy bắt đầu nổi lên một hồi xôn xao ầm ĩ. Những người biết được chuyện xưa, đều không khỏi than thở. Còn không biết thì phần lớn đều trách hắn không coi ai ra gì. Cũng có người tò mò, vội vàng đi hỏi thăm gút mắt trong đó. Trong nhà Thủy tạ, Vân Ẩn thượng nhân cùng các vị trưởng lão đàn chủ, càng thở dài, vẻ mặt phiền muộn.

Nhưng trong khi mọi người đang ồn ào, thì Phương Thanh vẫn bình tĩnh, vẻ mặt còn có đôi chút kỳ lạ. Nghi Huyên đứng cạnh cô, vẻ mặt lo âu, nhẹ giọng nói: “Tại sao người này lại đột nhiên quay về… Sư tỷ, sao tỷ lại đáp ứng hắn? Thân thể của tỷ…”

Phương Thanh phất tay, ngăn không cho Nghi Huyên nói thêm. Cô đưa lưng về phía Lâm Xuyên, phân phó: “Lâm Xuyên, từ hôm nay trở đi, ta sẽ bế quan. Căn nhà sau núi, người hãy phong bế (đóng) lại. Chuyện còn lại, ngươi tự sắp xếp.”

Ra lệnh vừa xa lạ vừa lãnh đạo như vậy, khiến Lâm Xuyên có chút bối rối. Nhưng hắn chưa kịp mở mồm hỏi, thì cô đã phi thân về nhà Thủy tạ, trần thuật lại với Vân Ẩn thượng nhân.

Sự thay đổi khó hiểu đó khiến Lâm Xuyên thừ người ra.

Nghi Huyên đứng một bên thấy hắn như vậy, vội vàng đến cạnh hắn, mỉm cười khuyên nhủ, nói: “Tiểu Xuyển Nhi, đây là chuyện của bề trên, con đừng để ý. Vừa rồi tên kia xuất thủ không có chừng mực, con có bị thương không?”

Lâm Xuyên hờ hững lắc đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Phương Thanh. Lúc này, dáng cô thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, đâu còn nửa phần chán nản lười biếng. Ngay tại khoảnh khắc này, cô nhìn quá xa lạ, khiến hắn không thể nào lý giải nổi. Trong lòng thấy buồn vô cớ, mày cau lại, không tài nào giãn ra được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.