[...Huyền Tịch,______
Hắn mới là chủ nhân của Phượng Linh Giới sao?...]
________
Phong Mị Nhi tức giận không nhẹ, nghe nói hôm đó trở về, trong viện liên tục vang lên tiếng đồ vật đập vỡ, nha hoàn trong Viện đều run rẩy đứng bên ngoài, không ai dám bước vào nửa bước.
Mấy ngày này Phượng Lâm Thiên cũng không biết làm gì, đều bên ngoài không trở về, trong phủ đều do Phong Mị Nhi làm chủ
Tối hôm đó, Lam Nguyệt đem Lục Y dọn đến Thính Tuyết Viện.
Thính Tuyết viện là viện chủ mẫu Phượng tướng phủ, cảnh sắc thanh nhã, yên tĩnh, tựa như chốn bồng lai, Mẫu thân nàng Cơ Liên Tuyết rất thích hoa sen, nên xung quanh viện đều có hồ bao quanh, trên hồ đền trồng đủ loại sen, hương thơm ngào ngạt.
Lam Nguyệt đứng trước cửa viện, hít sâu một hơi, tâm trạng đột nhiên thả lỏng.
Mặc dù nàng thích nhất vẫn là hoa mai, nhưng hương sen thanh khiết, làm tâm hồn rất dễ chịu, ừm, giống như trên người hắn...
Lam Nguyệt ngẩn ra, vội lắc lắc đầu, có chút buồn bực.
Đang yên đang lành, nghĩ đến hắn làm cái gì!
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn bao giờ mới tỉnh a!?
Nếu còn không tỉnh________
Aaa.!!!! Chẳng lẽ hắn đem toàn bộ linh khí trong không gian hấp thu hết sao!! Không thể được! Đó là không gian của nàng a!!!
Lam Nguyệt có chút sầu, nhanh chóng tìm nơi chứa Huyền Tịch.
Linh: “...”
Chủ nhân, nó kì thật muốn nói, linh khí trong Phượng Linh Giới sẽ không cạn kiệt a!!
Nàng vừa đến Thính Tuyết Viện không bao lâu, một vị ma ma liền mang nha hoàn đến, bà ta cũng là ma ma hầu cạnh Phong Mị Nhi, gọi Liên ma ma, nói tiểu thư bên người không có nha hoàn khác, Lục Y một mình sẽ không quản lí nổi Thính Tuyết Viện, nên đem người sang phụ giúp.
Lam Nguyệt không từ chối, bảo Lục Y đem bọn họ an bày thoả đáng.
Đi theo nàng, Lục Y bây giờ gan đã lớn hơn trước, thái độ bình tĩnh thông dong, không đụng việc liền khóc lóc nữa.
Lam Nguyệt hơi suy tư, võ đạo của Lục Y đã khá thuần thục, Thái Cực cũng rất không tồi, cũng không biết Lục Y có thể tu luyện linh lực hay không.
Lục Y là nha hoàn, từ nhỏ đã phải hầu hạ người khác, cũng không có người cho nha hoàn kiểm tra thiên phú.
Ân, nàng nhớ bản thân có một thủy tinh cầu nghiệm thiên phú linh lực, ân, tìm thời cơ sẽ cho nàng trắc thử.
Nếu nàng vẫn không có thiên phú, nàng còn tìm cách giúp nàng cải thiện.
Đi bên cạnh nàng rất nguy hiểm. Trước kia vừa đến dị giới, nàng cho rằng bản thân cứ sống bình thường, một đời vô ưu mà trôi qua liền không tồi.
Nhưng hiện tại, nàng có việc cần hoàn thành, có cái cần điều tra.
Nàng thân phận, mẫu thân nàng vì cái gì gả cho Phượng Lâm Thiên, vì cái gì chết đi.
Mẫu thân liên lụy quá lớn, Ẩn tộc vốn chưa từng nghe nói đến, chắc chắn không tại Huyền Nguyên Thiên, muốn điều tra nàng cần thực lực lớn mạnh.
Lam Nguyệt thu hồi tâm tình, sắp xếp một chút liền tiến về Hàn Nguyệt Điện.
Vừa tiến vào, Tiểu Lam liền nhảy đến bên vai nàng, kêu la không ngừng đòi ra ngoài, Lam Nguyệt đem nó ném, đến chỗ Huyền Tịch.
Hắn như cũ ngủ say, cả người tản ra tử quang nhàn nhạt, tóc đen dài như thác đổ xuống, không nói nên lời mềm mại.
Bên cạnh hắn, Tiểu Bạch cuộn tròn ngủ say, nó đang thời kì ấu thú, ngủ rất bình thường, nhưng, này ngủ cũng quá lâu đi?
Từ lúc sinh ra, số lần nó thức dậy, nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Quân Vô Nhai, tiểu Bạch ngủ như vậy, không vấn đề chứ?”
“Không hề, ngủ tốt cho nó”
Quân Vô Nhai trả lời, thanh âm không nghe ra tâm tình.
Nàng hơi nhướng mày, không có gì liền tốt.
Đem tiểu bạch khẽ vuốt ve, Lam Nguyệt đột nhiên nhíu mày.
Tiểu Bạch... Dường như có chút không giống?
Màu lông! Chính là màu lông!
Nàng nhớ rõ, Tiểu Bạch lúc đó một màu trắng muốt, thập phần sạch sẽ, nên lúc đó mới đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.
Nhưng hiện tại, nó trên thân dần dần hiện ra màu tím lông tơ, xen kẽ vào màu trắng.
Mặc dù có chút ít, nhưng vẫn nhận ra được khác biệt.
“Tiểu Bạch lông có thay đổi”
Lam Nguyệt bật thốt lên. Tiểu Lam cũng bay lại đậu trên vai nàng, miệng ríu rít:
“Đúng nha! Nó lông có màu tím a!”
Tiểu Lam kì thực cực kì chán ghét tiểu Bạch, nó lúc nào cũng ngủ, không chịu chơi với nó, nó bị chủ nhân nhốt trong không gian hết sức buồn chán, nhưng nó tỉnh lại cũng không thèm liếc nhìn nó một cái, quá đáng!
Đây là khinh điểu quá đáng! Không thể tha thứ!!!
“Nó là trường lông”
Quân Vô Nhai hữu tâm thay nàng lí giải.
Trường lông!?
Nó lông không phải màu trắng sao!??
Chẳng lẽ màu tím??
Mèo lông - tím??
Nhìn cũng quá khó coi đi??
Nếu Lam Nguyệt không che giấu, Linh và Tiểu Bạch, Tiểu Lam đều có thể nghe thấy nàng tiếng lòng, vừa nghe đến đây, tiểu Bạch đang ngủ cũng nhịn không được run run, trong lòng gào thét.
Cô mới là miêu! Cả nhà cô đều là miêu!
Nó chỗ nào giống miêu! Chỗ nào giống! Hả!?
“Há há, mèo lông tím! Quá xấu xí! Há há”
Tiểu Lam trực tiếp vỗ cánh, ngã xuống giường lăn lộn cười.
Linh nhìn không được nữa, nhỏ giọng nói:
“Chủ nhân, nó... Khụ, không phải miêu”
Lam Nguyệt nhìn tiểu bạch, không phải miêu? Nhưng nàng thấy rất giống nha?
Linh có chút thắc mắc, chủ nhân không phải có « Cửu Thiên Sử Lục » sao? Như thế nào không biết đâu???
“Chủ nhân, nó... nó là Kỳ Lân, không phải miêu”
Lam Nguyệt: “...”
Tiểu Lam: “...”
Cái gì??
Nàng trực tiếp trợn mắt, Linh ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ??
Linh: Chủ nhân, ngài nghe được.
Lam Nguyệt âm trầm đỡ trán.
Cái này chính là Kỳ Lân? Nàng còn đang thắc mắc, tại sao miêu lại đẻ trứng, hoá ra cũng không phải miêu.
Nàng còn tưởng thế giới này tam quan đều đảo lộn đâu.
“Nó là Kỳ Lân? Thật là Kỳ Lân”
Linh rất xác định đáp một tiếng.
Lam Nguyệt hai mắt sáng lên, Kỳ Lân a!
Đây là Thần Thú! Thần Thú tồn tại từ thời viễn cổ a!
Nghe nói Kỳ lân đã biến mất từ mấy ngàn năm trước rồi a? Như thế nào hiện tại xuất hiện? Còn là dưới dạng ấu thú?
“Nó là loại nào?”
“Không biết”
Linh đáp một tiếng, nó cũng không rõ, dù gì Kỳ Lân nhất tộc đã không còn, nó ký ức dường như cũng bị xoá mất một phần, thực sự không rõ.
“Tử Diễm Huyết Kỳ Lân”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, không cần nhìn cũng biết lão phượng hoàng nói.
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, cũng đúng, hắn dường như cũng là Thần thú thượng cổ a! Nàng sau có thể quên nha.
Tử Diễm Huyết Kỳ Lân, thật là một cái tên ngầu a, tên tiểu Bạch ngầu như vậy, nàng lại gọi nó, ách, khụ khụ.. bỏ qua, bỏ qua đã.
Lam Nguyệt rất kích động, nhưng bề ngoài không có biểu hiện gì, cũng che giấu suy nghĩ ban nãy, để chúng thú biết chủ nhân nó như vậy, quá mất mặt, không muốn!
Nàng lại nhìn Huyền Tịch, không tự giác lẩm bẩm:
“Còn hắn, hắn như thế nào vào được Hàn Nguyệt Điện đâu?”
Không ai trả lời nàng, Lam Nguyệt hơi thở dài, nàng biết vấn đề này ở đây không ai có thể giải đáp được, nhưng bỗng Linh lên tiếng:
“Chủ nhân,ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng đối với người này, ta có cảm giác,___ rất thân thuộc”
Thân thuộc đến mức giống như chủ nhân vậy, rất muốn tiếp cận hắn, nhưng lại mang cảm giác e ngại, sợ hãi.
Lam Nguyệt hơi giật mình, Linh quen thuộc, hắn mới là chủ nhân của Phượng Linh Giới? Nàng nhớ rõ, trước kia Quân Vô Nhai nói, nàng không phải chủ nhân của Phượng Linh Giới, nhưng về sau lại không hiểu nổi nhận chủ. Hiện tại có phải là chủ nhân nó xuất hiện rồi, nên nó cảm giác như vậy sao?
Huyền Tịch,______
Hắn mới là chủ nhân của Phượng Linh Giới sao?