Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 60: Chương 60




Địa điểm diễn tập là tòa nhà cũ, tòa nhà cũ đã có từ vài năm nay, cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện.

Toilet thực chất chỉ là toilet, không có ngăn cách trong ngoài, cũng không có ánh sáng sáng ngời.

Nhưng dù sao cũng một tấm gương lớn, không có bao nhiêu người ra vào, chính là nơi thích hợp nhất mà Hứa Nguyệt Lượng có thể tìm được.

Khi bước vào đài truyền hình, biên đạo múa phụ trách liên lạc với nàng chưa đến, chỉ để cho bảo vệ thả. Rất lâu sau mới nhận được hồi âm tin nhắn gửi đến, Hứa Nguyệt Lượng biết hắn nhất định sẽ rất bận.

Cho nên sau khi đi vào, lại không phiền toái biên đạo, tự mình tìm đến hậu trường diễn tập.

Có rất nhiều vũ công tập trung ở đó, cũng có các nhân viên đang chuẩn bị theo lịch trình.

Hứa Nguyệt Lượng liền cảm thấy mình ở đây cũng không sao cả.

Nàng chờ rất lâu, nhưng lần này không khiến nàng cảm thấy thống khổ.

Xung quanh đều là những thứ mới mẻ nàng chưa thấy qua, cũng chưa từng trải qua.

Nàng nhìn đi nhìn lại, ở trong góc lẳng lặng quan sát, cho đến khi biên đạo đột nhiên gọi tới.

Hắn ở bên kia có chút sốt ruột la hét: “Cô đang ở đâu! Sao còn chưa tới!”

Hứa Nguyệt Lượng đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người, khi bước vào đài, nàng hỏi đạo diễn mình đi đâu, nhưng đạo diễn không trả lời câu hỏi của nàng.

Hứa Nguyệt Lượng có chút hoảng loạn báo vị trí của mình, biên đạo mắng nàng: “Cô chạy tới đó làm gì, cô không thấy mọi người đang trang điểm sao? Cô qua đây ngay cho tôi!”

Cầm chiếc túi lớn trên tay, Hứa Nguyệt Lượng vội vã đến nơi mà đạo diễn đã chỉ dẫn.

Nhưng tòa nhà quá lớn, hành lang quanh co, nàng đã hỏi nhân viên mấy lần nhưng vẫn đi sai hướng.

Lúc tìm được địa điểm, căn phòng có dòng chữ “Phòng thay đồ của diễn viên” đã chật cứng người.

Tất cả mọi người đều rất bận rộn, vô số vũ công mặc đi mặc lại, không có nhiều chuyên gia trang điểm, cọ vẽ trong tay mọi người bay tới bay lui, phía sau còn có rất nhiều người đứng.

Hứa Nguyệt Lượng không biết phải xếp hàng ở đâu.

Một nhân viên mặc tây trang gọi nàng: “Cô đến từ đâu?”

Hứa Nguyệt Lượng vội vàng báo tên, nam nhân lật tờ đơn trong tay nhìn nàng một cái.

Liếc mắt một cái, nhíu mày, thần sắc trong mắt không thể giải thích được.

“Hứa Nguyệt Lượng?” Nam nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Là nữ streamer đó sao?”

Giọng hắn không hề thấp, vừa phát ra từ “nữ streamer”, rất nhiều người trong phòng đều nhìn sang.

Hứa Nguyệt Lượng biết người này chính là biên đạo đưa nàng vào, cho nên đáp: “Đúng vậy...”

Nam nhân nói: “Sao đến chậm vậy, ở đây tôi đã xếp đội xong rồi.”

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng giải thích, xin lỗi, sau đó liên tiếp khom lưng, hy vọng biên đạo sẽ tha thứ cho sai lầm của nàng, xếp nàng vào.

Biên đạo nhìn nàng hồi lâu, sau đó giơ tay: “Vậy cô xếp hàng ở đây trước đi.”

Hứa Nguyệt Lượng nhìn sang, vị trí biên đạo chỉ rất không rõ ràng, nàng nhéo ngón tay hỏi: “Là lão sư trang điểm nào ạ?”

Biên đạo lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, không châm lửa, cắn một cái rồi đáp lại nàng: “Ai rảnh tay thì đi, nhiều người như vậy, còn có thể an bài chuyên viên trang điểm độc quyền cho cô sao?”

Hứa Nguyệt Lượng cắn cắn môi, không nói gì.

Điếu thuốc trong miệng biên đạo lắc lư lên xuống: “Cô nhanh lên, còn có nửa giờ, nếu ba hàng không đuổi kịp, cô không cần phải lên đài.”

Hứa Nguyệt Lượng hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Được.”

Biên đạo lại liếc nhìn nàng, nhìn xuống đơn trong tay rồi đi ra ngoài.

Hứa Nguyệt Lượng cầm túi trong tay, lại không dám yên lặng chờ đợi.

Nàng nỗ lực đi tuần tra, muốn tìm một chuyên gia trang điểm có thể thương lượng, nhưng ai cũng thuần thục bận rộn giao tiếp với người khác, làm việc của riêng mình. Chỉ có nàng, đứng ở chỗ này, chân tay luống cuống.

Tiếng thảo luận nho nhỏ văng vẳng bên tai, xen lẫn chút tiếng cười, không hề né tránh đương sự.

“Là người nào vậy? Không phải chúng ta đã quyết định nhất ca nhất tỷ lên đài rồi sao?”

“Là... streamer, người nổi tiếng trên mạng, làm phát sóng trực tiếp a.”

“À, tiệc đài này cũng có thể mời streamer sao?”

“Không phải đâu, tôi nghe nói là nổi tiếng trong buổi vũ đạo ngày Quốc khánh. Năm nay tập trung vào phát triển của Internet, bắt kịp trào lưu thời thượng.”

“Cô ta rất nổi tiếng sao? Nhìn không giống.”

“Đúng vậy, không có trợ lý, cư nhiên dùng chung phòng thay đồ với chúng ta.”

“Thôi đi, tùy theo ý của Lý ca, được hay không còn chưa nhất định đâu...”

“Cũng đúng, mời người qua không coi ra gì, cứ để như vậy.”

“Sao cô biết là được mời? Nếu thật sự là được mời, Lý ca nào dám làm như vậy? Không chừng là có kim chủ nào đó nhét vào, thời buổi này mà, có tiền gà rừng cũng có thể biến thành phượng hoàng.”

“Nhìn cũng không giống người có tiền...”

“Đó chính là kim chủ khả năng có hạn, cho nên còn không thể đến được buổi diễn tập.”

Thậm chí còn không thể đến được buổi diễn tập.

Ngón tay Hứa Nguyệt Lượng siết chặt dây đeo, chớp chớp mắt, nước mắt không khống chế được mà tràn ra hốc mắt.

Thậm chí còn không thể đến được buổi diễn tập.

Như người khác đã nói, khi người nổi tiếng trên mạng bước vào vòng của Thành phố B, đó là gà rừng biến thành phượng hoàng.

Cho dù không làm gì, chỉ cần tham gia vũ hội này, lý lịch cũng sẽ được mạ một lớp vàng.

Hứa Nguyệt Lượng cần lớp mạ vàng này, nàng muốn biến hình, muốn về sau có một công việc diễn xuất chính thức.

Đúng là nàng được biên đạo mời vào đài, có thể biên đạo chỉ thuận miệng nói một câu.

Hứa Nguyệt Lượng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Nàng cúi đầu hít một hơi thật sâu, nghẹn nước mắt xuống.

Nàng nhấc chân đi về phía chuyên viên trang điểm, mặc kệ rất nhiều người đang nhìn mình, thấp giọng hỏi từng chuyên viên trang điểm: “Lão sư, ngài có rảnh không? Tôi sẽ lên sân khấu, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, tôi có thể trang điểm ở đây không?”

Nhưng mỗi người đều trả lời không rảnh.

Bọn họ nói: “Tự làm đi”, “Xếp hàng đi, còn rất nhiều người” “Cô gấp người khác không vội sao? Ai ở nơi này mà không muốn lên sân khấu?” “Sốt ruột thì đừng đến muộn!” “Đứng sang một bên cái, chặn ánh sáng rồi”…

Bị khuỷu tay đẩy, Hứa Nguyệt Lượng liền tránh qua một bên.

Nàng mím môi, trong đầu có tiếng đồng hồ tích tắc.

Nàng cẩn thận nhìn kỹ đồ của các chuyên gia trang điểm, không còn cầu xin giúp đỡ, cũng không bất lực chờ đợi, cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

Nàng vào toilet, nơi này có gương, trong túi nàng có đồ trang điểm.

Nàng còn có hoa tay mà bản thân đã áp dụng nhiều năm, không thua gì những người trang điểm vừa rồi.

Hứa Nguyệt Lượng vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Ỷ Miên báo cáo tình hình, sau đó nhanh chóng mở túi mỹ phẩm ra, bận rộn.

Được một nửa, có người bước vào toilet, nhìn thấy nàng, kỳ quái nhìn nàng một hồi.

Hứa Nguyệt Lượng không quan tâm, live đã dạy nàng không quan tâm đến những thứ mà nàng không nên quan tâm trong lúc làm việc.

Nửa giờ trước khi biên đạo nói, Hứa Nguyệt Lượng đã trang điểm thay quần áo xong.

Kiểu tóc không quá phức tạp nên chỉ cần cuộn lại, buộc bằng dây buộc tóc.

Hít một hơi thật sâu, Hứa Nguyệt Lượng nhìn mình trong gương, gương có chút bẩn, nhưng nàng vẫn rất xán lạn.

Cố lên, nàng tự nhủ.

Giống như tờ giấy nhớ note trước máy tính, giống như bác sĩ Lâm đã động viên nàng vào mỗi buổi sáng.

Hứa Nguyệt Lượng quay lại hậu trường, lần này nàng có thể nhận ra mọi người, biên đạo Lý đang đứng ở lối đi, nói cười với mọi người.

Hứa Nguyệt Lượng chạy đến, cúi đầu, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Lý ca, tôi thu thập xong rồi.”

Lý Thông nhìn nàng, lại nhìn lên nhìn xuống, nhếch lên khóe miệng nói: “Như vậy thôi sao?”

Hứa Nguyệt Lượng không xác định hắn muốn nói gì, không trả lời.

Người đang trò chuyện với Lý Thông cười nói: “Tiểu cô nương này ở đâu ra vậy? Anh liền biết khi dễ người ta.”

“Cũng không nhỏ.” Lý Thông lật xem đơn trong tay, “Là streamer, dance, tham gia cải tiến thời thượng của đài chúng ta.”

Lý Thông nhìn Hứa Nguyệt Lượng hỏi: “Người trẻ tuổi hiện tại thích người cái gì vậy a, giống như cô sao?”

Hứa Nguyệt Lượng mím môi, nhưng vẫn không trả lời.

Khi đối mặt với công kích, cách đối phó tốt nhất chính là không đáp trả — miễn là muốn tiếp tục làm công việc của mình.

Thấy nàng không đáp câu nào, Lý Thông lại nói chuyện phiếm với người khác, Hứa Nguyệt Lượng lẳng lặng đứng đó, Lý Thông nhàm chán xua tay, nói: “Còn đứng đây làm gì, mau vào đi.”

“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng nhấc chân bước vào.

Lý Thông kéo quai túi kéo nàng lại: “Trong túi có cái gì? Có điện thoại không?”

Hứa Nguyệt Lượng gật đầu: “Có.”

Lý Thông nhíu mày: “Không được mang điện thoại vào, cô không biết à.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Xin lỗi, tôi...”

Lý Thông đại phát từ bi chỉ đường cho nàng: “Bên kia có cái hòm đựng đồ, mau cất vào đi.”

“Được.” Hứa Nguyệt Lượng chỉ lấy thông tin, vội vàng đi tới hộp đựng đồ ở bên cạnh, cất hết đồ đạc vào trong đó.

Khi đóng cửa lại, nàng dừng một chút, nhớ ra mình nên nhắn tin cho bác sĩ Lâm, giải thích một chút.

Nhưng hẳn là lúc này bác sĩ Lâm đang bận, cũng không biết khi nào nghỉ ngơi, nhưng thật ra cũng không quan trọng.

Đóng cửa lại, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng đi vào hậu trường.

Lần này Lý Thông không nói gì, chỉ cho nàng một con đường hẹp.

Hứa Nguyệt Lượng chen chúc trong đám đông bận rộn.

Điện thoại của Lâm Ỷ Miên vẫn luôn không thông.

Ngã tư có một chiếc xe đèn xanh không chạy, những người chạy xe phía sau bấm còi inh ỏi, gây ồn ào.

Lâm Ỷ Miên ngắt cuộc gọi, gửi tin nhắn thoại cho Trăn Trăn: “Chiều nay tôi không đến bệnh viện, xin phép viện trưởng giúp tôi.”

Câu trả lời của Trăn Trăn nhảy ra, nhưng Lâm Ỷ Miên không xem, tiếp tục quay số của Hứa Nguyệt Lượng.

Khi đến giao lộ, rẽ vào cua, đi vào đường cao tốc đến sân bay.

Cô biết Hứa Nguyệt Lượng biểu diễn đài nào, cô cũng biết địa chỉ khách sạn của Hứa Nguyệt Lượng.

Khi Hứa Nguyệt Lượng gửi tin nhắn cho cô, nàng cũng không giấu, thậm chí Lâm Ỷ Miên còn biết số phòng khách sạn của nàng.

Hứa Nguyệt Lượng tin tưởng nàng, Hứa Nguyệt Lượng cũng nguyện ý chia sẻ từng chút sinh hoạt của nàng.

Vậy một khi tin nhắn có vấn đề, Lâm Ỷ Miên làm sao có thể không lo lắng, làm sao có thể đưa ra mấy nhận định bình thường như một người bạn bình thường rồi cứ thế mà bỏ qua.

Lâm Ỷ Miên biết có khả năng lớn nhất là Hứa Nguyệt Lượng đang bận.

Khi đang bận diễn, nơi nào rảnh rỗi chú ý điện thoại.

Nhưng nếu có trường hợp nào, bất kỳ trường hợp nào cũng đều không phải là hậu quả mà Lâm Ỷ Miên có thể gánh chịu.

Hứa Nguyệt Lượng có chia sẻ thông tin này với người khác hay không, cô không biết. Nhưng cô biết mình là một bác sĩ có thể bị thay thế.

Hữu Hải thiếu nàng, quay quắt không nguôi.

Hứa Nguyệt Lượng thiếu cô, chỉ cần có chút tổn thất, nàng đều luyến tiếc.

Trên đường đến sân bay, Lâm Ỷ Miên liên lạc với bằng hữu ở thành phố B. Trong lúc chờ máy bay cất cánh, Lâm Ỷ Miên đã biết tiệc tối mà Hứa Nguyệt Lượng sẽ biểu diễn.

Thuộc đài nào, công ty nào đảm nhận, biên đạo là ai, phó biên đạo là ai, biên đạo nào là người quản lý diễn viên và nhân viên như Hứa Nguyệt Lượng nhiều nhất.

Ba giờ sau, Lâm Ỷ Miên hạ cánh xuống thành phố B.

Dọc theo con đường Hứa Nguyệt Lượng đi qua, cô đến đài truyền hình, tiến vào hội trường diễn tập.

Bằng hữu trò chuyện với người trong sân khấu, Lâm Ỷ Miên quét mắt qua các góc, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Nguyệt Lượng.

Bằng hữu tới bên người cô, nói: “Trưa nay mới sắp xếp, chắc là nghỉ ngơi rồi, mọi người đều đã đi ăn cơm, buổi tối còn phải làm lại.”

“Hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhưng khá bận rộn, mọi người đều bận rộn hẳn là không để ý đến điện thoại của mình.”

“Tớ đã hỏi phía các diễn viên, bạn của cậu đã đến rồi, cũng đã tham gia buổi diễn tập đúng giờ. Sẽ không có vấn đề gì, anh ta cũng không biết mọi người ở đâu.”

Lâm Ỷ Miên hỏi: “Ăn cơm là ăn cơm hộp thống nhất hay là tự giải quyết?”

Người trong đài đáp lại cô: “Cơm hộp thống nhất, muốn ăn thì ăn ở đây, không muốn thì đi ra ngoài, siêu thị, phố ẩm thực, có nhiều đồ ăn ngon.”

Lâm Ỷ Miên liếc nhìn điện thoại, nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn không có tin tức gì.

Nếu thực sự đi ra ngoài ăn cơm, Hứa Nguyệt Lượng nhất định sẽ gửi ảnh cho cô.

“Lãnh cơm hộp ở đâu?” Lâm Ỷ Miên cố nén lo lắng trong lòng, nói: “Tôi đói rồi, ăn ké cơm.”

Bằng hữu của nàng đã hợp tác với người của đài nhiều lần, còn tài trợ rất lớn. Ăn ké một bữa cơm mà thôi, người trong đài còn rất vui vẻ.”

Lâm Ỷ Miên đến nơi các diễn viên nghỉ ngơi ăn uống, kỳ thực đó là sân trống, mọi người lãnh cơm xong rồi tìm chỗ ăn.

Lâm Ỷ Miên nhận cơm, những người trong đài mời bằng hữu của cô và cô đến nhà hàng nhỏ, nhưng Lâm Ỷ Miên từ chối, nói với bằng hữu của cô, “Các cậu đi đi, tôi đi dạo.”

Mang theo hộp cơm, cô đến nơi tập trung nhiều diễn viên nhất, đứng ở ngoại vi của họ.

Đây là một nhóm vũ công dự bị trẻ, được chia thành hai nhóm, mặc trang phục sân khấu giống nhau.

Trò chuyện, tán gẫu, vừa ăn vừa nói.

Giọng nói rõ ràng, cho nên Lâm Ỷ Miên có thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Bọn hị nói hôm nay tập luyện vất vả, nói tiểu minh tinh đẹp trai như thế nào, sau đó bắt đầu nói biên đạo mắng chửi người, có người nói: “Người nổi tiếng trên mạng chính là người nổi tiếng trên mạng, sao có thể so sánh với minh tinh.”

Lâm Ỷ Miên xúc cơm trong hộp, tùy tiện chọc mấy cái.

Vì đi vào dễ dàng, khi cô vừa bước xuống xe, bằng hữu của cô đã đưa cho cô chứng minh công tác.

Lúc này, cô đeo thẻ chứng minh công tác bước vào vòng đề tài của vũ công, vô tư trả lời: “Người nổi tiếng trên mạng nào, sao tôi không thấy.”

Có người lập tức trả lời cô: “Chỉ là nữ streamer thôi, cô không biết sao? Người đã nhảy liền nổi tiếng, kết quả hôm nay vừa lên đài liền ngốc ở chỗ đó, lại trì hoãn quá trình, làm đạo diễn Chu rất tức giận.”

Lâm Ỷ Miên nhíu mày: “Lúc đó tôi không có ở đó. Lên đài không có phản ứng làm lại là được, không phải trước kia như vậy sao, vậy tại sao hôm nay đạo diễn Chu lại nổi giận như vậy?”

“Cô ta cũng không phải một lần,” có người nói, “Cô ta biến thành người gỗ, vừa mới bắt đầu biên đạo cũng không hung dữ với cô ta, nhưng tiết mục của Bàn Khê có liên kết với cô ta, phải luyện tập. Bàn Khê là đại minh tinh, thời gian của người ta rất chặt chẽ, nào có uổng công đi chờ đợi cô ta.”

“Đúng đó, đạo diễn Chu mới nói mấy câu, cô ta đã bắt đầu khóc. Mọi người ai mà không mệt, cô ta còn dám khóc trước mặt đạo diễn.”

“Còn có tạo hình kia của cô ta, làm thế nào không biết, là vì không có chuyên gia trang điểm sao? Kia chính là vũ công solo, tôi muốn có cơ hội này, khoác mạ vàng lên người.”

“Cái này… thực đúng là không có.” Có người nhỏ giọng, “Tôi ở trong phòng thay đồ, cô ta đến muộn, không có ai trang điểm. Lý ca không quan tâm đến cô ta, cô ấy hỏi thăm xung quanh, sau đó một mình đi ra ngoài. Tôi nghĩ có lẽ là... tự trang điểm, cho nên không làm tóc. “

“Còn quần áo, cô ta ăn mặc kiểu gì, nhìn cũng quá quê mùa.”

Lâm Ỷ Miên nhét đũa vào hộp cơm, nói: “Không phải quần áo là thống nhất sao? Chưa phát cho cô ấy sao?”

“Tôi cũng không biết ……”

“Tôi cảm thấy có thể Lý ca đối với cô ta... có chút ý kiến. Tôi nghe nói cô ta là lâm thời bị nhét vào, chúng ta đã được xếp nhiều ngày, cô ta đến nên có rất nhiều thay đổi, ai quản ai phiền.”

“Lâm thời nhét vào? Vậy kim chủ của cô ta cũng quá bất cẩn rồi, cô ta đến một mình, những người nổi tiếng khác có trợ lý cùng người đại diện, đoàn chúng ta có lão sư đi theo, cũng khó trách bị Lão Lý khi dễ...”

“Xem ra kim chủ cũng không ra sao, phỏng chừng không có tiền, lần này cô ta tới đây cũng nương theo đợt nổi tiếng ngày Quốc Khánh, tôi xem đạo diễn kia, nếu buổi tối còn không xong sẽ hủy bỏ buổi biểu diễn...… ”

Không có gì dễ nghe.

Lâm Ỷ Miên đậy hộp cơm lại, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Buổi biểu diễn nơi nào có thể tùy tiện hủy, đến lúc đó lại sửa.” Cô nói, “Thời gian đã muộn rồi, ai trong các cô đã nhìn thấy cô ấy, nhìn thấy ở đâu?”

Khi Lâm Ỷ Miên nói lời này, tâm tình cô rất tệ, cho nên ngữ khí của cô rất lạnh lùng cùng cứng rắn.

Thoạt nhìn là dò hỏi, nói đúng hơn là mệnh lệnh.

Đám người đang nghị luận sôi nổi nãy giờ bỗng im lặng, vẻ mặt có chút kinh ngạc cùng khiếp đảm nhìn cô.

Có người hoảng loạn chỉ hướng cho cô: “Khi tôi từ phòng khách đi qua, tôi đã nhìn thấy cô ấy ở hành lang phía bắc...”

Lâm Ỷ Miên: “Tầng mấy?”

“Tầng 3.” Cô gái dừng một chút, “Hình như cô ấy đang… tập nhảy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.