Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 88: Chương 88: Ta thích ngươi (1)




Về câu hỏi kỳ trước, không có ai để lại cmt nên ta cũng không biết các nàng có đoán được không, chương này không tag nhé.

Thân ái~

_________⏩

Huyền Tịch nhìn xuống bên dưới, xung quanh bao vây vô số người, hắn khẽ cau mày.

“Rời khỏi đây trước đã”

Quân Vô Nhai nhìn tình hình hiện tại, thực sự không thích hợp để nói chuyện, lên tiếng nói.

Huyền Tịch khẽ gật đầu, sau đó biến mất giữa không trung.

Sau khi Huyền Tịch rời đi, kết giới bị triệt tiêu, những người xung quanh thấy không khí im lặng, không còn thanh âm chiến đấu mới cẩn thận đi vào.

“Dật Trần, chúng ta cũng đi.”

Lam Quân Ly nói với Long Dật Trần, sau đó cũng đi vào.

Lam Quân Ly cùng những người khác tiến vào đều giật mình, nơi này hoàn hảo không chút hư tổn, hoàn toàn không giống vừa diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa kia.

“Kỳ lạ, tại sao lại như vậy?”

Long Dật Trần nghi hoặc, hắn ngồi xuống mặt đất, đặt bàn tay xuống đất, linh lực lan toả xung quanh, chậm rãi cảm ứng.

“Chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo ảnh sao!? Không giống”

Lam Quân Ly khẽ cau mày, quan sát xung quanh.

Người này thu dọn được vô cùng sạch sẽ, một chút khí tức để lại cũng không có!

“Có khí tức của Thiên Long Chưởng”

Long Dật Trần đột nhiên mở miệng, gương mặt hơi trầm tư.

Khí tức này không hề biến mất, tựa như bị cố ý để lại vậy.

Là hắn nghĩ quá nhiều rồi?

“Âm Dương Tông!!”

Lam Quân Ly lập tức khẳng định nói, hắn từng nhìn đến Âm Dương Tông người sử dụng loại linh kỹ này, nghe nói là độc môn linh kỹ, chắc chắn sẽ không có môn phái khác sử dụng.

“Âm Dương Tông vẫn chưa từ bỏ”

“Lần đó nếu không phải sư phụ đến kịp lúc Âm Dương Tông e là đã đối A Hoạ...“.

“Nàng lúc ấy bao lớn a...”

“Cái gì!?”

Đột nhiên một thanh âm chen ngang, cả hai quay đầu, chỉ thấy Mặc Phong đã đến từ bao giờ, hắn bắt lấy vai Long Dật Trần.

“Đệ nói cái gì! Âm Dương Tông đã từng hại Hoạ Nhi!? Tại sao ta không biết!”

Long Dật Trần trầm mặc, lúc chưa gặp Thủy Y Hoạ, Mặc Phong đều chỉ biết tu luyện lại tu luyện, quanh năm suốt tháng đều bế quan, chuyện này hắn không biết cũng là chuyện thường tình. Long Dật Trần chậm rãi nói:

“Chuyện này xảy ra lúc A Hoạ vẫn còn nhỏ, một trưởng lão của Âm Dương Tông muốn có Địa Ngục Hàn Thủy trong người nàng, may mắn sư phụ đến kịp, nếu không A Hoạ đã...”

Hắn ngừng lại, không nói tiếp, nhưng đủ để Mặc Phong hiểu.

“Chết tiệt! Ta vậy mà lại không biết gì!”

Mặc Phong nắm chặt tay, một quyền đánh vào tường.

“Chúng ta nên bảo vệ tốt A Hoạ, Địa Ngục Hàn Thủy trong người nàng, không thể bị nhiều người hơn nữa phát hiện”

“Ta sẽ bảo vệ nàng, nhất định!”

Mặc Phong nói, trong lòng âm thầm thề độc.

Hắn nhất định bảo vệ tốt Hoạ Nhi, cho dù đời này kiếp này vĩnh viễn không thể phi thăng, hay phải rơi vào ma đạo, hắn cũng không hối hận!

_______

Huyền Tịch đưa Lam Nguyệt về Hàm Dương Điện.

Hàm Dương Điện là lão hoàng đế sắp xếp cho hắn, nhưng tất cả người hầu đều bị hắn đuổi đi.

Hắn không thích dùng bất kì người nào không đáng tin cậy.

Lần này đi, hắn cũng không mang theo ám vệ hay thủ vệ, chỉ có bản thân hắn, nên Hàm Dương cung thực sự không một bóng người.

Xung quanh hắn bố trí linh trận, ai muốn lẻn tiến vào, kia liền chờ chết tại ảo cảnh đi.

“Tà”

Huyền Tịch đặt Lam Nguyệt lên giường, sau đó mở miệng gọi một tiếng:

Một luồng ánh sáng chợt loé lên, phía sau Huyền Tịch xuất hiện một hắc y nam tử, hắn cúi người cung kính:

“Chủ nhân”

“Đi tìm Thương Hàn”

“Vâng”

Tà đáp một tiếng, thân ảnh chợt loé lên, biến mất.

Huyền Tịch ngồi xuống cạnh Lam Nguyệt, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, đôi mắt chăm chú tựa như muốn đem nàng khắc sâu vào tâm trí.

“Lần này, dù cái giá là gì, ta tuyệt đối không để nàng gặp nguy hiểm”

________

Lam Nguyệt chỉ thấy trước mắt sương mù dày đặc, nàng bước chân vô định đi lại, không có thanh âm, không có màu sắc, tựa như đang tại trên mây, nắm không tới đồ vật, nhìn không tới bóng người.

Kỳ lạ, nàng rõ ràng đang tại chữa thương, như thế nào xuất hiện ở đây rồi? Là mộng sao?

“Đinh,...”

Đột nhiên tiếng đàn từ nơi nào vang lên, Lam Nguyệt giật mình, tiếng đàn tựa như tiếng suối réo rắc, lại như tiếng gió xao động, tựa như mê hoặc. Lam Nguyệt không tự chủ được bước về hướng tiếng đàn phát ra.

Tiếng đàn càng gần, Lam Nguyệt phát hiện sương mù càng nhạt, đến khi thanh âm gần như bên tai, Lam Nguyệt phát hiện nàng đang đứng giữa một rừng trúc.

Trúc lâm mờ mịt sương khói, cành trúc rì rào khẽ xao động, tựa như phụ trợ cho tiếng nhạc.

Lam Nguyệt phát hiện trúc lâm cực kì yên tĩnh, không có chút động vật nào tồn tại.

Nàng mặc dù nghĩ ngợi, nhưng bước chân cũng không đình chỉ.

Cuối cùng nàng đi đến một mái đình, xung quanh bao quanh rất nhiều động vật, chim chóc, nai, hươu, thỏ,... Thậm chí còn có các loại thú nàng chưa từng biết đến. Đình nghỉ bên trong bị bạch sa che phủ, chỉ nhìn đến bên trong mờ ảo bóng người, bất quá Lam Nguyệt vẫn có thể nhận ra, là một nam tử.

Thanh âm như có như không truyền ra, tựa hồ mang theo vô hình lực lượng, khiến nhân tâm thoải mái, yên tĩnh.

Lam Nguyệt vẫn còn chìm đắm tại bên trong, thì tiếng đàn đột nhiên đình chỉ, Lam Nguyệt giật mình, muôn thú tựa hồ tiếc nuốt kêu lên vài tiếng, nhưng cũng đều chậm rãi tản đi.

Nam tử vẫn ngồi tại trong đình, bàn tay vẫn đặt trên dây đàn, tựa hồ tại vuốt ve.

“Nghe đủ?”

Lam Nguyệt giật mình, nói nàng!?

Kia, đây không phải mộng?

“Ta...”

Lam Nguyệt vừa định lên tiếng, phía sau nàng đột nhiên truyền đến cười khẽ thanh âm, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, tựa như tiếng chuông bạc, thanh thúy dễ nghe:

“Nguy nguy hồ nhược thái sơn,

Đăng đăng hồ nhược lưu thủy...”

“Đúng là một khúc ngẫu giai hiếm có”

Lam Nguyệt giật mình, hoá ra vẫn còn người khác. Thời điểm nàng muốn xoay người nhìn lại phía sau, chỉ cảm thấy một trước mắt chợt hoa, sau đó tối sầm, nàng tựa hồ nghe nam tử kia nói gì đó, chỉ là không thể nghe rõ ràng, trước mắt dần dần bị bóng đêm bao phủ.

“A”

Lam Nguyệt bật người ngồi dậy, đôi mắt trừng to, hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt cả trán.

Nàng vừa nằm mộng, nhưng mà, nàng mơ thấy cái gì a? Có chút không nhớ nổi.

Dạo này nàng không hiểu làm sao, hay nằm mộng, lại không nhớ rõ đã mộng cái gì.

Nhưng nàng cảm thấy các giấc mộng đều có liên hệ với nhau, tựa hồ là mơ về cùng một người hay là một sự việc nào đó.

Lam Nguyệt lắc lắc đầu, lúc này nàng mới nhìn xung quanh, nàng đang ở đâu đây?

Cửa phòng “chi nha” một tiếng mở ra, Lam Nguyệt ngẩn đầu, ánh sáng bên ngoài khiến nàng không thích ứng được mà nheo mắt lại.

Người đến là một nam tử, hắn ngược sáng mà đứng, nhìn Lam Nguyệt ngồi trên giường cũng không kinh ngạc, chỉ ôn hoà mở miệng nói:

“Tôn... khụ, Cô nương đã tỉnh!”

Đôi mắt nàng lúc này mới thích ứng được, rốt cuộc nhìn rõ người đến.

Nam tử gương mặt tuấn mỹ như hoạ, khí chất ôn nhuận như ngọc, một thân bạch y phiêu dật như tiên, hắn trên tay bưng một chén cháo, hướng trên bàn đặt. Lại đến chỗ Lam Nguyệt.

Hắn cũng không đến bên giường quá gần, chỉ đứng cách nàng ba bước.

“Ngươi là...”

Lam Nguyệt vừa mở miệng, liền phát hiện bản thân thanh âm khàn lợi hại, đây là nàng ngủ quá lâu duyên cớ.

Nam tử vội đến bàn rót một ly trà cho nàng.

“Cô nương uống trước đã”

Lam Nguyệt gật đầu, xem như cảm tạ. Nước nhập yết hầu nháy mắt, cảm giác mát lạnh truyền đến nhượng Lam Nguyệt cảm thấy thoải mái không ít.

Đừng hỏi nàng tại sao không chút phòng bị, nàng nằm đây nhiều ngày như vậy, hắn muốn giết nàng còn cần chờ nàng tỉnh lại sao?

Nam tử tựa hồ nhớ đến cái gì, xấu hổ cười nói:

“Ta gọi Thương Hàn, ta là một y sư, ta được Quân,.. chủ tử sai đến chữa trị cho ngài”

Đúng vậy, Thương Hàn là mấy ngày trước được Tà dẫn đến, còn chưa kịp hiểu cái gì liền bị Huyền Tịch kéo vào đây trị thương, hắn trong Chư Thần Thiên y thuật đứng đầu, tìm hắn là thích hợp nhất.

Thương Hàn tươi cười tiêu soái nhìn Lam Nguyệt, Tôn thượng chuyển thế mặc dù chỉ là Nhân tộc nhưng vẫn rất đẹp mắt, cũng không biết Quân thượng như thế nào tìm được nàng trong khắp Cửu Thiên rộng lớn này.

Đây là chân tình trong truyền thuyết sao?

Quân... Chủ tử? Họ Quân? Lại còn Quân chủ tử? Tên này có nhiều chủ tử như vậy? Lại còn dùng họ để phân biệt?

Thương Hàn nếu biết ý nghĩ trong lòng Lam Nguyệt, hẳn sẽ tức đến phun máu. Hắn đời này chỉ có một chủ tử có được không!?

Lam Nguyệt âm thầm đánh giá, người này tu vi nàng nhìn không thấu, xem ra không phải nhân vật bình thường. Thật lâu sau, Lam Nguyệt mới lại mở miệng, nàng thanh âm đã tốt hơn chút:

“Chủ tử của ngươi là ai?”

“A? Ngài không biết!?”

Thương Hàn sửng sốt một chút, nàng không biết Quân thượng sao?

Lam Nguyệt: “...” Ta nên biết chủ tử nhà ngươi? Ngươi mẹ nó từng nói chủ tử ngươi tên gì hả? Ta mới tỉnh lại còn chưa biết mặt mũi hắn như thế nào đâu!!!

Không khí bất chợt có chút lúng túng, Thương Hàn đang không biết nên tiếp tục như thế nào, ngoài cửa truyền đến thanh âm:

“Thương Hàn, nàng như thế nào?”

Lam Nguyệt ngẩn đầu nhìn lại, nhìn đến người đến khi, trái tim chợt căng thẳng, là hắn! Hắn lại cứu nàng?

Huyền Tịch chậm rãi bước vào, đôi mắt hắn đảo qua hai người, dừng lại trên người Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt ánh mắt đặt lên người Mặc Hoàng một chút đôi mắt khẽ chớp động, sau đó chuyển sang nhìn Huyền Tịch.

Mặc Hoàng đứng phía sau Huyền Tịch, đưa mắt nhìn Lam Nguyệt, đáy mắt đỏ sẫm tựa hồ nhạt đi phần nào lạnh lùng, thêm chút gì đó mừng như điên cảm giác.

Thương Hàn đến cạnh hắn, kéo kéo hắn tay áo ra hiệu.

Mặc Hoàng liếc nhìn hắn, lại nhìn Lam Nguyệt. Trước khi đến đây, hắn đã tưởng cùng nàng chạm mặt vô số lần, càng có vô số câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng hắn lại quên mất, nàng không nhớ, càng không biết hắn là ai.

Mặc Hoàng theo Thương Hàn rời đi, trước khi đi, ánh mắt vẫn đảo qua người Lam Nguyệt.

“Được rồi, nàng trở lại rồi, ngươi còn nhiều thời gian mà”

“Hắn không xứng với người!”

Mặc Hoàng đột nhiên phun ra một câu.

Thương Hàn trợn mắt, uy, hắn là Quân thượng thuộc hạ có được không! Ngươi lời này trong lòng nghĩ là được, nói ra làm cái gì a!!

“Mặc Hoàng, ta nói, Quân thượng nhà ta thiên địa tôn quý nhất huyết mạch, càng là Thần Quân đứng đầu Thần Giới, chỗ nào không xứng Tôn thượng nhà ngươi a!”

Mặc Hoàng đột nhiên nhìn hắn, đôi mắt đỏ tươi cuồn cuộn sát khí, hắn gằn giọng:

“Chỗ nào cũng không xứng!”

Nói xong xoay người liền đi.

Nàng là người cao quý nhất thiên hạ này, mệnh cách vốn không thuộc Thiên đạo quản chế, thọ mệnh cùng trời đất, lại vì hắn mà vứt bỏ mọi thứ! Hắn không xứng!!

Thương Hàn nhìn bóng lưng Mặc Hoàng, khẽ lắc đầu.

Mặc Hoàng, ngươi chỉ nhìn vào việc chủ nhân của ngươi đã làm, mà không nhìn đến những gì Quân thượng đã làm, như vậy công bằng sao?

Cái Quân thượng làm so nàng chỉ có hơn chứ không kém, chí ít so nàng, Quân thượng đau khổ hơn.

Người từng nói với ta, đây là Tôn thượng nhà ngươi đối người trừng phạt. Là người phải chịu.

Thương Hàn khẽ thở dài, cũng hướng bên ngoài rời đi.

_________

Giờ đã biết vị Thiên Sư thần bí kia là ai rồi nhỉ? Có ai đã đoán đúng ko?

┌|o^▽^o|┘♪

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.