Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 102: Chương 102




Hứa Nguyệt Lượng trừng mắt, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Uống quá nhiều đầu óc nàng choáng váng, không thể nhớ lại những việc cụ thể trước và sau đó, nhưng giác quan của nàng rất nhạy bén, các tế bào cơ thể giống như ghi nhớ, khiến nàng nhớ đến một khí vị quen thuộc.

Khí vị của Lâm Ỷ Miên, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện dày đặc, sẽ che đậy một ít.

Trong lén lúc tiếp xúc, sẽ gây nghiện, cảm giác càng ngày càng đặc biệt, càng ngày càng mãnh liệt.

Hứa Nguyệt Lượng thích mùi hương này, nàng đã từng nghĩ có nên hỏi bác sĩ Lâm loại nước hoa nào mà cô đang dùng hay không. Vậy nàng có thể mua, xịt trong nhà, xịt lên gối, giống như có thể nhìn thấy người này mọi lúc mọi nơi.

Cho nên khí vị này không đáng tin cậy nhất, đã trở thành tiêu chí nhận biết duy nhất.

Cá đầu xanh mê người, trầm mặc lại kỳ quái có hương vị tương tự.

Không, hiện tại có vẻ như phải tin tưởng vào trực giác của chính mình hơn, đó chính là cùng một mùi hương.

Hứa Nguyệt Lượng bật cười, nàng vùi vào trong ngực Lâm Ỷ Miên, cúi đầu hít một hơi dài.

Mùi hương mê người ngọt ngào xâm nhập vào cơ thể khiến nàng bất giác có chút xao động.

“Em biết ~” Hứa Nguyệt Lượng ôm lấy eo Lâm Ỷ Miên, “Em đã ngửi thấy, em đã đoán được, chỉ là em không dám tin mà thôi ~~”

Nàng rầm rì: “Không dám tin chị lại tốt với em như vậy. Thực xin lỗi Ỷ Miên, em làm chị chịu khổ...”

Lâm Ỷ Miên nói: “Này tính khổ cái gì, chỉ là đội mũ trùm đầu thôi mà.”

Hứa Nguyệt Lượng bật cười: “Đúng vậy, sau này chị còn vì em mà đội đầu người đũa nhiều ngày a ~~”

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại.

Một chiếc taxi trống chạy ngang qua, nhưng Lâm Ỷ Miên không vẫy tay.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn vùi trong ngực cô, không khí phun ra từ hô hấp của nàng thật ấm áp cùng dễ chịu.

“Tôi muốn cởi mũ đội đầu, mặt nạ của chị, từng lớp một...” Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm.

Lâm Ỷ Miên đưa tay lên che sau đầu nàng, làm toàn thân Hứa Nguyệt Lượng có thể bị gió thổi vào đều trở nên ấm áp và an toàn.

“Em đã cởi rồi.” Lâm Ỷ Miên nói.

Hứa Nguyệt Lượng: “Chị phải nói cho em biết mỗi một chuyện, mỗi một chi tiết, đều nói cho em biết...”

Nàng dừng một chút: “Như vậy em sẽ thích bản thân mình hơn, cũng sẽ thích chị hơn ~~”

“Được.” Lâm Ỷ Miên hôn lên đỉnh đầu nàng, đáp ứng.

Nói với Hứa Nguyệt Lượng những việc này có chút khó. Nhưng nói với Hứa Nguyệt Lượng đang say chắc chắn sẽ làm giảm độ khó xuống rất nhiều.

Khi Hứa Nguyệt Lượng say, nàng mềm mại hơn, ngoan ngoãn hơn, nhiệt tình hơn, còn lớn mật hơn.

Nàng chân thành lại nhiệt tình, Lâm Ỷ Miên cảm thấy không có gì không thể nói với nàng, không có gì phải che giấu và cảm thấy xấu hổ.

Khi một chiếc taxi khác chạy qua, Lâm Ỷ Miên giơ tay bắt taxi.

Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn lên xe với cô, súc vào trong ngực cô.

Đèn xe mờ ảo, ánh đèn thành phố chiếu vào bọn họ. Lâm Ỷ Miên nắm lấy vai Hứa Nguyệt Lượng, bắt đầu nhớ lại quá khứ, chậm rãi nói.

“Trước kia nhìn thấy em ở bệnh viện, kỳ thực chị đã nghe tin tức về em. Tối hôm đó chị đến phòng live, vẫn luôn nhìn em cho đến khi hết live. Em live xong đại khái sẽ ngủ ngay, còn chị thì mất ngủ cả đêm, trong đầu đều là em. Chị suy nghĩ, Hứua Nguyệt Lượng ở cao trung cùng Hứa Nguyệt Lượng hiện tại, ai mới chân chính là Hứa Nguyệt Lượng.

“Sau đó, chị biết em sẽ đến bệnh viện của chị để nhổ răng, chị đã thay đổi nội dung công việc với bác sĩ chữa trị của em, trăm phương ngàn kế mới có thể chuyển em đến chỗ chị. Khi chị nhìn thấy em, em đang khóc. Em khóc... rất xinh đẹp, thật sự khiến người mềm lòng. Suy nghĩ của chị đột nhiên thay đổi, chị nghĩ cho dù có thế nào đi nữa, có lẽ chị sẽ bảo vệ em, sủng em, nhịn không được mà đến gần em...”

Lâm Ỷ Miên nói đến thong thả ôn nhu, giống như một dòng sông lặng lẽ chảy xuôi. Trên mặt không có sóng, giống như có thể đưa con thuyền trôi dạt vào bến êm đềm.

Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe. Đôi mắt nàng rối loạn lại sáng ngời, giống như những ngôi sao rải rác, tất cả những mảnh ánh sáng đều rải rác trên người Lâm Ỷ Miên.

Khi xe chạy qua con phố này đến con phố khác, Lâm Ỷ Miên nói, đôi khi đột nhiên dừng lại, suy nghĩ rất lâu.

Hứa Nguyệt Lượng không gấp, giống như cô nói, nàng không vội ăn mấy viên kẹo này trong một hơi.

Tạm dừng rồi lại tiếp tục, Lâm Ỷ Miên luôn sẽ có một ít cảm xúc kỳ quái.

Cảm xúc này là Hứa Nguyệt Lượng cho cô. Trước kia cô cảm thấy chính mình đang sống trong một đống tro tàn, nhưng sau khi yêu đương với Hứa Nguyệt Lượng, cô mới biết thế nào là màu sắc lộng lẫy, thế nào là cảm xúc trào dâng, thế nào là không thể khống chế tình cảm.

Cô đã hao tổn tâm cơ để tìm ra những thứ này — giống như kể từ khi được sinh ra, giống như kể từ khi gia đình cô tan vỡ, cuộc đời cô đã thiếu đi những thứ này.

Mà Hứa Nguyệt Lượng đã lấp đầy nó.

Khi xe đến đích, vẫn còn rất nhiều chuyện mà Lâm Ỷ Miên muốn kể.

Hứa Nguyệt Lượng xuống xe, có vẻ tỉnh táo đôi chút, nhưng tình yêu đầy mãnh liệt cùng lãnh đạm của Lâm Ỷ Miên khiến nàng càng say hơn.

Lâm Ỷ Miên đỡ nàng đi lên, là tiểu khu xa hoa đó, tòa nhà cao cấp đó.

Hứa Nguyệt Lượng đã nắm bắt được cách suy nghĩ của Lâm Ỷ Miên, nàng hỏi cô, “Bác sĩ Lâm... có phải ngày Quốc Khánh là chị giả bệnh không?”

Lâm Ỷ Miên: “...”

Lâm Ỷ Miên: “Chị chạy ở một nơi rất lạnh, chị tắm nước lạnh, chị không muốn thực sự lừa gạt em, chị thật sự có... hắt hơi vài lần.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Phụt.”

Hứa Nguyệt Lượng cọ vào người cô: “Chị thật quá tâm cơ nga~~”

Suy nghĩ của nàng lại trôi đi: “Chị có phải là loại bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết hay không, vì có được nữ chủ đáng yêu mà không từ thủ đoạn. Nếu em không chọn chị, chị sẽ cầm tù em thế này thế kia hay không.…”

Lâm Ỷ Miên: “Sẽ không.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Ò.”

Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói: “Vậy không có ý nghĩa.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Vậy nếu hiện tại em bị người khác cướp đi, chị sẽ giam cầm em thế này thế kia hay không...”

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: “Em chỉ nghĩ thế này thế kia thôi sao?”

Hứa Nguyệt Lượng: “Hahaha.”

Lâm Ỷ Miên đột nhiên cúi xuống, vòng tay qua lưng và chân nàng rồi ôm ngang.

Hứa Nguyệt Lượng: “A!”

Lâm Ỷ Miên bước nhanh vào thang máy: “Em đi chậm quá.”

Hứa Nguyệt Lượng mở to mắt nhìn, tay tận lực hướng lên thân, giống như làm như vậy sẽ có thể giảm bớt sức nặng của mình: “Bác sĩ Lâm, chị thật mạnh a! Bác sĩ Lâm, chị cũng quá bá đạo a!”

Lâm Ỷ Miên: “...”

Lâm Ỷ Miên: “Ấn số tầng.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Ò ò ò.”

Nàng rất hợp tác, được Lâm Ỷ Miên bế tận cửa.

Hứa Nguyệt Lượng không nặng, nhưng khi Lâm Ỷ Miên đặt nàng xuống, nhịp tim của cô vẫn có chút nhanh, hô hấp của cô vẫn còn kéo dài.

Thân thể này giống như những gì Hứa Nguyệt Lượng đã nói phải trở thành người trong tiểu thuyết, phải làm một số điều điên rồ cùng khoa trương.

Cửa mở, Hứa Nguyệt Lượng chờ đợi nụ hôn của cô.

Lâm Ỷ Miên cởi áo khoác, lấy một chiếc khăn lụa mềm từ mắc áo, quàng qua mắt Hứa Nguyệt Lượng.

Hứq Nguyệt Lượng há to miệng, những ngón tay của Lâm Ỷ Miên thon dài cùng linh hoạt lướt qua mặt nàng, lướt qua hai bên má nàng, sau đó hội hợp sau đầu nàng, thắt nút khăn lụa.

Thế giới của Hứa Nguyệt Lượng trở nên tối tắm, các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.

Lâm Ỷ Miên cởi khăn quàng cổ, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ nàng.

Lâm Ỷ Miên cởi áo khoác cho nàng, kéo chiếc áo len bên trong lên.

Vòng eo lộ ra một chút, lòng bàn tay liền ấm áp.

Lâm Ỷ Miên thong thả ung dung, mà Hứa Nguyệt Lượng bị cô trêu chọc đến sốt ruột.

Khi hô hấp của Lâm Ỷ Miên gần lại vô hạn tiếp cận, Hứa Nguyệt Lượng tận lực chủ động, ít nhất là yêu cầu một nụ hôn trước.

Nhưng nàng không thể cử động, Lâm Ỷ Miên đã trói hai tay nàng lại, sau đó dải băng lạnh lẽo buộc vào nhau.

Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, cảm giác sốt ruột cùng phấn khích trào lên từ bụng dưới.

Cư nhiên Lâm Ỷ Miên còn có tâm tư, còn chậm rì rì thắt nơ bướm.

“Lâm...” Hứa Nguyệt Lượng cố gắng gọi cô.

“Suỵt...” Lâm Ỷ Miên đặt ngón tay lên môi nàng, gần trong gang tấc nói, “Đừng để chị phong bế miệng của em.”

Hứa Nguyệt Lượng: “!!!”

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng ngậm miệng lại.

Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng bắt đầu hôn nàng, nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi nàng.

Sau đó có thể dựa vào tưởng tượng của chính mình, dù sao tác giả cũng đã bị khóa, cảm giác khó tả được cường điệu gấp trăm lần.

Hứa Nguyệt Lượng nhịn không được mà cử động, nhưng nàng không thể.

Hôm nay Lâm Ỷ Miên không cho nàng tự do, cô toàn quyền khống chế nàng, còn muốn xâm lược, để cho nước mắt của Hứa Nguyệt Lượng sắp rơi xuống.

Ngôi nhà này thuộc về Lâm Ỷ Miên, vốn không xa lạ với Hứa Nguyệt Lượng, mọi ngóc ngách đều bị nhiễm một bầu không khí kỳ quái khi hai người đi qua.

Cũng giống như Lâm Ỷ Miên, cô không còn là một bác sĩ ôn nhu ngoan ngoãn nữa.

Cô xấu xa hỗn loạn, là bộ dáng mà Hứa Nguyệt Lượng đã mơ thấy trong giấc mộng thầm kín, nhưng nàng không dám nghĩ tới.

Thời gian bị kéo dài, bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, làm người không còn chút sức lực.

Sau một khoảng thời gian không xác định, có thứ gì đó ào ạt chảy trên khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng.

Là nước mắt.

Nàng khóc, không phải cảm thấy ủy khuất, không phải cảm thấy buồn, chỉ khóc mà thôi.

Nước mắt thấm đẫm chiếc khăn lụa buộc chặt, nước mắt giàn giụa trên má rơi vào ngực.

Nước mắt khiến nàng khẽ run lên, khiến nàng đỏ bừng càng thêm diễm lệ, tựa như đóa hoa nở rộ trong đêm đen.

Nước mắt triệu hồi Lâm Ỷ Miên quen thuộc, cuối cùng cô cũng buông nàng ra, cởi bỏ mọi trói buộc, ôm Hứa Nguyệt Lượng vào ngực, an ủi nàng.

Sau đó, cô đột nhiên nói với nàng: “Tối nay chị đã nói dối em. Chuyện thứ ba mà Tiểu Nghệ nói chính là ngày đó em nói mệt muốn nghỉ ngơi, chị đã kiểm tra rất nhiều thông tin, thảo luận với cậu ấy xem có phải em bị chị hành quá hay không.”

“Nếu không, sao em có thể khóc... sao lúc cùng chị làm em lại khóc.”

Hứa Nguyệt Lượng tức giận, giọng nói khàn khàn, hô hấp run rẩy: “Bởi vì em hạnh phúc a... tại sao khi hạnh phúc lại không được khóc chứ...”

Nàng thút thít, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Khóc là chuyện không tốt, vào lúc này em không thể làm chị mất hứng...”

Lâm Ỷ Miên cười, hôn nàng một cái, hôn lên trên nước mắt của nàng.

“Không, không...” cô nói, “Không phải mất hứng, mà là trợ hứng.”

Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt một lúc, nhưng nàng không nghĩ tới Lâm Ỷ Miên lại có sở thích như vậy.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi...” Lâm Ỷ Miên cười, “Em khóc thật sự quá...”

Cô dừng lại, nhìn chằm chằm hai mắt đẫm lệ của Hứa Nguyệt Lượng: “Không bằng chúng ta làm lại lần nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.