Chuyện buổi sáng thật sự khiến cho Lục Phong Thanh lúng túng, may mắn là công việc mới khiến cậu phải dành hết tâm trí vào, đợi đến khi xử lý xong hình của Mạc Nguyệt Lãng, cậu nhanh chóng ném vị siêu mẫu này ra sau đầu.
Trước lúc tan làm, Tạ Di Nhiên ở bàn làm việc kế bên vỗ vai Lục Phong Thanh, thò đầu sang màn hình của Lục Phong Thanh, hỏi: “Cậu còn chưa xử lý xong sao?”
Tạ Di Nhiên phụ trách viết bản thảo của buổi lễ trao giải tối qua, nội dung chỉ có một kiểu, khen nghệ sĩ Nhạc Ngu lên tận trời. Ba giờ chiều bản thảo đã được xem xét, chỉ cần Lục Phong Thanh gửi hình là có thể trực tiếp đăng lên các phương tiện truyền thông.
Lục Phong Thanh ban đầu không biết chuyện xử lý những tấm hình này có thời hạn, đến lúc những đồng nghiệp khác tìm cậu đòi hình để đăng Weibo, cậu mới ý thức được mình đang bị chậm.
Nhanh chóng bận bịu đến khi sắp tan ca, cuối cùng cũng gần xong, cậu không muốn làm liên lụy đến đồng nghiệp, mặt đầy áy náy nói với Tạ Di Nhiên: “Xin lỗi, còn phải đợi một lúc nữa.”
“Không sao, tôi còn mấy công việc khác cần làm, tạm thời cũng chưa thể tan tầm.” Tạ Di Nhiên không để ý nói, tiếp đó đột nhiên sáp lại, thấp giọng nói: “Tôi thấy cậu xử lý nghiêm túc như vậy, thật ra cũng không cần thiết, chỉ cần tải phần mềm có chức năng microdermabrasion [*], là xong rồi.”
Lục Phong Thanh biết có các loại chức năng như microdermabrasion, sau khi tải vào PS có thể tiết kiệm quá trình làm đẹp da tốn thời gian.
Cậu không phải không biết lười biếng, cũng không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt vào ngày đầu đi làm, chẳng qua cậu thật lòng nghĩ luyện tập kỹ thuật chỉnh ảnh của mình, vì vậy mỗi tấm hình đều nghiêm túc chia ra từng phạm vi để làm đẹp da.
Đến nổi khiến Tạ Di Nhiên phải đưa ra đề nghị, dưới tình huống tốc độ làm việc không quá ảnh hưởng đến người khác, Lục Phong Thanh suy xét đợi đến khi mình chỉnh ảnh thành thục mới áp dụng phần mềm đó. Cậu cười cười trả lời Tạ Di Nhiên: “Được, hôm sau tôi sẽ thử.”
Lúc xử lý xong tấm ảnh cuối cùng, cũng mới qua mười lăm phút so với giờ tan làm là sáu giờ mà thôi. Có không ít đồng nghiệp cũng còn đang làm thêm giờ, Tạ Di Nhiên cũng vậy.
Lục Phong Thanh nghe tiếng mọi người tạm biệt đi trước, dù sao cậu về nhà cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát ở lại luyện tay.
Lục Phong Thanh không có máy hình, laptop cũng mua lúc vừa lên đại học, đã dùng được sáu năm, hoàn toàn không thể sử dụng phần mềm PS. Bây giờ hiếm có cơ hội tiếp xúc với máy tính đời mới, còn có rất nhiều hình để cậu luyện tập, cậu mà về nhà thì có chút lãng phí.
Kim giờ yên lặng bước qua vạch số chín, bất tri bất giác giữa phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lục Phong Thanh. Cậu phân loại các bức hình và đổi hình nền khiến người ta xấu hổ, sau đó cầm túi đeo vai rời khỏi văn phòng ở trụ sở chính Nhạc Ngu.
Làn gió ban đêm không như ban ngày, nhẹ nhàng phả vào người, lướt qua những kẽ ngón tay làm việc suốt cả ngày, như được xoa bóp tự nhiên.
Chuyến xe buýt cuối cùng không có người nào, Lục Phong Thanh ngồi dựa vào cửa sổ ở hàng ghế cuối, lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Gần đây cậu bị thu hút bởi phong cách âm nhạc Pop Rock, mặc dù Pop Rock cũng là một thể loại rock, nhưng nó khác với rock truyền thống ở chỗ không có âm nhạc mạnh mẽ và ồn ào, giai điệu có xu hướng thôi miên, không ít lời nhạc trong ca khúc Pop Rock lấy từ những lời thoại gốc trong phim.
Giai điệu nhẹ nhàng truyền ra từ tai nghe, Lục Phong Thanh nhanh chóng đắm chìm trong bầu không khí thoải mái, nhưng cậu còn chưa kịp nghe hết bài, tiếng chuông điện thoại chói tai làm rối loạn tiết tấu của cậu.
Nhìn thử màn hình, là một dãy số không có trong danh bạ, cho dù không lưu dãy số kia, thì Lục Phong Thanh vẫn biết người gọi đến. Không biết tại sao Quan Diệc Huy có được số của cậu, theo phản xạ nhấn nút từ chối màu đỏ.
Giây tiếp theo, tiếng chuông lần nữa vang lên bên tai, Lục Phong Thanh cau mày nhìn chòng chọc màn hình hồi lâu, lúc điện thoại sắp tự động từ chối, mới chậm rãi nhấn nút màu xanh lá, lạnh nhạt nói: “A lô,“
“Ở đâu?” Quan Diệc Huy lười hàn huyên, nghe được tiếng Lục Phong Thanh nhanh chóng hỏi.
Lục Phong Thanh đương nhiên không trả lời, cậu trầm mặc trong giây lát, hỏi ngược lại: “Tại sao anh có số tôi?” Nếu như cậu không muốn biết lí do này, cậu căn bản sẽ không nhận điện thoại của Quan Diệc Huy.
“Anh là bạn trai em, không thể có số của em sao?” Quan Diệc Huy không chút do dự, nói như chuyện đương nhiên.
Chân mày Lục Phong Thanh nhíu chặt hơn, cậu khó chịu nhắc nhở: “Chúng ta chia tay rồi.”
Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng giễu cợt, sau đó thanh âm âm u lạnh lẽo vang lên: “Anh đồng ý chưa?”
Trong đầu Lục Phong Thanh hiện ra bốnchữ “Mặt dày mày dạn” to đùng, cậu lạnh lùng nói “Không cần anh đồng ý”, sau đó cúp điện thoại, kéo số của Quan Diệc Huy vào danh sách đen.
Năm phút sau, tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Lục Phong Thanh theo bản năng muốn cúp điện thoại, nhưng phát hiện người gọi tới là mẹ cậu, Lục Bách Phương.
Quan hệ của Lục Phong Thanh và Lục Bách Phương không tốt, đặc biệt là hai năm đầu Lục Phong Thanh chuyển ra ngoài sống.
Nếu như không phải Lục Bách Phương còn phải chăm sóc em trai Lục Vân Xuyên, cậu hoàn toàn không muốn liên quan gì tới người phụ nữ mở miệng ra là đòi tiền này.
“Cậu với thằng đàn ông của cậu xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu của Lục Bách Phương như muốn xem náo nhiệt, kèm theo tiếng cười trên sự đau khổ của người khác. Trên thực tế bà không thích Lục Phong Thanh và người đàn ông đó ở chung.
“Mẹ cho anh ta số của tôi?” Lục Phong Thanh nháy mắt hiểu rõ, “Lần sau đừng để ý tới hắn.”
“A, nghe cậu nói này.” Lục Bách Phương chế nhạo nói, “Ban đầu là ai thích đến chết đi sống lại vẫn phải yêu nó?”
Lục Phong Thanh nghiêm túc suy nghĩ lại, ban đầu cậu dọn ra ngoài sống, là do muốn đối nghịch với Lục Bách Phương, để lòng bà không thoải mái, cũng không phải là vì Quan Diệc Huy nên cậu mới quyết định như vậy.
“Không có chuyện gì thì tôi cúp trước.” Lục Phong Thanh hời hợt nói.
“Chờ một chút.” Lục Bách Phương la lên, “Em trai cậu sắp phải lên đại học, ta muốn cho nó học thêm tiếng Anh, cậu gửi tiền về đi.”
Lục Phong Thanh còn tưởng lần gọi điện này Lục Bách Phương sẽ không nói chuyện tiền bạc, kết quả nói một hồi vẫn vòng về chuyện này.
Từ khi Lục Phong Thanh lên đại học tới nay, cậu không chỉ cần kiếm tiền học và tiền sinh hoạt, mà còn phải gửi tiền về nhà. Tiền lương hưu mỗi tháng của Lục Bách Phương chỉ có hai ngàn, nếu bà không cầm số tiền này đi đánh bài, mối quan hệ giữa bà và Lục Phong Thanh cũng không đến nổi như bây giờ.
Cũng may em trai Lục Vân Xuyên rất hiểu chuyện, thi đậu vào trường tốt.
“Biết rồi.” Lục Phong Thanh nói xong, không đợi Lục Bách Phương nói gì thì đã cúp máy.
Sau nửa tháng, Lục Phong Thanh đã quen với môi trường làm việc mới.
Lily giao cho cậu rất nhiều việc, cậu vừa phải phối hợp với công việc quảng cáo của các đồng nghiệp khác, vừa phải làm việc của mình.
So với lúc còn ở tòa soạn báo Nguyệt Thượng, cậu bận rộn hơn không ít, từ khi nhận chức tới nay chưa bao giờ tan làm đúng giờ. Nhưng mà bây giờ cậu không nghĩ nhiều, còn hận không thể đặt hết tâm tư vào công việc.
Hôm nay, Lily giao cho cậu nhiệm vụ đến sân bay, một minh tinh nhỏ trở về từ Đông Nam Á cần một nhóm người đến sân bay. Không phải tất cả nghệ sĩ đều có nhiếp ảnh gia riêng, địa vị không cao, chỉ có thể để công ty tùy tiện an bài.
Lục Phong Thanh mang theo máy ảnh đến sảnh chờ quốc tế, lúc này trong sảnh chờ đã có hai mươi ba mươi fan nữ, trong tay cầm bong bóng, đèn và các loại vật phẩm khác.
Vị trí mà những fan hâm mộ này đứng là vị trí quan trọng để chụp ảnh, nhưng Lục Phong Thanh không chen vào. Trước đó cậu từng nghĩ đến chuyện này, vì vậy mới cố ý mang theo ống kính có tiêu cự dài, cho dù đứng xa, vẫn có thể chụp rõ.
Ước chừng hai mươi phút sau, cửa ra quốc tế xuất hiện mấy hành khách không có hành lý, sát theo đó, minh tinh nhỏ dẫn theo bốn năm người đi thành đoàn.
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai vang khắp sảnh chờ, Lục Phong Thanh vội vàng cầm máy ảnh nhắm đúng mục tiêu chụp hai tấm, nhìn thử ánh sáng thế nào, để điều chỉnh thông số.
Nhưng mà lúc Lục Phong Thanh mở ảnh ra xem thử, cậu đột nhiên phát hiện sau lưng minh tinh nhỏ là một người có khí chất khác biệt.
Người nọ đeo khẩu trang đen, mặc áo thun trắng và quần dài màu đậm, bên eo cột áo sơ mi sọc xanh, cách ăn mặc giản dị, tự nhiên.
Lục Phong Thanh giật mình, trong đầu lướt qua một cái tên, theo bản năng phóng to tấm hình trên máy ảnh. Mặc dù có vành nón che một phần khuôn mặt, không thể nhìn rõ, nhưng cặp mắt của người kia thực sự có màu xanh xám.
Là Mạc Nguyệt Lãng.
Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông đang tận lực tránh khỏi đám đông, mà cùng lúc đó, dường như Mạc Nguyệt Lãng cảm nhận được ánh mắt cậu, hơi nghiêng đầu, đón lấy tầm mắt cậu.
Trong nháy mắt tiếp theo, thời gian tựa như dừng lại, tất cả những huyên náo và ồn ào đều không liên quan đến hai người.
Lục Phong Thanh hoảng hốt nghĩ, Mạc Nguyệt Lãng thật sự rất kỳ quái.
Những người làm nghệ sĩ như hắn, bình thường đều là rất sợ người khác không biết mình là minh tinh, lúc ra sân bay tìm vệ sĩ, trợ lý, thợ trang điểm, nhiếp ảnh gia vân vân, có thể mang bao nhiêu thì mang. Nhưng lúc Lục Phong Thanh gặp Mạc Nguyệt Lãng ở Nhạc Ngu, hắn chỉ đi một mình. Dưới tình huống này, dù có nổi đến đâu, đối phương cũng chỉ nghĩ đó là người bình thường.
Lục Phong Thanh mới vừa nghĩ tới đây, tiếng thét chói tai vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Mẹ ơi, là Mạc Nguyệt Lãng.”
Lục Phong Thanh thu hồi ý nghĩ vừa rồi.
Sau đó, hai mươi ba mươi fan hâm mộ đang quay quanh minh tinh nhỏ đều chạy tới xung quanh Mạc Nguyệt Lãng, hơn nữa có không ít người đi đường cũng gia nhập hàng ngũ bao vây Mạc Nguyệt Lãng.
Mạc Nguyệt Lãng khó chịu nhíu mày, ở bên đây Lục Phong Thanh bị sự cố này làm cho ngớ người. Cậu liếc minh tinh nhỏ đáng thương kia, chỉ thấy nụ cười cứng đờ trên mặt, tay phải còn cầm một cây bút, hiển nhiên là mới vừa ký được một nửa, fan hâm mộ đã bỏ đi.
Vẻ mặt này, trạng thái này, rõ ràng không thích hợp để chụp hình, Lục Phong Thanh quay lại nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng, chỉ thấy đám người đó đông hơn trước.
Nam diễn viên đóng vai điệp viên 007, Sean Connery từng thốt lên “Fuck off?” vì hành vi điên cuồng của fan hâm mộ.
Lục Phong Thanh không biết tính khí của Mạc Nguyệt Lãng, nhưng cậu nghĩ một người nổi tiếng như vậy, chắc hẳn sẽ không quá kiên nhẫn. Nếu Mạc Nguyệt Lãng xảy ra mâu thuẫn với fan hâm mộ, vậy thì đồng nghiệp của cậu ở bộ phận tuyên truyền sẽ gặp tai họa, dù sao Mạc Nguyệt Lãng cũng là “Nghệ sĩ nhà mình“.
Không nói tới chuyện công việc, bây giờ Mạc Nguyệt Lãng dường như rất cần giúp đỡ.
Trong đầu Lục Phong Thanh rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn, chờ khi cậu quyết định, cậu đã dựa vào ưu thế chiều cao đẩy đám fangirl ra, một tay cầm hành lý của Mạc Nguyệt Lãng, một tay nắm cổ tay Mạc Nguyệt Lãng.
Con ngươi màu xanh lá u tối lộ ra vẻ kinh ngạc, Lục Phong Thanh không để ý nhiều, thúc giục: “Đi mau.”
Mạc Nguyệt Lãng đã rất ngạc nhiên, bởi vì mấy bước đầu là do Lục Phong Thanh kéo hắn đi. Nhưng mà đi được vài bước, Mạc Nguyệt Lãng nhanh chóng hiểu được dự định của Lục Phong Thanh, chạy theo cậu.
Hai người bỏ mấy người phía sau lại, bảo vệ ở sân bay nhanh chóng duy trì trật tự, sau đó không lâu, sau lưng chỉ còn lại mấy fan hâm mộ vẫn còn ở điên cuồng đuổi theo.
Lúc đi ngang qua thang máy, Mạc Nguyệt Lãng đột nhiên đứng yên, kéo cổ tay Lục Phong Thanh lại.
Lục Phong Thanh bị kéo lại, máy chụp hình treo trước ngực theo quán tính nảy lên, sau đó nặng nề nện lên ngực, đau đến nỗi khiến cậu bực bội hừ một tiếng. Cậu xoa ngực nhìn về phía Mạc Nguyệt Lãng hỏi: “Làm sao?”
Mạc Nguyệt Lãng kéo khẩu trang xuống, dùng ánh mắt nhìn về phía thang máy nói: “Đi đến bãi đậu xe.”
Thang máy vừa vặn không có ai sử dụng, vừa rồi Mạc Nguyệt Lãng đã nhấn nút trước, hai người nhanh chóng trốn vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách tiếng kêu của các fan hâm mộ. Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lục Phong Thanh bất giác phát hiện Mạc Nguyệt Lãng vẫn còn kéo tay cậu, có chút lúng túng rút cổ tay về, dựa vào tay vịn nhẹ nhàng hít thở.
“Cảm ơn.” Mạc Nguyệt Lãng gỡ khẩu trang xuống để vào túi, đứng đối diện với Lục Phong Thanh, sau lưng dựa vào vách tường.
Nếu như Lục Phong Thanh không có nhìn lầm, khóe miệng Mạc Nguyệt Lãng dường như hơi giương lên, làm sự đẹp trai của hắn dịu dàng hơn không ít.
Dù bị các fan hâm mộ đuổi theo, nhưng tâm tình vẫn không tệ.
Lục Phong Thanh không hiểu nổi vị siêu mẫu quốc tế này đang nghĩ gì, cậu liếc máy chụp hình trước ngực mình, mới phản ứng được nhiệm vụ của cậu là chụp hình cậu minh tinh nhỏ kia, kết quả mới chụp hai tấm vô dụng, sau đó chưa chụp thêm được tấm nào. Nửa tháng qua từ khi nhận chức, đây là lần đầu tiên cậu không hoàn thành công việc.
Lục Phong Thanh nhìn Mạc Nguyệt Lãng tâm tình đang không tệ, lại nhìn máy ảnh bị bỏ quên, dò xét hỏi: “Cái đó, anh, anh cho tôi chụp hai tấm về nộp đi.”