Buổi chiều này, Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng chỉ ngồi trên ghế sô pha, trò chuyện nghề nghiệp của nhau rất lâu.
Lâm Ỷ Miên hiếm khi phàn nàn công việc của mình, dù sao công việc đối với cô cũng không tính là quá khó. Từ khi tốt nghiệp, cô nhận thức rõ bản chất của công việc chỉ là trải nghiệm để đổi lấy nhu cầu cuộc sống, cộng với một chút ý thức về giá trị sống.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng đã mở ra cuộc trò chuyện, nói với cô nội dung của chương trình live là gì, mối quan hệ giữa streamer và nền tảng là gì, loại người xem và đối thủ cạnh tranh mà nàng sẽ gặp. Nàng nói với cô trước kia nàng hiếm khi xin nghỉ, thoạt nhìn trong phòng live cười đến vui vẻ nhưng thực sự là mệt muốn chết.
Nàng nói giọng nói sẽ khàn, nói có tháng dây chẳng của nàng bị căng nên đã phát minh ra điệu nhảy chỉ di chuyển phần trên cơ thể, nói nàng bị kỳ thị vì nghề nghiệp này, sau đó nàng mang vẻ mặt đáng thương xin lỗi Lâm Ỷ Miên, nói nàng đã thả bồ câu, làm cô không thể đi du lịch mà còn bị cảm lạnh.
Lâm Ỷ Miên trộm cười, chuyện này quả nhiên là do Hứa Nguyệt Lượng gây ra.
Mỗi khi Hứa Nguyệt Lượng nói xong, nàng đều dừng lại nhìn Lâm Ỷ Miên, chống cằm trên gối, nghiêng đầu vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Lâm Ỷ Miên đáp lại đề tài của nàng, tự nhiên bình đẳng mà chia sẻ.
Cô bỏ đi tính không kiên nhẫn thường ngày, còn nói rất nhiều, cảm thấy công việc quả thực là một thứ rất phiền phức, làm người căm thù.
Cả hai cùng một kẻ thù, cùng một mục tiêu, phun tào nhà tư bản.
Nói đến khát, Hứa Nguyệt Lượng có nhiều loại đồ uống, trong khi Lâm Ỷ Miên “bị bệnh” chỉ có thể uống nước ấm.
Nói như vậy cho đến khi mặt trời lặn, Hứa Nguyệt Lượng nhảy dựng lên, hỏi Lâm Ỷ Miên, “Chị còn muốn ăn nhiều món như vậy không?”
Lâm Ỷ Miên: “Đủ hai chúng ta ăn là được rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng cười khen cô: “Nhớ đắng quên ngọt, học không được xa hoa lãng phí, đồng học Lâm Miên Miên đúng là đồng học dạy tốt cho trẻ nhỏ!”
Lâm Ỷ Miên: “Thật đúng là gọi người rất thuận miệng.”
“A.” Hứa Nguyệt Lượng che mặt chạy đi.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn nấu rất nhiều, nàng cơ hồ làm hết gần một nửa thực đơn của Lâm Ỷ Miên.
Chỉ là tất cả các món cay đều không có ớt, các loại gia vị đều có mùi vị thanh đạm làm Lâm Ỷ Miên có chút mất mát.
May mà người ngồi đối diện với cô đủ ngọt phục vụ cô rất tốt, lấy đĩa, đưa khăn giấy, ngoại trừ vấn đề mở miệng đều hận không thể làm thay cô.
Lâm Ỷ Miên cười đến xán lạn ăn cơm với Hứa Nguyệt Lượng, có tư vị khác.
Ăn xong, Hứa Nguyệt Lượng vẫn kiên quyết không cho Lâm Ỷ Miên động tay, đẩy cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sau đó tự mình dọn dẹp.
Trong phòng bếp có tiếng động, Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại gọi lại cho Hoàng Tiểu Nghệ.
“Sao bây giờ mới gọi cho tớ,“ Hoàng Tiểu Nghệ vô cùng sốt ruột, “Thế nào thế nào rồi? Làm tốt không, Nguyệt Lượng có đau lòng cậu không, cậu có phát huy đến cực hạn những gì tớ đã dạy cho cậu không?”
Lâm Ỷ Miên: “Tốt, đau lòng, cực hạn.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “...”
Lâm Ỷ Miên: “Cậu có thêm tài khoản của Lâm Tử Huyên không?”
“Lâm Tử Huyên?” Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ.
Lâm Ỷ Miên: “Em gái tôi.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “À, à, hình như là có, tớ sẽ thêm những người mà tớ thấy, bạn nhiều dễ tìm, cậu cũng không biết lúc tớ đăng bài có bao nhiêu người đổ xô tìm tớ để hỏi thăm cậu đâu, rất nhanh sẽ có thể gom đủ người trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện...”
Lâm Ỷ Miên không nói lời nào, nhưng Hoàng Tiểu Nghệ nói lại tự mình phản ứng lại: “Ngọa tào, Lâm Tử Huyên sẽ không nói với người nhà của cậu, sau đó quấy rầy thế giới hai người của các cậu đấy chứ!”
Lâm Ỷ Miên: “Ừm, em ấy tự chạy tới.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Em ấy cũng không hỏi tớ!”
Lâm Ỷ Miên: “Em ấy còn cần hỏi cậu sao?”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Ngọa tào, tớ bất cẩn quá, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tớ đã xóa bài đăng đó rồi, đã xóa lúc liên hệ với Nguyệt Lượng rồi, tớ thực sự không nghĩ tới...”
Lâm Ỷ Miên: “Không cần xin lỗi.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Hả?”
Lâm Ỷ Miên: “Tới khá tốt.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Cái gì?”
Lâm Ỷ Miên hắng giọng: “Tớ gọi điện thoại chủ yếu là nói một tiếng...”
Cô hạ giọng: “Tối nay cậu cũng phải tiếp tục làm dự án.”
Hoàng Tiểu Nghệ ở nhà nhàn rỗi: “????”
Lâm Ỷ Miên: “Bận đến trời đất tối sầm, không thể làm loại chuyện nào khác.”
“Tớ... trời...” Hoàng Tiểu Nghệ thấp giọng nói, “Đêm nay có thể ở lại sao?”
Lâm Ỷ Miên: “Tớ sẽ nỗ lực.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Cậu cậu cậu đừng nói cho người ta biết cái này, người ta nghe được sẽ rất thẹn thùng a...”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Lâm Ỷ Miên: “Cúp máy.”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Còn thù lao của tớ a!”
Lâm Ỷ Miên: “?”
Hoàng Tiểu Nghệ: “Xong việc rồi nói với tớ một chút, đừng bỏ sót một chi tiết nào.”
Lâm Ỷ Miên cúp điện thoại.
Hoàng Tiểu Nghệ lại hú hét trên WeChat một lúc, gửi một loạt biểu tượng cảm xúc “hài tử bị điên“.
Lâm Ỷ Miên mặc kệ nàng, mở điện thoại vào cửa hàng mua sắm, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Khi Hứa Nguyệt Lượng dọn dẹo bếp xong quay trở lại, Lâm Ỷ Miên đang nằm trong chăn đọc sách.
Tóc dài xõa tung, ánh đèn ấm áp, ly nước lạnh lẽo trên tủ đầu giường đã cạn.
Hứa Nguyệt Lượng lấy một quả táo và một con dao, ngồi bên cạnh cô.
Không quấy rầy Lâm Ỷ Miên, nàng cúi đầu chậm rãi gọt táo, bắt đầu từ đầu đi xuống theo vòng tròn cho đến khi bị đứt ở mông.
“Aiz...” Hứa Nguyệt Lượng thấp giọng thở dài, tay cầm con dao cùng vỏ táo dài đưa cho Lâm Ỷ Miên xem, nhớ tới cô đang đọc sách, nụ cười và động tác đều đông cứng giữa không trung.
Lâm Ỷ Miên nhanh chóng nhìn qua, còn cười khích lệ, “Em thật lợi hại.”
“Hehe.” Hứa Nguyệt Lượng vặn người, bật cười.
Lâm Ỷ Miên: “Như thế nào lại lợi hại như vậy?nấu cơm ngon còn không tính, gọt táo cũng lợi hại như vậy. Làm sao mà làm được, dài như vậy còn không có đứt.”
Hứa Nguyệt Lượng kéo ghế nhỏ dưới mông, đến gần Lâm Ỷ Miên hơn, giải thích với cô, “Kỳ thực chỉ cần chậm một chút, chú ý góc độ, vỏ quả táo này tương đối mỏng...”
Nàng giải thích, Lâm ỷ Miên liên tục gật đầu, biểu tình nghe nàng nói còn hơn đọc sách mười năm.
Sau khi Hứa Nguyệt Lượng nói xong, nàng đưa quả táo đã gọt vỏ cho Lâm Ỷ Miên: “Ăn táo đi, tránh xa vi rút.”
Lâm Ỷ Miên: “Tôi không ăn hết, chúng ta mỗi người một nửa.”
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng chia ra, hai người mỗi người một nửa.
“Ngọt quá a.” Hứa Nguyệt Lượng mặt mày cong cong cảm thán.
“Ngọt thật.” Lâm Ỷ Miên và nàng ăn cùng một quả táo, hương vị giống nhau.
Hoạt động ăn táo làm gián đoạn Lâm Ỷ Miên đọc sách, cô đặt cuốn sách xuống, không cầm lên nữa.
Cô đề nghị Hứa Nguyệt Lượng: “Nếu chán thì xem TV đi? Gần đây có bộ phim truyền hình nào em đang theo dõi không?”
“Có a có a.” Hứa Nhạc Lượng gật đầu, “Gần đây, có một web drama thần tiên yêu đương, rất hay.”
“Thần tiên yêu đương...” Lâm Ỷ Miên dừng một chút, “Nghe có chút thú vị.”
Hứa Nguyệt Lượng nghiêng đầu liếc nhìn cuốn sách trên đùi cô, “Sứa và ốc sên - bản ghi chép của một nhà quan sát sinh vật“.
“Bác sĩ Lâm muốn xem TV với tôi sao?” Nàng nói, “Chị không đọc sách nữa hả?”
“Không đọc nữa.” Lâm Ỷ Miên vén chăn bông xuống giường, “Xem thần tiên yêu đương.”
Hứa Nguyệt Lượng đuổi theo cô: “Bác sĩ Lâm không cần cố ý xem TV với tôi đâu.”
Lâm Ỷ Miên: “Sao lại cố ý xem với em? Ngày thường tôi cũng thích xem phim truyền hình, loại phim nào tôi cũng xem.”
Hứa Nguyệt Lượng có chút kinh ngạc: “Vậy sao...”
Hai người vào phòng khách, màn hình chiếu rơi xuống, Lâm Ỷ Miên đưa điều khiển từ xa cho Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng nhấn vài cái, hỏi Lâm Ỷ Miên, “Ngày thường bác sĩ Lâm xem phim như thế nào? Là máy chiếu ở nhà, hay điện thoại?”
Lâm Ỷ Miên: “Dùng cả hai, cái nào tiện thì dùng.”
Hứa Nguyệt Lượng mím môi cười, nhấn thêm vài cái rồi nói: “Bác sĩ Lâm, chị gạt tôi.”
Lâm Ỷ Miên: “????”
Hứa Nguyệt Lượng: “Trong TV thậm chí còn không được cài đặt phần mềm video.”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hứa Nguyệt Lượng cài đặt phần mềm cho cô, mở web drama muốn xem, lại cười: “Bác sĩ Lâm còn không phải là thành viên...”
“Sao có thể.” Lâm Ỷ Miên nổi giận.
Sao cô có thể không phải là thành viên, cô là thành viên Vvvvip cao trên Orange Live đấy!
“Chờ đã.” Lâm Ỷ Miên nói, “Ngày thường tôi chỉ chiếu trực tiếp lên màn hình.”
Hứa Nguyệt Lượng hiển nhiên không tin: “Ồ.”
Lâm Ỷ Miên nhấc điện thoại, thu người sang một bên, đảm bảo màn hình điện thoại khuất tầm nhìn của Hứa Nguyệt Lượng, sau đó điên cuồng tải xuống các ứng dụng từ các trang web video lớn.
Trực tiếp nạp vào thẻ thành viên thường, thành viên siêu cấp, thành viên siêu phẩm điện ảnh và truyền hình, rất nhiều thành viên khó hiểu.
Rất may là tốc độ mạng rất mạnh, các kênh nạp tiền tư bản luôn thực hiện trơn tru.
Trong chốc lát, Lâm Ỷ Miên nói “Được rồi”, sau đó chiếu bộ phim lãng mạn thần tiên yêu đương mà Hứa Nguyệt Lượng đang xem.
Hứa Nguyệt Lương: “Oa!”
Lâm Ỷ Miên: “Tôi đã nói tôi có xem phim truyền hình mà.”
Giây tiếp theo, một quảng cáo nhỏ xuất hiện trên trang: [Phúc lợi dành riêng cho thành viên mới, bla bla]
Hứa Nguyệt Lượng: “...”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hứa Nguyệt Lượng: “Hahahahahahahahaha Bác sĩ Lâm hahahahahahahaha ~”
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng cười đến ngã tới ngã lui, chính mình cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Đoạn quảng cáo nhỏ nhanh chóng biến mất, TV bỏ qua tiêu đề, bắt đầu phát. Hứa Nguyệt Lượng ngừng cười, tập trung xem phim, Lâm Ỷ Miên cũng xem phim, một nửa chú ý xem nữ chính mặt lạnh tâm nóng, thích nam chính mà không chịu nói, còn một nửa chú ý xem Hứa Nguyệt Lượng bị ánh sáng màn hình chiếu vào bên mặt, theo cốt truyện cau mày một hồi, khóe môi nhất thời giương lên.
Sau khi xem được nửa tập, câu chuyện bị gián đoạn, đoạn quảng cáo nhỏ trong phim bắt đầu.
Lâm Ỷ Miên nhớ đến thành viên đã mua rất nhiều: “... vẫn còn quảng cáo.”
Hứa Nguyệt Lượng đến gần cô, cười nói: “Bác sĩ Lâm, để tôi nói cho chị một bí mật nhỏ. Kỳ thực, trong 11-11, những thẻ thành viên hàng năm này đều sẽ được giảm 50%a ~~”
“Vậy sao?” Lâm Ỷ Miên mừng rỡ, hào phóng thừa nhận, “Hôm nay tôi thật mệt.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Haha, tôi nên nói trước với bác sĩ Lâm là tôi cũng là thành viên của trang web này, trang web này có nhiều nguồn phim nhất, cho nên tôi mới mua thẻ thành viên. Hẳn là tôi nên đăng nhập vào tài khoản của mình a... “
Lâm Ỷ Miên: “Sau này đăng nhập đi.”
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu nhìn cô, sững sờ.
Lâm Ỷ Miên bật màn hình điện thoại lên, lướt trang ứng dụng: “Tôi mới mua hết, tôi thừa nhận tôi không xem phim nhiều, cho nên số tiền này không thể lãng phí được.”
Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, ánh mắt rơi xuống, không dám nhìn cô: “Vậy thì ngại quá.”
Lâm Ỷ Miên: “Với một điều kiện.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Hả?”
Lâm Ỷ Miên: “Chia sẻ giỏ hàng của em cho tôi trên 11-11, tôi thực sự không hiểu mấy vụ giảm giá này.”
Hứa Nguyệt Lượng bật cười: “Bác sĩ Lâm sao mà không hiểu? Bác sĩ Lâm quá lười tính toán. Nhưng những chuyện này thật sự không đáng để bác sĩ Lâm lãng phí thời gian, được rồi, tôi sẽ giúp chị, chị muốn mua cái gì thì nói với tôi trước, tôi có thể tìm giá thấp nhất a!”
“Em thật lợi hại.” Lâm Ỷ Miên khen ngợi.
“Không có em tôi lại càng mệt.” Lâm Ỷ Miên chân thành nói.
Hai người dùng thẻ siêu thành viên của Lâm Ỷ Miên, xem nhiều tập phim vượt mức điểm quy định.
Sau bản cập nhật mới nhất thì trời đã tối.
Tiếng ồn từ TV đột nhiên biến mất, Hứa Nguyệt Lượng ấn ngón tay lên điều khiển từ xa vài lần, cuối cùng đặt điều khiển xuống rồi nói: “Bác sĩ Lâm, chị nên đi ngủ rồi.”
Lâm Ỷ Miên lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha nhìn nàng: “Ừm.”
Hứa Nguyệt Lượng đứng lên: “Vậy tôi...”
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng: “Hôm nay Tiểu Nghệ chiếu cố tôi nhưng lại tăng ca, tới đây sẽ rất mệt.”
Hứa Nguyệt Lượng: “A, Tiểu Nghệ tỷ thật vất vả.”
Lâm Ỷ Miên: “Nửa đêm qua tôi đã bị sốt một lần, không biết đêm nay có sốt lại hay không“.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng đi về phía cô hai bước: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Lâm Ỷ Miên: “Cảm thấy bị bệnh không thể ở nhà một mình.”
Sắc mặt của Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt cô ngấn nước nhìn nàng.
Lâm Ỷ Miên chôn nửa khuôn mặt trên đầu gối, chỉ lộ ra đôi mắt: “Nguyệt Lượng phải đi sao?”
“Không đi.” Hứa Nguyệt Lượng dùng sức lắc đầu, “Chính là cảm thấy bác sĩ Lâm thật đáng thương.”
Lâm Ỷ Miên: “Ừm, thật đáng thương.”
Hứa Nguyệt Lượng giơ tay, đáp xuống cánh tay của Lâm Ỷ Miên.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng sợ, tôi bồi chị nga ~~”
“Đinh đong ~” Có người bấm chuông cửa.
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu lại: “A? Sao lại có người tới đây? Là Tiểu Nghệ học tỷ sao?”
Lân Ỷ Miên suýt chút nữa đã nhảy khỏi ghế sô pha: “Không phải, tôi đi xem một chút.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi đi cho, tôi đi cho bác sĩ Lâm, chị nằm đi...”
Lâm Ỷ Miên: “Tôi đi.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi đi tôi đi.”
Lâm Ỷ Miên nắm lấy tay nàng, ấn nàng xuống.
“Ngồi yên.” Lâm Ỷ Miên ra lệnh cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ một lúc mới nói: “Bác sĩ Lâm, chị... sức lực thật lớn a...”
Lâm Ỷ Miên mở cửa, người ngoài cửa mặc đồng phục giao hàng, đưa một chiếc hộp lớn tới.
Lâm Ỷ Miên nhận lấy chiếc hộp, hai người không nói lời nào, chỉ qua cái nhìn đã hoàn thành nghi thức bàn giao.
Cánh cửa lại bị đóng lại, Hứa Nguyệt Lượng vẫn nhồi ở đó, không dám nhúc nhích, chỉ có thể duỗi đầu hỏi Lâm Ỷ Miên, “Ai vậy? Bác sĩ Lâm lấy cái gì đó?”
“Không có gì.” Lâm Ỷ Miên cầm chiếc hộp vào phòng quần áo, “Đồng nghiệp gửi món dưa chua đặc sản.”
Cô lấy dưa chua ra, cất đi.
Đi vòng qua hướng khác, lại vào phòng ngủ bên cạnh.
Giường bên hầu như không bao giờ được sử dụng, dì quản gia dọn dẹp sạch sẽ không tì vết, nhưng khăn trải giường và chăn bông đều có màu xám, trông lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Lâm Ỷ Miên đi vòng quanh bên trong, khi cô bước ra liền đóng cửa lại.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn ở nơi đó, Lâm Ỷ Miên không nhìn nàng, chỉ nói, “Đi tắm đi, muộn rồi.”
“Ò ò ò.” Hứa Nguyệt Lượng đứng lên.
Lâm Ỷ Miên: “Dùng phòng tắm lớn, có thể tắm, dưới bồn có khăn sạch, nội y mới trong ngăn thứ năm từ trên xuống ở khu C của phòng phần áo, có thể dùng tùy ý.”
Hứa Nguyệt Lượng: “...Vâng.”
Lâm Ỷ Miên: “Em ngủ phòng bên cạnh thư phòng.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Được.”
Lâm Ỷ Miên: “Ngủ ngon.”
Hứa Nguyệt Lượng không nghĩ tới câu này đến sớm như vậy, sửng sốt một hồi, nhưng lập tức trả lời: “Ngủ ngon, bác sĩ Lâm ~”
Lâm Ỷ Miên vào phòng ngủ.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đi đến phòng quần áo, như Lâm Ỷ Miên nói, mở ngăn kéo thứ năm ở khu C.
Mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Tất cả đều là nội y, hoặc những nội y nhỏ nhắn xinh xắn màu hồng nhạt, vàng nhạt, xanh lam nhạt, xanh lá cây nhạt, sọc chấm bi dâu tây.
Hứa Nguyệt Lượng kinh ngạc, ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, dù sao quần áo mặc ở nhà hiện tại nàng mặc cũng có phong cách này.
Nhưng nàng không biết bác sĩ Lâm thích phong cách này, hay là chuẩn bị cho bạn bè khác nhau cùng cách đối đãi khác nhau.
Có lẽ ngăn thứ tư lãnh khốc hơn một chút.
Có lẽ ngăn kéo thứ sáu gợi cảm hơn một chút.
Hứa Nguyệt Lượng đã nhìn thấy đủ loại quần áo, nhưng nàng không dám mở những ngăn kéo khác ra xem.
Nàng không thể tùy ý nhìn trộm riêng tư của bác sĩ Lâm. Mối quan hệ của nàng với bác sĩ Lâm mới bắt đầu, vẫn chưa đến mức đó.
Hứa Nguyệt Lượng chọn chiếc màu hồng, đóng ngăn kéo.
Bác sĩ Lâm thích một bộ hoàn chỉnh, cho nên tất nhiên là chọn bộ màu hồng.
Sau khi tắm xong, Hứa Nguyệt Lượng có mùi hương giống với mùi của bác sĩ Lâm.
Nàng ngửi trái phải, cảm thấy trong máu như có hạt kẹo nổ, thỉnh thoảng lại vỡ ra khiến tim nàng vui vẻ thoải mái.
Đẩy cửa phòng bên, bật đèn giường bên, nếu như chỉ là bất ngờ trong phòng quần áo, vậy Hứa Nguyệt Lượng hiện tại là một cú sốc hoàn toàn không ngờ tới.
Ngôi nhà với tông màu xám cao cấp, sang trọng, nghệ thuật và cực kỳ trang nhã của bác sĩ Lâm thực sự có một giường ngủ được phủ bằng khăn trải giường và chăn màu hồng.
Vẫn là màu hồng tươi đó.
Màu hồng đó còn có viền ren ngôi sao màu trắng.
Kiểu màu hồng phải kết với nơ thể hiện dễ thương cùng trẻ con.
Màu hồng đó rất hợp với Hứa Nguyệt Lượng, từ trong ra ngoài.
“A...” Hứa Nguyệt Lượng ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng vùi đầu, nhiệt độ trên mặt rất lâu không thể lui xuống.