Ầm ầm ầm
Cung điện bỗng nhiên dữ dội rung chuyển, Lam Nguyệt định nhanh chóng rời đi khi, cửa phòng đột nhiên ầm một tiếng đóng lại.
Không gian bên trong bỗng nhiên vặn vẹo, cảnh vật cũng nhanh chóng biến đổi.
Bảo khố không thấy, Lam Nguyệt nhìn cảnh vật trước mặt, vốn thanh lãnh gương mặt đột nhiên thay đổi.
Xinh đẹp vườn nhỏ, tràn đầy mọi loại hoa thảo xinh đẹp, sang trọng to lớn màu trắng biệt thự. Quen thuộc mà xa lạ khung cảnh nhường Lam Nguyệt cơ thể rung rẩy, nàng chân rung lên, từng bước bước đến.
Lúc này bỗng nhiên một trận tiếng cười truyền đến, nhường Lam Nguyệt thân thể cứng đờ
Nàng lúc này màu Lam con ngươi tràn ngập khiếp sợ chi ý, thê lương từng bước bước đi đến nơi tiếng cười phát ra.
Giữa vườn hoa xinh đẹp, một cái đáng yêu hài tử vui vẻ ngồi trên xích đu, hài tử có một đôi mắt tựa ngọc bích màu xanh biếc, tóc đen dài đến vai, tung bay trong gió, gương mặt non nớt tràn đầy vui vẻ tươi cười. Hài tử mặt một bộ màu lam nhạt công chúa váy, đen mượt tóc thượng một cái băng lam con bướm, cánh bướm theo động tác của cô bé mà rung rinh, tựa như giây lát liền cất cánh bay lên.
Phía sau là một vị tuấn tú nam tử, nam tử mặc thanh lịch màu đen đồ tây, màu đen tóc ngắn được chảy chuốt gọn gàng, vô cùng tuấn lãng.
Nam tử gương mặt tươi cười hạnh phúc, bàn tay lưu loát quen thuộc giúp bé gái đẩy xích đu.
Bên cạnh ghế đá ngồi một nữ tử xinh đẹp, nàng mặc một bộ màu trắng tinh váy ngắn, lộ ra một đôi thon dài trắng noãn chân, nàng mái tóc uốn xoăn xoã sang một bên quyến rũ mà xinh đẹp. Nàng mỉm cười nhìn trước mắt một màn.
Này hết thảy nàng đều vô cùng quen thuộc bởi vì đó là nàng cùng nàng cha mẹ!
"Mama, mama, chơi với Nguyệt Nhi a"
Nữ hài thanh âm non nớt gọi, nho nhỏ thân hình từ xích đu nhảy xuống, chạy đến chỗ xinh đẹp nữ tử, tay nhỏ nắm lấy nữ tử tay lôi kéo.
"Được rồi, Nguyệt Nhi ngoan, mama cùng con chơi"
Nữ tử cười một tiếng, theo nữ hài lôi kéo đến xích đu. Nữ tử đối đẩy xích đu nam tử nói, thanh âm mang theo trêu đùa:
"Nguyệt Nhi baba, anh có được không a?"
Nam tử cười một tiếng, sủng nịch nhìn hai mẹ con, thanh âm trầm thấp vang lên:
"Phu nhân, Được hay không em không phải đã biết, ân?"
Nữ tử gương mặt xinh đẹp đỏ lên, tức giận trừng hắn một cái, quay sang cùng nữ hài trêu đùa.
"Baba, mama sinh khí"
Nữ hài ngồi trong lòng nữ tử cười hì hì nhìn nam tử, chớp chớp to tròn hai mắt, tay nhỏ ôm lấy nữ tử tay làm nũng.
"Nguyệt Nhi"
"Hahaha..."
"Nguyệt Nhi..."
"Nguyệt Nhi..."
Tiếp đến lại một trận tiếng cười truyền đến, vang vọng trong đầu Lam Nguyệt. Nàng nhìn trước mặt hình ảnh không ngừng chuyển, thân thủ không nhịn được nắm chặt, nhưng gương mặt biểu tình lại không hề thay đổi quá, thẳng đến cảnh tượng quen thuộc lần nữa diễn ra, nữ hài cả người đầy máu, nhìn người nàng gọi là baba và mama nằm dưới đất, cơ thể cũng đầy máu, thân thể lạnh băng, nữ hài gương mặt càng trắng bệch, màu lam đôi mắt không còn ngày xưa linh động, một mảnh trống rỗng.
"Baba, mama..."
"Chết! Các ngươi đáng chết!!"
Lam Nguyệt nhìn này hết thải, vốn xinh đẹp băng lam đôi mắt tựa như đỏ lên, con ngươi tràn ngập sát khí, nàng bên tay linh lực bỗng nhiên hiện hoá, hoá thành một thanh trong suốt màu lam trường kiếm, thân ảnh nhoáng lên, hướng kia nhóm người sát nàng phụ mẫu, đáng chết! Bọn họ đều đáng chết! Giết nàng phụ mẫu, gạt nàng mười mấy năm! Kẻ thù không đội trời chung nàng lại xem như ân nhân cứu mạng! Nàng muốn diệt toàn bộ! Giết những người này, sau đó diệt toàn bộ tổ chức! Nàng hận! Hận bọn chúng!
Lam Nguyệt đôi mắt lúc này tràn ngập cừu hận, sát khí ngập trời, nàng trong tay kiếm loạn vung, hoàn toàn mất đi khống chế.
_____
Huyền Tịch tĩnh toạ một lúc, gương mặt thoáng tốt một chút, bỗng nhiên hắn nhanh mở mắt, mi hơi cau lại, hắn vừa rồi cảm nhận được linh lực dao động, tiểu tử kia chẳng lẽ động rồi cái gì cơ quan?
Hắn lại nhíu mày, hắn làm sao lại quan tâm kia tiểu tử rồi? Tiểu tử kia sống chết liên quan gì đến hắn?
Nghĩ nghĩ hắn nhắm lại mắt tiếp tục chữa thương.
Nhưng càng lúc giao động linh lực càng mạnh, thậm chí có chút cuồng bạo, hắn muốn nhập định cũng không thể tập trung nổi.
Soát một tiếng, một đạo tử quang xẹt qua, Huyền Tịch đã không còn tại vị trí cũ.
Phiền toái!
Lần này nhất định phải đem tiểu tử kia trói lại! Không để lại chạy loạn! Thực sự là một phiền phức!!
Huyền Tịch nhanh chóng xuyên qua hành cung, tiếng gần vị trí linh lực dao động. Bất quá hắn tiếng đến gần khi, vốn đang cuồng bạo linh lực đột nhiên tiêu biến.
Hắn hơi nghi hoặc, tay áo vung lên, trầm trọng cửa lần nữa mở ra. Huyền Tịch bước vào, nhìn một lượt xung quanh.
Hắn nhìn đến màu đen y phục thiếu niên ngồi dưới sàn, hắn cả người có vẻ tiều tụy, quần áo có chút tán loạn, nàng thất thần ngồi ở một góc cung điện, nghe tiếng cửa mở cũng không nói chuyện.
Huyền Tịch nhìn Lam Nguyệt, bỗng nhiên có chút khó chịu, hắn chưa thấy tiểu tử này có bộ dạng như vậy bao giờ.
Huyền Tịch từng bước đi đến, hắn bước chân chậm rãi, không hề phát ra bất kì tiếng động, gương mặt thanh lãnh tựa như không có gì có thể khiến hắn biểu tình thay đổi. Hắn to lớn dáng người che phía trước Lam Nguyệt, bóng ma hoàn toàn đem nàng bao phủ.
"Làm sao vậy"
Hắn thanh âm đạm mạc, thanh mà nhẹ nhàng như tiếng đàn, cực kì dễ nghe.
Lam Nguyệt vốn đang cúi đầu hơi ngẩn lên, vốn đen láy con ngươi nổi lên nhàn nhạt lam quang. Huyền Tịch đáy mắt con ngươi bỗng nhiên hơi co lại. Đến khi hắn nhìn kỹ lại, đối diện vẫn là một đôi thấu triệt mắt, hắc đồng tựa như vực sâu sâu không thấy đáy, lại lãnh tựa băng hàn.
Lam Nguyệt thu hồi tầm mắt từ dưới sàn đứng lên, hàn ý rút đi, nàng quay lại là một cái tùy ý mà vô sự thiếu niên, không chút để ý cười nói:
"Chỉ gặp chút trận pháp, không có gì"
Nàng nhìn xung quanh, sau đó nhìn lại Huyền Tịch, xinh đẹp mày hơi nhướng lên:
"Nơi này nhiều bảo bối như vậy, ngươi vào đây là muốn cùng ta chia? Ngại quá, này là ta tìm được a! Nếu ngươi muốn, ân, kia lấy vật kia đi! Còn lại ta toàn bộ thu"
Huyền Tịch nhìn nàng chằm chằm, sau đó nhíu nhíu mày, hỏi một câu hoàn toàn không liên quan:
"Ngươi là nữ?"
Nói là hỏi nhưng nhiều hơn là khẳng định.
Ách, Lam Nguyệt bước chân một đốn, hắn làm sao biết a? Nàng cơ thể vốn ốm yếu, cũng không có thiếu nữ thân hình, lại mặc nam trang, vẫn là có chút giống ốm yếu thiếu niên a!
"Ân, có chút không quan hệ a?"
Huyền Tịch không đáp, lần trước nàng ta sử dụng Hoá Băng Thuật, đây vốn không phải là nơi này nên có, lần này hắn lại nhìn đến nàng kia nhất màu lam quang mang đôi mắt, nữ nhân này cùng "nàng" có quan hệ gì?
Nghĩ đến đây, Huyền Tịch đôi mắt bỗng nhiên ảm đạm.
Nguyệt Nhi, ta chờ lâu như vậy, khó khăn lắm hoa mới nở, vì cái gì không thể chính xác tìm được nàng chuyển kiếp nơi a?
Đưa thần hồn của nàng đến dị giới thật lâu, lâu đến mức ta cũng không nhớ rõ nữa, Tịnh Hồn Liên nở rồi, chứng tỏ nàng đã trở lại, kia ta như thế nào tìm được nàng a?
Nguyệt Nhi______
Nàng hiện tại có phải hay không vẫn là một hài tử đâu?
_________