“Có thể đến phòng trà hay không?” Trăn Trăn nói.
Lâm Ỷ Miên nhìn theo tầm mắt của nàng, có người bước ra từ phòng nghỉ, hai y tá từ khoa khác đang tập trung lại, nhìn vào lối vào của hành lang.
“Đã đến lúc kiểm tra tình trạng xuất huyết của bệnh nhân rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi.” Lâm Ỷ Miên giải thích với Trăn Trăn, sải bước về phía trước.
Khi đến chỗ y tá, hai người vẫn đang ríu rít trò chuyện.
“Làm sao vậy nhỉ... bị dọa sợ sao? Vừa rồi bộ dáng tôi rất đáng sợ sao?”
“Chúng ta chỉ có chút kích động, nhưng đối với một đại streamer như vậy là không đến mức đi.”
“Chúng ta còn đều là nữ nhân, chúng ta cũng sẽ không làm gì a, chỉ xin chữ ký thôi mà.”
“Sẽ không phải trước kia cũng bị fans dọa khóc đi? Tiểu Soái lúc ấy cũng rất điên cuồng...”
“Sao lại nhắc đến Bành Tiểu Soái?” Lâm Ỷ Miên trả lời.
Hai y tá quay đầu lại, nhìn thấy là cô nên đều sợ hãi lùi lại: “Bác sĩ Lâm...”
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên mỉm cười đáp lại, thoạt nhìn không có lãnh đạm, “Vừa rồi gặp ai vậy?”
Y tá không dám giấu giếm, nói: “Một bệnh nhân trước kia đã đến bệnh viện của chúng ta, là người nổi tiếng trên mạng... Chúng tôi rất thích chị ấy, chúng tôi chỉ muốn xin chữ ký.”
Lâm Ỷ Miên: “À, Hứa Nguyệt Lượng sao?”
Y tá: “Đúng vậy, là chị ấy! Bác sĩ Lâm, ngài còn nhớ ngài đã nhổ răng khôn cho chị ấy không?”
Lâm Ỷ Miên: “Đương nhiên là nhớ, cô ấy rất xinh đẹp.”
Y tá nhanh chóng gật đầu, thấy Lâm Ỷ Miên nói đến đề tài làm đẹp, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Đúng vậy, chị ấy rất xinh đẹp, giống như tiểu minh tinh, nhưng lại quá nhát gan a...”
Lâm Ỷ Miên siết chặt đầu ngón tay sau lưng, vẻ mặt vẫn rất ấm áp: “Hừm? Đang nói gì vậy? Dọa khóc sao?”
Y tá: “Đúng vậy, khóc, đột nhiên khóc. Kỳ thực tôi không có nói gì cả, chỉ nói là mọi người rất thích chị ấy...”
Lâm Ỷ Miên nói thêm mấy câu, hai y tá giải thích tình hình vừa rồi.
Nụ cười trên mặt Lâm Ỷ Miên dần biến mất, khi họ nói tới nhóm, cô liền nhíu mày.
Nhìn thấy thay đổi trong biểu hiện của cô, y tá lùn kéo người cao hơn, cả hai đồng loạt ngậm miệng.
Họ đứng trước Lâm Ỷ Miên, cúi đầu im lặng.
Đột nhiên hết thảy trở nên trầm mặc, Lâm Ỷ Miên để cho trầm mặc kéo dài đủ lâu, cho đến khi hai người trước mặt sợ hãi sắp khóc, cô liền nói: “Hai người làm việc mệt mỏi rồi, lúc không làm việc đến đây uống trà nghỉ ngơi một chút...”
Thanh âm cô đều đều thanh lãnh: “Nhưng không được làm phiền bệnh nhân.”
“Bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh chứ không phải để mua sắm hay tổ chức fans meeting, họ không muốn bị quấy rầy vào ngay lúc này.”
“Là nhân viên y tế, chúng ta phải thể hiện chuyên nghiệp, làm tròn trách nhiệm của mình trong bệnh viện. Điều chúng ta quan tâm nhất là chính sức khỏe của bệnh nhân.”
“Sau này, loại chuyện này không được xảy ra nữa.” Lâm Ỷ Miên nhìn người trước mặt. “Không quấy rầy người khác, cũng không thể chia sẻ bất kỳ thông tin riêng tư của bệnh nhân trong phần mềm xã hội.”
Hai y tá liên tục gật đầu, không dám phát ra tiếng động.
Lâm Ỷ Miên dừng lại: “Được rồi, đi đi.”
Y tá vội cúi đầu, xoay người rời đi.
Nhưng vừa nhấc chân lại bị Lâm Ỷ Miên gọi lại.
“Chờ một chút.” Lâm Ỷ Miên nói, “Các cô có biết tại sao Bành Tiểu Soái không ở lại bệnh viện của chúng ta không?”
Hai y tá lắc đầu, Lâm Ỷ Miên chờ họ hoảng sợ ngước mắt lên, đối diện với cô rồi mới nói: “Đó chính là những điều tôi vừa mới nhấn mạnh.”
Lúc này y tá thực sự sắp khóc.
Y tá cao cao mang thanh âm nức nở, lẩm bẩm nói: “Bác sĩ Lâm, chúng tôi là lần đầu tiên, thực xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không tái phạm nữa...”
“Tôi chỉ nhắc nhở các cô một chút thôi.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nói, “Tôi không quản những việc này.”
Hai y tá ngơ ngác, Lâm Ỷ Miên nhấc chân đi vào văn phòng viện trưởng.
Mười lăm phút sau, văn phòng bệnh viện đưa ra thông báo, <Mười điểm về tăng cường quy tắc ứng xử hàng ngày dành cho nhân viên y tế“.
Trăn Trăn gửi tin nhắn cho Lâm Ỷ Miên, báo cáo tình trạng của bệnh nhân. Sau đó hỏi cô: [Lâm lão sư, chị đã xem thông báo của bệnh viện chưa? Nhóm bát quái sắp xong đời rồi]
Lâm Ỷ Miên không trả lời nàng, điện thoại của cô vẫn ở trên trang trò chuyện với Trăng Sáng, chờ tin nhắn từ đó.
Trăng Sáng không có biểu hiện nhập tin nhắn, cũng không có tin nhắn.
Sau khi Hứa Nguyệt Lượng chạy đi, nàng không nói một lời liền thực sự biến mất.
Chờ thêm mười phút, đã đến lúc Lâm Ỷ Miên tan sở.
Cô trực tiếp gọi đi, muốn nghe giọng nói của Hứa Nguyệt Lượng để phán đoán tâm trạng của nàng.
Điện thoại reo rất lâu không được bắt máy, cho đến khi tự động tắt máy mới thôi.
Lâm Ỷ Miên chưa kịp nói thì nàng đã nghẹn ngào xin lỗi.
“Thực xin lỗi bác sĩ Lâm, tôi, tôi tạm thời có việc phải làm, cho nên, tôi sẽ không chờ chị…” Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi, nói, “Thực sự xin lỗi, hôm nay, hôm nay tôi không thể mời chị ăn cơm...”
Nghe nàng nói thương tâm như vậy, lại thận trọng như vậy, Lâm Ỷ Miên làm sao có tâm tư trách móc nàng.
“Không sao,” cô nói - “Nếu hôm nay không được, chúng ta ngày mai lại hẹn”.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: “Ngày mai cũng không được...”
Lâm Ỷ Miên: “Ngày mốt thì sao?”
Hứa Nguyệt Lượng sắp khóc: “Ngày mốt cũng không được.”
Lâm Ỷ Miên: “Vậy khi nào em rảnh chúng ta có thể hẹn.”
Đột nhiên phía Hứa Nguyệt Lượng không có âm thanh, thậm chí xung quanh cũng không i9
có âm thanh.
Có lẽ Lâm Ỷ Miên đã xem nàng live quá nhiều, khi nhìn thấy nàng, nhìn sắc mặt nàng nghiêm túc, quan sát hỉ nộ ai nhạc của nàng, cho nên mặc dù hiện tại cách nhau qua điện thoại, không biết cách bao nhiêu km, Lâm Ỷ Miên cũng có thể thấy được Hứa Nguyệt Lượng ở bên kia điện thoại ngồi xổm, tay nắm chặt điện thoại.
Nàng tận lực không khóc, nhưng nàng không nhịn được.
Nàng không trách Lâm Ỷ Miên, nàng trách bản thân mình.
Trái tim Lâm Ỷ Miên bị trầm mặc của nàng bóp chặt, có chút đau lòng.
Cô không dám dễ dàng đánh vỡ trầm mặc này, giống như lúc này ở trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, cô sẽ không dám ôm nàng.
Trước nay cô chưa bao giờ nghiêm túc đối đãi với ai như vậy.
Trước nay cô chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của ai như vậy.
Cô chưa bao giờ biết yêu thích chính là vô số sợi chỉ buộc vào người kia, tất cả đều kết nối với trái tim cô.
Thật lâu sau, điện thoại có một chút âm thanh.
Có lẽ là tiếng vải cọ xát, có lẽ là Hứa Nguyệt Lượng đang lau nước mắt.
“Nếu như...” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng nói ra hai chữ, nhẹ đến giống như thổi một hơi, con bướm liền bay đi.
“Nếu có chuyện gì không vui, em có thể nói với tôi.”
Đây là Lâm Ỷ Miên hiện giờ, có tư cách hỏi Hứa Nguyệt Lượng.
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng dùng sức đáp trả, hoảng loạn vội vàng nói, “Bác sĩ Lâm, tôi xin lỗi, tôi muốn cúp máy…”
“Cúp đi.” Giọng nói của Lâm Ỷ Miên rất nhẹ nhàng.
Sau hai ba giây, Hứa Nguyệt Lượng cúp điện thoại.
Lâm Ỷ Miên cầm điện thoại, đi đến phòng khám.
Thời tiết đêm đó không tốt lắm, cho nên Lâm Ỷ Miên không thể chụp được một bức ảnh mặt trăng đẹp, nhưng vẫn đăng lên trang cá nhân.
Vầng trăng ẩn hiện trong mây đen, chỉ lộ ra một chút ánh sáng.
Hứa Nguyệt Lượng không live, cũng không trả lời cô.
Chỉ có thể thấy có một người đã chờ cả đêm, nhưng không đợi được chấm đỏ nhỏ.
Ngày hôm sau, Lâm Ỷ Miên và các đồng nghiệp đều đã nghỉ ngơi.
Cô lái xe đến địa chỉ mà Hứa Nguyệt Lượng đã cho trước đó, lần này, cô ngồi trong quán cà phê.
Trang trí của cửa hàng này rất đẹp, cà phê cũng rất đẹp.
Sau khi thức ăn dọn ra bàn, Lâm Ỷ Miên chụp ảnh, đưa ra nhiều thông tin về môi trường, nếu Hứa Nguyệt Lượng hỏi hôm nay cô ăn gì, cô có thể gửi bức ảnh này.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng không hỏi.
Trang trò chuyện im lặng, không có một chữ.
Lâm Ỷ Miên uống cà phê xong, đeo tai nghe.
Hai giờ chiều, phòng live của Tiểu Nguyệt Lượng đúng giờ bắt đầu. Hôm nay Hứa Nguyệt Lượng tạo hình một chú hề, quần áo đủ màu sắc rực rỡ, trên mặt còn vẽ một mảng lớn trang điểm.
Quầng thâm, mũi đỏ, khóe miệng phóng đại.
Có người trong la hét trong làn đạn nói phong cách hôm nay quá kín, không thấy dáng người của chủ live. Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ thường ngày cùng với lớp trang điểm như vậy trông có chút đáng sợ.
“Ngẫu nhiên thử một lần, mọi người có thể xem cái mới mẻ nha ~~”
Lời nói vẫn như trước, nhẹ nhàng ngọt ngào, thuận theo thoải mái, sẽ không bao giờ tranh chấp với ai.
Có người bất mãn, nhưng Hứa Nguyệt Lượng xem nhẹ những làn đạn đó.
Nàng bắt đầu lưu trình live hàng ngày, trò chuyện, rút thăm trúng thưởng, nhảy, cảm tạ.
Buổi trưa người xem dễ buồn ngủ nên nàng bật mấy bài vui vẻ, lắc lư theo nhịp điệu, khóe miệng trang điểm nhếch mép cười nham nhở.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên muốn lau sạch lớp trang điểm, nhìn rõ khuôn mặt của nàng.
Đôi mắt nàng, đôi mắt luôn ngấn nước, khóe miệng luôn nhếch lên.
Lâm Ỷ Miên muốn lau sạch những thứ này, nhìn vào khuôn mặt của nàng.
Kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, cho đến khi quán cà phê đóng cửa.
Lâm Ỷ Miên ngồi lại trong xe, xem đến hết buổi live, lần đầu tiên cô dùng điện thoại để chụp ảnh mặt trăng trong thành phố.
Trăng thành phố ở trên cao, nhưng không sáng như ánh đèn.
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng nhận được tin nhắn từ Trăng Sáng, Hứa Nguyệt Lượng nói: [Bác sĩ Lâm, thực xin lỗi, Quốc Khánh tôi có sự kiện quan trọng phải tham gia, không thể đi núi Bạch Sơn được]
Nàng gửi một tài liệu, đều là những món ngon chính thống trên đường đi.
[Chị với Tiểu Nghệ tỷ đi chơi vui vẻ ~]
[Chúc chị thuận buồm xuôi gió]
Lâm Ỷ Miên xem tin nhắn, đọc đi đọc lại.
Hai mươi phút sau, cô cất điện thoại, không trả lời, phóng xe về nhà.
Hoàng Tiểu Nghệ đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến du lịch tự túc này.
Chuẩn bị chính là để giải trí cho một người.
Ví dụ, nàng mang theo rất nhiều bộ quần áo, chân kê máy ảnh, để khi Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng tình tình ái ái liền có thể tự chụp.
Nàng không sợ là bóng đèn, nàng sợ mình không thể là bóng đèn.
Mấy ngày nay Lâm Ỷ Miên phá lệ, chốc lát ăn cơm xong chơi mật thất, chốc lát đi du lịch ngắm sao, cô thật sự thích.
Nàng thì thích thấy mọi người cao hứng, thích nhìn thấy ước mơ của mọi người thành hiện thực.
Nàng đang ngâm nga bài hát, chờ đợi ngày lễ đến.
Sau giờ nghỉ trưa, nàng gọi điện cho Lâm Ỷ Miên hỏi về chỗ ở.
Cuối cùng, dù đặt ba phòng, hai phòng, hay đơn giản là một phòng lớn, tất cả đều trong nồi hầm.
Nhưng điện thoại vừa thông, nàng vừa bắt đầu nói chuyện, Lâm Ỷ Miên đã nói: “Không đi nữa.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “... Gì?”
Lâm Ỷ Miên: “Tớ sẽ đăng ký đoàn tham quan cho cậu, cậu quyết định thời gian địa điểm đi, trong hay ngoài nước đều được.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Còn có loại chuyện tốt như vậy sao?!!”
Lâm Ỷ Miên: “Ừm.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Nhưng tớ là loại người thấy tiền liền sáng mắt sao? Hứ, tớ không phải. Tớ vì bát quái có thể từ bỏ tiền tài...”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hoàng Tiểu Nghệ vẻ mặt u sầu: “Làm sao vậy, ai không muốn đi? Cậu hay là Nguyệt Lượng?”
Lâm Ỷ Miên không trả lời.
Hoàng Tiểu Nghệ: “Nga, là Nguyệt Lượng.”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hoàng Tiểu Nghệ bước ra khỏi văn phòng, tìm một nơi yên tĩnh không có người: “Nói cho tớ biết đi, nếu không tớ sẽ hỏi Nguyệt Lượng, dù sao cô ấy cũng thả bồ câu tớ a.”
Lâm Ỷ Miên: “Cậu thêm thông tin liên lạc của em ấy khi nào vậy?”
“Hahahahaha...” Hoàng Tiểu Nghệ không nhịn được cười, “Cậu quản được tớ à, chúng ta đều cùng đi chơi, thêm thông tin liên lạc thì có làm sao...”
Lâm Ỷ Mien: “Tên WeChat của em ấy là gì?”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Trăng Sáng a, minh nguyệt sáng trong, rất nghệ thuật.”
Lâm Ỷ Miên: “À.”
Lâm Ỷ Miên: “Em ấy thêm hai chúng ta, đều dùng tài khoản phụ.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Chỉ vì chuyện này? Nữ nhân yêu đương quá lung tung rối loạn...”
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng: “Tôi là trí tuệ chậm phát triển sao?”
Hoàng Tiểu Nghệ thành công phá vỡ bình tĩnh của Lâm Ỷ Miên, câu lên lửa giận của cô.
Cũng không phải chuyện không thể nói, dù sao Lâm Ỷ Miên cũng vì chuyện này mà vứt mặt đủ nhiều trước Hoàng Tiểu Nghệ.
Cô dừng một chút, tóm tắt những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nói mấy câu giải thích rõ ràng.
“Có lẽ là cảm thấy chính mình đã che giấu chúng ta, cảm thấy có chút tự trách. Sau khi phát hiện tớ biết công việc của em ấy, lại có chút tức giận.” Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi, “Dù sao cũng không nói chuyện với tớ mấy ngày rồi.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “...”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Vậy cậu có nói chuyện với người ta không?”
Lâm Ỷ Miên: “Có, mỗi ngày tớ đều đăng bài.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Để tớ xem.”
Lâm Ỷ Miên: “Tài khoản khác, tài khoản đó không thêm cậu.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “...”
Lâm Ỷ Miên: “Đừng buồn, thêm cậu cũng không thấy, tớ chỉ để em ấy nhìn thấy.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “…………”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Cậu chuẩn bị chuyển khoản tham gia đoàn đi, tớ sẽ cho cậu biết cách khắc phục.”
Lâm Ỷ Miên gõ vài cái vào điện thoại, Hoàng Tiểu Nghệ liền nhận được chuyển khoản.
Trong điện thoại lập tức hét lên: “Ôi con mẹ nó còn có một ngày tớ đáng giá như vậy a...”
Lâm Ỷ Miên: “Tớ nên làm gì?”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Hahahaha, còn có ngày chỉ số thông minh của tớ nghiền ép cậu..”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hoàng Tiểu Nghệ hắng giọng: “Khụ khụ, không biết cậu có nhớ không, tớ đã nói với ngươi từ lâu rồi. Cậu quá cao lãnh, hai chữ “cao lãnh” này nghe có vẻ dễ, nhưng lại khó có thể giả vờ.”
“Nhìn như tiên nữ trên trời, suốt ngày mặt lạng, ai biết cậu nghĩ gì?”
“Tin tưởng tỷ tỷ đây đi, người bình thường thật sự không dám bày ra vẻ mặt thẹn thùng với cậu, chính là vì sao bao năm nay tớ không biết xấu hổ, không rời không bỏ mà đi theo cậu.”
“Đôi khi tớ cảm thấy lòng tự trọng của mình như bị tổn thương, đương nhiên tớ biết cậu yêu tớ.”
Lâm Ỷ Miên: “Nói trọng điểm đi.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Trọng điểm chính là, Hứa Nguyệt Lượng không biết a. Cô ấy không biết cậu mắt trông mong thích người ta, cô ấy cũng không biết đằng sau khuôn mặt cao lãnh của cậu là một trái tim rực lửa a.”
“Hiện tại chúng ta không thể để cho cô ấy biết, vậy ít nhất chúng ta phải cho cô ấy biết cậu là phàm nhân.”
“Có thể cười, có thể khóc, có nhan sắc cũng có lúc cô đơn. Bề ngoài như cương cân cốt thép nhưng thực chất nội tâm lại nhu nhược, thiếu thốn tình ái“.
Lâm Ỷ Miên: “...”
Nắm chặt quyền.
Hoàng Tiểu Nghệ: “Dù là tình bạn hay tình yêu thì cũng phải cho nhau cảm thấy cần nhau.”
“Khi người khác cảm thấy họ chỉ có thể nhận được thứ gì đó từ cậu, mà không thể cho cậu bất cứ thứ gì, họ sẽ cảm thấy tự ti cùng tổn thương.”
“Con người chính là thứ kỳ quái như vậy, theo đuổi sự bình đẳng tuyệt đối theo những cách kỳ quái.”
“Cho nên, hiện tại tớ chỉ cần cậu thật vui vẻ.”
Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút, nói, “Cậu cho Nguyệt Lượng biết là cậu cần cô ấy đi.”