Nguyệt Lãng Phong Thanh

Chương 22: Chương 22




Sáng hôm sau, Lục Phong Thanh bị cuộc gọi của Tạ Di Nhiên đánh thức.

Tạ Di Nhiên bên kia điện thoại không rõ vì sao lại nói năng lộn xộn, Lục Phong Thanh còn nghe thấy cô nói “Mẹ yêu con.”

Cậu buồn ngủ cúp điện thoại, lên Weibo, bây giờ mới phát hiện, chỉ qua một đêm cậu đột nhiên trở thành mơ ước của toàn bộ cư dân mạng.

Cậu nháy mắt tỉnh táo, Lục Phong Thanh ngơ ngác nhìn bài viết của Mạc Nguyệt Lãng, mặc dù cậu tự nguyện phối hợp giả làm người yêu với Mạc Nguyệt Lãng, nhưng làm như thế có hơi quá...

Trong bài viết này có kèm thêm hai tấm hình, ngoài tấm phác họa đơn giản kia, tấm còn lại là một công hàm của luật sư, công bố sẽ truy cứu người tung tin đồn chịu trách nhiệm pháp luật, phía dưới có bình luận nói rằng người đăng hai tấm hình này với nhau tỏ rõ: tấm thứ nhất vô cùng ấm áp, tấm thứ hai thì lại mạnh mẽ, kết luận là Mạc Nguyệt Lãng vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.

Bình luận này được tới gần mười vạn người like.

Chủ bài viết tung tin đồn kia đã chủ động xóa bỏ, nhưng mà có rất nhiều bài viết cùng đề tài.

Bài đầu tiên, một bạn nam nhỏ giải cứu Mạc Nguyệt Lãng ở sân bay trong nhiều fan hâm mộ.

Lục Phong Thanh: “...”

Tấm hình trong bài đăng này không rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cơ thể bóng lưng màu trắng lôi kéo Mạc Nguyệt Lãng chạy đi.

Có điều phía dưới bình luận còn có mấy tấm ảnh, trong số đó người được khen chụp được ở gần nhất, hơi thấy gò má Lục Phong Thanh.

Bài thứ hai, chồng chồng Nguyệt Lãng Phong Thanh phát đường.

Lục Phong Thanh: “...?”

Hình ảnh trong bài đăng này dùng camera chuyên nghiệp chụp, ánh sáng mở tối đa, bên ngoài tiêu điểm và bối cảnh tất cả đều mơ hồ, vì vậy Quan Diệc Huy đang rời đi cũng bị mờ.

Bức ảnh hẳn là được chụp ở ngoài cửa lớn studio của Nhạc Ngu, cả người Lục Phong Thanh nhào vào lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng, mặt chôn trong hõm vai Mạc Nguyệt Lãng, còn Mạc Nguyệt Lãng đang ôm lấy cậu.

Cái này nhìn qua là biết do nhân viên của Nhạc Ngu đăng, Lục Phong Thanh nhớ tới hành động quái dị của cô nàng trợ lý nhiếp ảnh gia.

Lúc này một người tên là “Nguyệt Lãng Phong Thanh” làm Lục Phong Thanh chú ý, cậu nhấn vào xem thì phát hiện đó là một phần tiểu thuyết.

Mở đầu là Mạc Nguyệt Lãng và Lục Phong Thanh tỉnh dậy từ trên giường, Mạc Nguyệt Lãng bảo hôm nay có nhiệm vụ chụp ảnh, Lục Phong Thanh nói chút nữa sẽ đến thăm.

Sau đó Mạc Nguyệt Lãng bất ngờ phát hiện bạn trai cũ ở chỗ chụp ảnh, bạn trai cũ còn dây dưa với hắn, Lục Phong Thanh đúng lúc đến thăm, hiểu lầm Mạc Nguyệt Lãng còn liên hệ với bạn trai cũ, do ghen nên mới đã xảy ra tranh chấp với Mạc Nguyệt Lãng.

Cuối cùng Mạc Nguyệt Lãng bỏ công việc về nhà dỗ vợ, chủ bài đăng để lại một phương thức cho mấy người đến hóng, nói là bãi đậu xe.

Lục Phong Thanh tò mò nhấn vào xem thử, kết quả mới coi được đoạn đầu, đã sợ muốn chết.

Tiểu thuyết miêu tả quá rõ ràng, hai lỗ tai cậu không tự chủ được ửng hồng, nhanh chóng quay lại Weibo.

Vào lại chủ đề, Lục Phong Thanh đột nhiên nhìn thấy tác giả tiểu thuyết mới đăng một bài viết, mới đầu là một đoạn lớn “A a a”, nội dung sau đó là: Mạc Nguyệt Lãng like tiểu thuyết của tôi! Tuy rằng anh ấy nhanh chóng xóa đi, nhưng tôi vẫn kịp chụp lại!

Lục Phong Thanh mở hình ra xem, Mạc Nguyệt Lãng thật sự like tiểu thuyết này.

Tuy rằng có thể là do trượt tay, nhưng hoá ra vị siêu mẫu quốc tế này bình thường rảnh rỗi vậy sao...

Lục Phong Thanh vừa nghĩ đến chuyện này, trên màn hình hiện lên một thông báo của Wechat, là tin nhắn của Mạc Nguyệt Lãng.

[lãng: cậu có weibo không?]

Cậu sao có thể không có Weibo chứ. Lục Phong Thanh không nghĩ nhiều, nghiêm túc gửi “có“.

[lãng: gửi nick name cho tôi.]

Cậu hơi không hiểu gì, nhưng vẫn gửi nick name cho Mạc Nguyệt Lãng.

[lãng: sao cậu không theo dõi tôi.]

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng kết thúc lại là dấu chấm tròn. Lục Phong Thanh phát hiện Mạc đại ca đang khó chịu, nhanh chóng mở Weibo nhấn theo dõi.

[lãng: đặc biệt quan tâm.]

Lục Phong Thanh: “...”

Thì ra diễn như vậy mới tròn vai.

Sau khi thiết lập đặc biệt quan tâm, Mạc Nguyệt Lãng lại gửi một tin nhắn.

[lãng: gần đây tôi rất bận, nếu có người làm phiền cậu thì nói tôi biết.]

Kỳ thực cho dù có người thật sự làm phiền Lục Phong Thanh, cậu cũng sẽ không vì chút chuyện này làm phiền Mạc Nguyệt Lãng. Có điều khi nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng không khỏi ấm áp.

Tuy rằng Mạc Nguyệt Lãng kêu cậu “nói cho” hắn, nhưng Lục Phong Thanh tin rằng chuyện này sẽ không đơn giản là nói cho, nếu cậu thật sự nói cho Mạc Nguyệt Lãng, Mạc Nguyệt Lãng nhất định sẽ giải quyết giúp cậu.

Cậu đột nhiên nhớ đến bình luận trong bài viết kia, Mạc Nguyệt Lãng thật sự vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.

Quãng thời gian sau đó, Mạc Nguyệt Lãng dường như thật sự rất bận. Lục Phong Thanh không gặp được hắn, nhiệt độ của hai người trên Weibo cũng dần chìm xuống.

Mạc Nguyệt Lãng thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn Wechat cho cậu, đôi khi là bức phác họa đơn giản, đôi khi là phong cảnh trong thành phố.

Từ những hình ảnh Mạc Nguyệt Lãng gửi tới, chưa đến nửa tháng, hắn đã bay đi châu Âu hai lần, còn có mấy lần bay trong nước.

Lục Phong Thanh biết công việc của Mạc Nguyệt Lãng rất bận, chưa bao giờ dám chủ động nhắn tin làm phiền hắn, đương nhiên chủ yếu là do cậu nghĩ rằng hai người chưa thân đến mức mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn.

Sau khi trở thành “bạn trai chính thức” của Mạc Nguyệt Lãng, sinh hoạt của Lục Phong Thanh cũng không thay đổi gì nhiều.

Ban đầu, Lục Bách Phương cho rằng cậu là người giàu, đòi tiền cậu hai lần, lần đầu cậu gừi, lần thứ hai thì trực tiếp từ chối, sau đó Lục Bách Phương tạm thời chưa đến tìm cậu.

Còn những người bạn học và đồng nghiệp không thân kia, cậu không để ý đến, những người kia dường như cũng dần quên đi chuyện này

Có điều, công việc của Lục Phong Thanh thật sự thay đổi rất nhiều.

Quý Tôn gọi điện thoại cho cậu, trêu chọc cậu thâm tàng bất lộ, còn gọi cậu là “chính cung nương nương“. Lúc nghe được cái xưng hô đó, cậu suýt chút nữa cúp điện thoại, nhưng cũng may Quý Tôn kịp lúc vào chuyện chính, hóa ra là gọi cậu đi làm nhiếp ảnh gia.

Như thế Lục Phong Thanh chuyển từ phòng tuyên truyền sang bộ phận nghệ sĩ, chỉ có điều trước khi chính thức chuyển bộ phận, công việc trong tay cậu vẫn chưa hoàn thành.

Gần nhất Nhạc Ngu có đầu tư một bộ phim điện ảnh, Lục Phong Thanh cùng với những người sáng tạo chạy khắp các thành phố làm tuyên truyền, vì vậy lúc Mạc Nguyệt Lãng bận, cậu cũng bận.

Một ngày kia khi đi công tác về, Lục Phong Thanh vào phòng liền ngả đầu xuống ngủ, Nhưng mà trong lúc mơ màng, cậu luôn cảm thấy chóp mũi hơi ngứa, sau khi mở đèn nhìn, mới phát hiện trên gối cậu thậm chí có một cọng tóc dài của phụ nữ.

Bây giờ đang làm đêm khuya tối mịt, phản ứng đầu tiên của Lục Phong Thanh là có quỷ.

Hiển nhiên không thể là tóc cậu, cậu càng không đưa phụ nữ về, vì vậy trên giường cậu có tóc phụ nữ, là một chuyện kinh khủng.

Có điều Lục Phong Thanh nhanh chóng nhớ lại chuyện mới phát sinh mấy ngày trước.

Khi đó cậu vẫn đang đi công tác ở thành phố khác, Lý Trì Húc gọi điện thoại tới nói máy nước nóng hỏng rồi, anh ta muốn tìm thẻ sửa máy nước nóng.

Thẻ sửa thiết bị điện không quan trọng này vẫn ở trong ngăn kéo phòng Lục Phong Thanh, người thuê trước chưa động tới, cậu cũng vậy.

Máy nước nóng hỏng là một chuyện rất mệt mỏi, hơn nữa trong phòng Lục Phong Thanh không có gì đáng giá, nên cậu nói mật mã phòng cho Lý Trì Húc để anh ta đi lấy.

Nhớ tới đây, Lục Phong Thanh sinh ra một ý nghĩ không tốt.

Cậu không đưa phụ nữ về nhà, nhưng Lý Trì Húc không nhất định sẽ như vậy.

Lý Trì Húc cái gì cũng tốt, chỉ là không thường dọn dẹp, quần áo bình thường để nhiều cái cuối tuần mới giặt, Lục Phong Thanh nghĩ phòng của anh ta không quá sạch sẽ.

Giả thiết Lý Trì Húc đưa phụ nữ về nhà, bất kể là do phòng hắn không ngăn nắp, hay là sự tìm kiếm kích thích, anh ta cũng có khả năng đưa bạn giường vào phòng Lục Phong Thanh.

Lục Phong Thanh chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích này, vì Lý Trì Húc là người duy nhất biết mật mã phòng cậu, đồng thời còn thường tìm bạn giường.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu không có chứng cứ, những điều này chỉ là suy đoán.

Bình thường cậu và Lý Trì Húc ở chung rất ổn, cậu không thể hỏi anh ta chuyện này, cho dù Lý Trì Húc thừa nhận thì làm sao? Sẽ chỉ làm quan hệ của hai người bế tắc.

Vì vậy, Lục Phong Thanh yên lặng thay ga giường, đổi mật mã phòng.

Sau đó lúc nhấn mật khẩu, nút bấm sẽ phát ra tiếng vang không nhỏ, nếu như Lý Trì Húc thật sự làm chuyện trái với lương tâm, Lục Phong Thanh hi vọng khi anh ta thấy cậu đổi mật khẩu, sẽ áy náy.

Sáng hôm sau, Lục Phong Thanh đi làm ở trụ sở chính của Nhạc Ngu.

Lệnh điều động hôm nay bắt đầu có hiệu lực, cậu chuyện từ bộ phận tuyên truyền ở lầu 10 đến bộ phận nghệ sĩ ở lầu 14, còn có rất nhiều vật dụng cần thu thập.

Những đồng nghiệp trước tò mò chuyện của cậu cậu sẽ không để ý, nhưng đối mắt với các chị lớn ở bộ phận tuyên truyền, cậu thật sự không có biện pháp.

Tạ Di Nhiên tạo mộ group nhỏ tên là “Đoàn tiếp viện của chồng chồng Nguyệt Lãng Phong Thanh”, kéo hầu hết đồng nghiệp trong bộ phận tuyên truyền vào, sau đó bên trong không hiểu sao còn có đồng nghiệp ở các bộ phận khác.

Mỗi ngày Lục Phong Thanh đều muốn đội quận, cậu nhắn riêng cho Tạ Di Nhiên rằng hai người không phải người yêu, nhưng Tạ Di Nhiên tin chắc rằng hai người là thật, hơn nữa Lục Phong Thanh không thể giải thích vì sao Mạc Nguyệt Lãng lại đăng Weibo như vậy, lâu dần, cậu cũng thuận theo tự nhiên.

Không đúng, nói đúng ra, không phải là thuận theo tự nhiên mà là bất lực.

Những người chị lớn đã kết hôn thật sự như hổ như sói, thậm chí còn chia sẻ tư thế có độ khó cao, còn nói là góp một ít cho sinh hoạt của chồng chồng Nguyệt Lãng Phong Thanh, cống hiến một phần sức mạnh của mình.

Lục Phong Thanh ban đầu giả vờ không thấy, lúc sau thì không nói gì, bây giờ đã có thể chết lặng nói “cảm ơn, lần sau sẽ thử“.

Về công việc, những đồng nghiệp này rất chăm sóc Lục Phong Thanh, vì vậy cậu chỉ có thể hi sinh, làm các nàng vui vẻ.

Nhưng chỉ có một điều, Lục Phong Thanh có chết cũng sẽ không đồng ý - đó là kéo Mạc Nguyệt Lãng vào nhóm.

Nội dung đùa giỡn trong đây cay mắt thế, sao có thể để Mạc Nguyệt Lãng thấy được?

Thu thập đồ vật được một nửa, Lily đến nói với Lục Phong Thanh, chị Tuệ tìm cậu kêu cậu đi một chuyến.

Lục Phong Thanh để đồ trong tay xuống, đi đến thang máy, bên cạnh thang máy là nhà vệ sinh, cậu nhìn thấy nhà vệ sinh này, đột nhiên cảm thấy hơi mắc, định vào đó xả nước.

Lúc này trong nhà vệ sinh đúng lúc có người quen, bộ phận quản lý thiết bị Trương Phong.

Lục Phong Thanh thường xuyên đến bộ phận quản lý thiết bị lấy camera và ống kính, vì vậy Trương Phong chính là đồng nghiệp ngoài ban tuyên truyền mà cậu thân nhất.

Hai người chào hỏi, cách một bồn cầu, Trương Phong trêu ghẹo hỏi Lục Phong Thanh: “Có một người bạn trai đúng mẫu cảm giác thế nào?”

“Rất tốt.” Lục Phong Thanh tập mãi thành quen trả lời, Nếu cậu đã đồng ý phối hợp với Mạc Nguyệt Lãng, dĩ nhiên sẽ không giải thích những điều không cần thiết.

“Chiều dài của anh ấy...” Trương Phong buồn cười nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Có lớn không?”

Lục Phong Thanh kinh ngạc liếc Trương Phong một chút, cậu hoài nghi Trương Phong có thể là gay không, nhưng nghĩ là chuyện này không liên quan đến cậu, cậu không biến sắc trả lời: “Rất lớn, không lớn thì tôi đã không thích rồi.”

Thành thật mà nói, nếu như không phải do đám Tạ Di Nhiên làm cậu quen, Lục Phong Thanh cũng không thể tự nhiên như thế.

So với vấn đề của Trương Phong, vấn đề hổ báo trong nhóm nhiều lắm, vì vậy cậu không để chuyện của Trương Phong để ở trong lòng.

Nhưng mà giây sau đó, Lục Phong Thanh chuẩn bị kéo quần quay người lại, thấy rõ người đứng sau cậu, cậu nhất thời lúng túng, hối hận tại sao mình không rời nhóm sớm.

“Anh, sao anh lại ở đây...” Lục Phong Thanh lắp ba lắp bắp hỏi. Nhớ lại lời nói hùng hồn của mình khi nãy, gương mặt cậu đỏ lên như đít khỉ.

“Đi vệ sinh.” Mạc Nguyệt Lãng thản nhiên trả lời.

Bây giờ Lục Phong Thanh đã lúng túng lắm rồi, Trương Phong đứng kế bên còn nhìn chằm chằm chỗ đó Mạc Nguyệt Lãng, có suy nghĩ riêng thốt lên “trời ơi”, lần này Lục Phong Thanh hoàn toàn hối hận, hận không thể tìm một cái hố chui vào.

Mạc Nguyệt Lãng đi tới bồn cầu kéo dây kéo xuống, thấy Lục Phong Thanh đứng ngốc bên cạnh nhìn, nhíu mày nói: “Buổi tối còn chưa nhìn đủ sao? Bây giờ vẫn còn muốn nhìn nữa à?”

Lục Phong Thanh đột nhiên thức tỉnh, nhanh chóng xoay người, chỉ nghe Mạc Nguyệt Lãng lại nói: “Ở ngoài chờ tôi đi, chút nữa cùng đi.”

Sau khi nhanh chóng rửa tay rời khỏi nhà vệ sinh, Lục Phong Thanh đứng bên ngoài hành lang ổn định hô hấp. Vừa nãy Mạc Nguyệt Lãng trêu cậu buổi tối chưa nhìn đủ, có nghĩa là Mạc Nguyệt Lãng đã nghe hết được cuộc trò chuyện của cậu và Trương Phong.

Những mà mấu chốt là cậu căn bản chưa nhìn qua nha.

Lục Phong Thanh cảm thấy hơi oán giận, nhưng nghĩ đến câu “rất lớn” cậu tự nói kia, chỉ có thể nhận.

Bây giờ, cậu mới nhớ đến một vấn đề, sao Mạc Nguyệt Lãng lại xuất hiện trong nhà vệ sinh lầu 10?

Bình thường không có chuyện gì Mạc Nguyệt Lãng sẽ không tới Nhạc Ngu, mặc dù có chuyện, cũng sẽ không đến tìm người ở bộ phận tuyên truyền.

- Không đúng, trừ cậu ra.

Mạc Nguyệt Lãng xuất hiện ở lầu 10, chỉ có thể là đến tìm cậu, vì Mạc Nguyệt Lãng căn bản không quen những người khác.

Cùng với khi nãy Mạc Nguyệt Lãng nói muốn cậu chờ rồi cùng đi, rõ ràng là Khương Tuệ không chỉ tìm cậu, thật ra còn gọi Mạc Nguyệt Lãng đến nữa.

Nếu như thế, Mạc Nguyệt Lãng trực tiếp lên lầu 28 không phải ổn rồi sao? Chờ cậu một lúc cậu sẽ tới.

Bây giờ Mạc Nguyệt Lãng tìm đến lầu 10, giống như là... Không thể chờ được nửa muốn gặp cậu, dù sớm mấy phút cũng được.

Lục Phong Thanh bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cậu rốt cuộc đã biết được Tạ Di Nhiên độc thế nào, làm cậu tưởng bở đến mức này?

Mạc Nguyệt Lãng sao có thể cố ý đến tìm cậu, nhất định là có chuyện khác đúng lúc ở lầu 10.

Cậu lắc lắc đầu, bỏ những suy nghĩ kỳ quái này đi, sau đó lấy lấy điện thoại di động ra, định thảo luận vấn đề với Tạ Di Nhiên chút.

Nhưng khi cậu vừa mở Wechat ra, đống tin nhắn suýt chút nữa chọt mù mắt cậu.

[@Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục chồng em đến văn phòng tìm em kìa!] x73

“Đi thôi.” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh luống cuống tay chân cẩn thận cất điện thoại di động đi. Dáng vẻ của cậu vô cùng hoảng loạng, vừa nhìn đã biết không tự nhiên, nhưng Mạc Nguyệt Lãng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, không nhiều lời, đi trước nhấn thang máy.

“Cái kia, “Lục Phong Thanh nghiêm túc theo sát phía sau Mạc Nguyệt Lãng, kỳ quái hỏi, “Sao anh lại ở tầng 10?”

“Tìm cậu.” Mạc Nguyệt Lãng lời ít ý nhiều trả lời.

“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Lục Phong Thanh thực sự không rõ, ngược lại lát nữa lên phòng làm việc của Khương Tuệ hai người sẽ gặp nhau, chẳng lẽ có chuyện gì muốn thương lượng trước?

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?” Vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng không tỏ ra gì nhìn Lục Phong Thanh, “Sao cậu không bao giờ chủ động nhắn tin cho tôi?”

“Hả?” Lục Phong Thanh bị tư duy nhảy cóc của Mạc Nguyệt Lãng làm cho bối rối, nhất thời không rõ vì sao vấn đề bây giờ lại là gửi tin nhắn, ngơ ngác hỏi: “Anh đến tìm tôi là do chuyện này à?”

“Không phải.” Mạc Nguyệt Lãng thu hồi tầm mắt, đúng lúc thang máy đến nơi, phát ra một tiếng nhắc nhở lanh lảnh.

Hắn bước chân dài ra khỏi thang máy, hững hờ phun ra vài chữ: “Muốn gặp cậu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.