Lam Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. Nàng bắt lấy tay hắn, thản nhiên đáp lại:
“Hảo a”
Huyền Tịch không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, Lam Nguyệt đã kéo hắn xuống, bẹp một cái hôn lên má hắn.
Lam Nguyệt vừa lòng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Huyền Tịch đứng giữa hoa viên, nhìn bóng dáng tự đắc của nàng, hắn không khỏi lộ ra chút tươi cười hiếm thấy.
Thương Hàn núp trong tối không khỏi trợn mắt, a phi, Quân thượng nhà hắn bị phi lễ a! Người còn cười a!!
“Chủ nhân, chủ nhân”
Lam Nguyệt vừa trở về phòng, tiểu Lam liền từ không gian chạy ra, ríu rít kêu lên.
“Ồn ào cái gì!”
Lam Nguyệt bắt nó lại, không để nó lại bay loạn.
“A, chủ nhân, người không thể nhẹ nhàng chút a.”
Tiểu Lam bị vặn lông đau đến oa oa kêu lớn, Lam Nguyệt ngại ồn, đem nó ném sang một bên.
“Nói chính sự”
“A, báo cáo chủ nhân, đám người mà người kêu ta giám sát rất tốt a, tất cả đều nỗ lực, không có gì thất thường”
Tiểu Lam đậu trên bàn, đem sự việc nó điều tra nói lại.
“Ân”
Lam Nguyệt nhẹ đáp một tiếng, nàng rót một chung trà, đưa lên uống.
Cửu Thiên Điện dù sao cũng vừa thành lập, chỉ thu thập tình báo, danh tiếng cũng không lớn, nên cũng không có kẻ trà trộn phá rối là chuyện bình thường, xem ra sao đợt thí luyện của học viện, nàng nên chính thức tìm cơ hội để Cửu Thiên Điện được biết đến a...
_______
Bên kia, Lam Nguyệt rời đi không lâu, Huyền Tịch cũng trở lại Thiên Sư phủ, dù sao hiện tại hắn cũng là Thiên sư của Đông Nhạc quốc, Hoàng đế chuẩn bị cho hắn cả một Thiên sư phủ xa hoa rộng lớn.
“Quân Thượng, người vẫn còn một viên Hộ Tâm đan sao? Thuộc hạ như thế nào không biết a?”
Thương Hàn đi theo phía sau hắn, cuối cùng nhịn không được tò mò hỏi.
Huyền Tịch bước chân một đốn, hắn quay đầu, gương mặt tuấn mỹ một mảnh lạnh nhạt:
“Như thế nào? Bổn Quân sự đều phải báo cáo ngươi?”
Thương Hàn hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống:
“Thuộc hạ không dám!”
Huyền Tịch liếc hắn một cái, không lại nói gì, hắn bước tiếp rời đi.
Kì thật hắn làm gì còn Hộ Tâm Đan nữa, đó là nửa viên cuối cùng rồi. Nhưng chỉ cần là thứ nàng cần, lật tung thiên địa hắn cũng vì nàng mà giành lấy.
Hộ Tâm Đan vốn là đan dược nàng luyện chế, tên cũng là do nàng tự mình đặt.
“Chàng biết vì sao lại là Hộ Tâm Đan không? Vì ta muốn bảo hộ trái tim một người, bảo vệ người đó một đời một kiếp vô ưu. A Tịch, tặng chàng một viên, ta, một đời thủ hộ...”
Nguyệt Nhi, kiếp trước là nàng dùng một đời bảo vệ ta, hiện tại ta muốn dùng một đời để che chở nàng...
___________
Hôm sau
Ầm ầm ầm
Lam Nguyệt nhìn căn phòng truyền ra đợt đợt linh khí dao động, thẳng đánh đến Linh trận nàng tạo ra, sau đó biến mất vô tung.
May mắn nàng phát hiện kịp thời, nếu không động tĩnh lớn như vậy, e là kinh động các thế lực trong Đế Đô.
“Kì lạ, Diệc Chân chỉ tiến cấp đến Pháp Linh Cảnh hậu kì, vì sao lại gây ra chấn động mạnh như vậy a?”
Rắc
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, Lam Nguyệt cả kinh, vội đem suy nghĩ ném sang một bên:
“Nguy rồi, Linh trận sắp vỡ!”
Cấp bậc của nàng tạo ra linh trận lại không chịu nổi Diệc Chân đột phá, không phải chứ!!!
Ầm ầm ầm
Cường đại linh lực như được giải thoát ào ạt mà tản ra, bay thẳng lên bầu trời, đem đến Đế Đô một trận xôn xao.
“Khí tức này, mạnh quá!”
“Thật đáng sợ, chẳng lẽ Đông Nhạc ta lại nhiều thêm một Thiên Dương Cảnh cao thủ!?”
“Trời ơi, Đế Đô sắp có biến a!”
“Đó không phải Túy Nguyệt Lâu sao? Xem ra thế lực Đế Đại sắp thay đổi a!”
Lúc này, trong hoàng cung.
“Phượng nhị tiểu thư đốt cháy Thính Tuyết Viện, sau đó rời khỏi tướng phủ, hiện tại đang ở Túy Nguyệt Lâu.”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nghe ám vệ báo cáo.
“Phượng nhị tiểu thư cùng Phượng tướng cắt đứt quan hệ, hơn nữa, còn được Thiên Sư Đại nhân chấp thuận.”
“Lam Huyền? Hắn sao lại xuất hiện ở tướng phủ?”
Người này thân phận vẫn là một cái mê, hắn đã sai người tra, nhưng một chút tin tức đều không có, hoặc là người này hành sự cẩn trọng, không để lại chút dấu vết, hoặc là hắn vốn dĩ không phải tên Lam Huyền.
Ầm ầm ầm...
Thanh âm chấn động vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hoàng đế.
“Hả, đây là...”
“Báo”
Đúng lúc này, một thị vệ chạy vào, quỳ giữa đại điện xin báo cáo.
“Nói”
Hoàng đế thanh âm bình tĩnh vang lên.
“Đế Đô xuất hiện Thiên Dương Cảnh đột phá hiện tượng.”
“Cái gì? Là nơi nào!?”
Hoàng đế giận mình, kinh ngạc hỏi lại. Khoảng thời gian này, lại có người đột phá Thiên Dương Cảnh.
“Là Túy Nguyệt Lâu”
Lại là Túy Nguyệt Lâu!
Hoàng đế trầm mặc, sau đó liếc nhìn ám vệ, hắn hiểu ý, nhanh chóng rời đi.
Hoàng đế nhìn về phương hướng dị tượng, gương mặt không lộ chút biểu tình.
Mà lúc này, Lam Nguyệt đang chật vật né tránh “công kích” do đột phá phát ra.
Mẹ kiếp! Lần này thì hay rồi, ngay cả hộ pháp còn bị thương! Sau này tuyệt đối không hộ pháp nữa!
“Khụ khụ khụ, tên Tuyên Vọng này, động tĩnh lớn như vậy đều không đến! Mẹ nó, nàng nhất định cắt lương của hắn!”
“Chủ nhân! Ta giúp ngươi”
Thanh âm tiểu Lam vang lên, nó từ không gian bay ra, hoá thành bản thể che chở Lam Nguyệt.
“Cảm ơn ngươi, tiểu Lam”
Lam Nguyệt thở phào tựa vào bộ lông mềm mại của nó, cười nói:
“Líu lo”
Hahaha, nó không vô dụng a! Chủ nhân đang cảm ơn nó đâu!
“Không ngờ nha đầu này lại đột phá Thiên Dương Cảnh thật!”
Hộ Tâm Đan không hổ là Thần cấp đan dược, chỉ có nửa viên, dược tính cũng bị rút đi không ít, nhưng vẫn có tác dụng như vậy, nếu là toàn bộ dùng, kia...
Không, sẽ nổ tung mà chết, Huyền Tịch nói, cơ thể phàm nhân không chịu nổi dược liệu của Hộ Tâm Đan. Mặc dù nàng có một nửa huyết mạch Thần tộc, nhưng khi chưa phi thăng nàng vẫn là một phàm nhân.
Trong lúc Lam Nguyệt suy nghĩ, trận thế cũng từ từ cân bằng, sau đó hoàn toàn biến mất.
Xong rồi?
Lam Nguyệt từ trong bảo vệ của Tiểu Lam đi ra, tiểu Lam cũng thu hồi bản thể, trở lại là một chú chim nhỏ đậu trên vai Lam Nguyệt.
“Két!!!”
Thanh âm mở cửa vang lên, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, Diệc Chân một thân áo ngủ mở cửa chạy ra, nàng vừa nhìn thấy Lam Nguyệt, liền chạy đến hô to:
“Lam Nguyệt, Lam Nguyệt! Ta đột phá a! Ta đã là Thiên...ưm”
Không đợi nàng hô xong, Lam Nguyệt vội che miệng nàng lại, nha đầu này, đúng là không bớt lo, không hiểu sao sư phụ nàng lại cho nàng một mình ra ngoài a!
“Ta đã biết, Thiên Dương Cảnh xuất hiện, thế lực Đế Đô tuyệt đối không bỏ qua, trước cứ tạm thời đừng tiết lộ chuyện này!”
Diệc Chân gật gật đầu, Lam Nguyệt mới đem tay bỏ ra.
“Lam Nguyệt, kia, ta lại gây hoạ sao?”
“Không phải”
Lam Nguyệt đặt tay lên môi, làm một cái thủ thế im lặng, nàng nở nụ cười đôi mắt sáng ngời tựa như chứ một bầu trời sao thu nhỏ, nàng khẽ mở miệng, dùng thanh âm nhẹ nhàng thần bí nói
“Lần này, e là phải cảm ơn ngươi a”
_____
Cố gắng đến chương 100 nào!!! (≧▽≦)