Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 77: Chương 77: Học Viện Vân Uyên (5)




Ninh Hạo ánh mắt sáng rực chạy đến chỗ Lam Nguyệt, dẫn đến xung quanh người cũng chú ý lại đây, nhỏ giọng nghị luận.

“Kia là ai?”

“Thực xinh đẹp a!”

“Nghe nói hôm nay phế vật kia vào học viện a! Chẳng lẽ là nàng?”

“Là đến vì Hiên thế tử sao?”

“Là nàng, hôm Yến hội ta có nhìn đến nàng!”

“Phải không? Xinh đẹp như vậy a, làm gì giống lời đồn nha”

“Xì, xinh đẹp lại thế nào? Ngu xuẩn, yếu đuối hèn nhát, động một chút liền khóc, xinh đẹp lại được cái gì!?”

“Ha, không phải câu dẫn được tiểu hầu gia Ninh hầu phủ sao? Nhìn nhìn, Ninh Hạo đều một bộ si ngốc đâu! Chậc, đúng là một con hồ ly tinh!”

Lam. Hồ ly tinh. Nguyệt: “....”

“Hahaha...”

Quân Vô Nhai không chút khách khí cười to, thanh âm trêu tức nói:

“Xuẩn nha đầu, ngươi nghe, hồ ly tinh a! Phế vật, ngốc nghếch, hèn nhát..”

Lam Nguyệt gương mặt treo một cái tươi cười tiêu chuẩn, trong lòng lại âm thầm nghiến răng, tốt, lão phượng hoàng chết tiệt, ha hả, ngươi thành công trở thành bản cô nương đầu sổ danh sách đen!

Đợi bổn cô nương cường đại, trước khi đem ngươi thả ra, không chơi cho ngươi còn nửa cái mạng, tên bổn cô nương liền viết ngược lại!

Quân Vô Nhai vẫn chưa biết bản thân đã bị ghi hận, trong lòng vẫn đang nhạc đến vui vẻ.

Nàng một đời tôn quý cao thượng, không ngờ cũng có ngày bị hắn nhìn đến thảm hại như vậy.

Ninh Hạo nhìn Lam Nguyệt đặc biệt kích động, kém chút liền đem nàng đi cúng bái rồi.

Hắn hiện tại mới biết được, vị này đây không phải cái gì Phượng Lam Uyển, nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh cấp bậc tồn tại trong truyền thuyết Vô Linh Căn phế vật a!!

Quá cường hãn a!

Nàng rõ ràng cùng lời đồn không giống a!

Đối với những lời đồn kia, Lam Nguyệt chỉ có thể đánh cái cười ha hả, cấp bậc truyền thuyết, thật vinh dự a!

“Ta khi nào trở thành ngươi lão đại?”

Đối người xa lạ, Lam Nguyệt luôn mang bộ dạng hờ hững lạnh nhạt, tựa hồ không có gì nhập nổi nàng mắt.

Ninh Hạo ngượng ngùng cười một cái, hắn gãy gãy đầu, nhìn có chút ngốc manh nói:

“Lão đại, sau này ngươi chính là ta lão đại a!”

Lam Nguyệt: “....”

Ngươi đã hỏi qua ý lão đại này sao?

Lam Nguyệt lười cùng hắn nói nhảm, tiến vào học viện. Ninh Hạo là đã học tại Vân Uyên học viện năm năm, hắn cũng không phải tân sinh, nên giữa đường liền cùng Lam Nguyệt tách ra.

Ninh Hạo đã không vượt qua kiểm tra mấy năm rồi, nếu năm nay còn không qua được, kia liền bị đuổi khỏi học viện.

Học viện cùng lão sư đối hắn cũng là không có cách nào, quả thực là giận mà không thể làm gì!

Hắn cũng là tiền lệ đầu tiên của học viện! Ở nơi này bị người xem là vết nhơ của học viện. Bất quá thân phận ở đó, cũng không ai dám thực sự làm gì hắn.

Kì thực Ninh Hạo thiên phú không tệ, là mạnh nhất phòng ngự Thổ hệ Linh căn. Chẳng qua hắn đối tu luyện không hứng thú, đến hiện tại cũng chỉ là cấp mười nhập môn. Đến Sơ Linh Cảnh sơ kì đều không phải.

Lam Nguyệt đi vào trong, đầu tiên phải trải qua kiểm tra, sau đó mới có thể lựa chọn lớp học. Bất quá Lam Nguyệt cái này “phế vật” liền được miễn kiểm tra, trực tiếp nhập học.

Đối với những người này mà nói, nàng kiểm tra hay không đều như nhau, tốn thời gian. Trực tiếp đem nàng bỏ vào lớp Võ Giả, vẫn là thấp kém nhất Hoàng cấp lớp học.

Này đó Lam Nguyệt cũng không buồn để ý, nàng đến nơi này, chẳng qua vì không muốn cùng đám người Phượng gia chạm mặt, Lục Y rời đi nàng càng không có lí do ở lại, trực tiếp đến học viện ở.

Lam Nguyệt cầm trên tay thẻ phòng, đến viện của bản thân.

Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào, bên trong còn có bốn gian phòng khác, hẳn là chung một sân đồng học.

Lam Nguyệt vừa bước vào sân, một phòng liền mở ra, là một nữ sinh trẻ tuổi, gương mặt non mềm, trắng trẻo, đôi mắt to tròn đáng yêu, môi nhỏ đỏ bừng, tóc búi hai bên rũ xuống hai cái lục lạc, theo động tác của nàng vang lên đinh đan thật nhỏ, cực kì đáng yêu.

Nữ sinh liếc đến chỗ Lam Nguyệt, đôi mắt hơi sáng lên, từ xa chạy đến, háo hứng chào đón nàng.

“Ngươi cũng trụ tại đây sao? Chào ngươi, ta gọi Diệc Chân, ta vừa đến, là tân học sinh, lớp Địa cấp Linh Giả, còn ngươi nha?”

Lam Nguyệt đánh giá thiếu nữ một chút, đột nhiên nở nụ cười.

Không phải tươi cười thân thiện như thần nữ, mà là một nụ cười đầy ác ý như ma.

Diệc Chân có chút ngỡ ngàng, đều là nữ tử, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, mặt không nhịn được đỏ lên.

Rõ ràng nàng cười lên rất đẹp, nhưng Diệc Chân lại cảm giác có chút lạnh lẽo.

“Phượng Lam Nguyệt, Hoàng cấp Võ Giả tân sinh”

Diệc Chân giật mình nhìn nàng, có chút kinh ngạc, người này là một Võ Giả? Lại còn là lớp Hoàng cấp thấp nhất? Nhầm lẫn sao? Vẫn là nàng đang bị trêu đùa?

“Ngươi là võ giả? Thực hảo, chúng ta có thể kết bạn sao?”

Lam Nguyệt đánh giá nàng ta một chút, hơi nheo mắt, nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi không biết ta?”

Diệc Chân có chút mờ mịt, nàng nên biết nàng sao?

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Diệc Chân, Lam Nguyệt chỉ có thể vô ngữ, bỏ qua nàng đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Chờ Diệc Chân hồi phục lại tinh thần, Lam Nguyệt đã đóng cửa.

Nàng có chút ủ rũ cụp đuôi, aizz nha, nàng chỉ muốn kết bạn mà thôi a, sao lại khó như vậy nha!

Cái này cũng không thể trách Diệc Chân, nàng từ nhỏ đều không có tiếp xúc qua nhiều người, hầu như đều không rời núi, cũng không rõ thanh danh vang dội Phượng Lam Nguyệt cũng là chuyện bình thường.

Lam Nguyệt vừa vào phòng, nhịn không được nghĩ nghĩ.

Diệc Chân? Là họ Diệc? Vẫn là không có họ? Bất quá tên này nàng chưa từng nghe qua, cũng tuyệt đối không phải Đế Đô người.

Bởi vì nàng không biết Lam Nguyệt.

Lát sau bên ngoài lại truyền đến thanh âm, hẳn là những người khác đều đến.

Lam Nguyệt cũng lười phải chào hỏi, ngồi trên giường tu luyện.

Ở Vân Uyên học viện có Tụ Linh trận, cái này thân là Linh trận sư nàng vừa bước vào đã biết.

Mặc dù cấp bậc đối nàng xem ra rất là tàn, bất quá vẫn có chút công hiệu, so bên ngoài đều dồi dào nhiều.

Lam Nguyệt là đi Cửa sau vào học viện, hoàn toàn không cần thủ tục rườm rà, ngày mai liền bắt đầu lên lớp.

“Nha đầu, tiếp theo ngươi định ở lại đây sao?”

Quân Vô Nhai đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Gấp cái gì, lão phượng hoàng, ta nói ngươi gần đây như thế nào như vậy già mồm đâu?”

Lam Nguyệt nhíu nhíu mày nói, đột nhiên hỏi lại.

Quân. Lão phượng hoàng: “....”

Lại mắng hắn lão! Ngươi chết tiệt nhà đầu! Sống lại tính cách như thế nào kém như vậy!

Còn mắng hắn già mồm! Ngươi mới già mồm! Cả nhà ngươi đều già mồm! Hừ!

Lam Nguyệt thành công khiến Quân Vô Nhai ngậm miệng, nàng lười biếng ngáp một cái, nằm dài trên giường.

Chậc, ngày tháng ở học viện e là cũng không phải quá yên bình, dù sao Phượng Lam Huyên cũng tại, Phượng Lam Thanh đã phế, hoàn toàn không có tư cách bước vào, Phượng Lam Uyển không phải trình độ mà lão sư ở đây có thể dạy, nàng sẽ không đến.

Phượng Vân Long tuổi nhỏ, nàng mới không cần quản nó.

Phượng Lâm Thiên trong phủ cũng chỉ có hai người con trai, một người là tiểu thiếu gia Phượng Vân Long, còn lại là vị Đại thiếu gia do một di nương sinh, từ nhỏ bệnh tật, cơ thể yếu ớt, rất ít khi xuất đầu.

Mấy lần trước nháo lớn như vậy, Lam Nguyệt đều chưa từng nhìn đến vị đại ca này.

Còn lại chỉ có Phượng Lam Vũ, người này nhìn như yếu đuối ngoan ngoãn, nhưng Lam Nguyệt biết nàng cũng không có đơn giản như vậy.

Phượng Lam Vũ mẫu thân mất sớm, mà nàng có thể bình an lớn lên sinh sống ở Phượng phủ, sẽ là người đơn giản sao?

Bất quá Phượng Lam Vũ đối nàng không đánh chủ ý, nàng cũng lười quản nàng.

Lam Nguyệt ném một đóng ý nghĩ loạn thất bát tao ra sau, êm đẹp tìm chu công đánh cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.