Hứa Nguyệt Lượng trừng mắt, không dám nói một lời.
Lâm Ỷ Miên rửa mặt thay quần áo xong, Hứa Nguyệt Lượng đã thu thập ba lô của chính mình, lấy túi của Lâm Ỷ Miên ra khỏi móc áo, cầm bằng hai tay, đợi Lâm Ỷ Miên đến, phục vụ trên lưng cô.
Lâm Ỷ Miên liếc mắt nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, tầm mắt đi xuống.
Lâm Ỷ Miên bước tới, cầm túi xách, đeo vào lưng, thay giày rồi đi ra ngoài, Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn đi theo, cầm thẻ phòng rồi đóng cửa lại.
Không quá sớm cũng không muộn.
Mặt trời nghiêng nghiêng treo trên không, kéo dài bóng hai người họ.
Sau một quãng đường dài ra khỏi khách sạn, Hứa Nguyệt Lượng chỉ đi sau Lâm Ỷ Miên một bước, giẫm lên bóng lưng của cô.
Đến lối vào của con hẻm, Lâm Ỷ Miên quay đầu lại hỏi nàng: “Em ăn gì?”
“Tôi cái gì cũng được!” Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn, “Cái bánh kếp kia nhìn rất ngon!”
Lâm Ỷ Miên nắm tay áo nàng, kéo người đến vị trí song song với cô: “Vậy ăn bánh kếp đi.”
Hứa Nguyệt Lượng trộm liếc nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên: “Sợ đến mức không dám ăn bánh?”
“Không có không có...” Hứa Nguyệt Lượng xua tay, “Không phải tôi thực sự sợ...”
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng: “!!!Vẫn là rất sợ!”
Hứa Nguyệt Lượng che miệng: “Bác sĩ Lâm, tôi sai rồi, tôi không nói nữa đâu...”
Lâm Ỷ Miên dở khóc dở cười.
Khi lần đầu gặp nhau, Hứa Nguyệt Lượng không nói nhiều. Sau khi quen dần, Hứa Nguyệt Lượng nói nhiều lúc phấn khích, nói nhiều lúc khẩn trương, nói nhiều lúc ngượng ngùng.
Lâm Ỷ Miên không chê nàng nói nhiều, cô cảm thấy chim sẻ nhỏ rất đáng yêu.
Chỉ là chim sẻ nhỏ không ngừng nhắc đến chuyện tối qua khiến trái tim cô không khỏi lắc lư bất ổn, không phải bị nàng buộc, nơi nào sẽ lộ tẩy.
Hứa Nguyệt Lượng nhảy tới quán ăn nhanh mua gì đó, ánh ban mai chiếu vào trên tóc nàng, sợi tóc bồng bềnh vàng óng.
Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đưa tay lên xoa xoa thái dương đang đau nhức vì thiếu ngủ.
Cô ngủ khi nào? Cô căn bản không ngủ nhiều.
Khi Hứa Nguyệt Lượng lạnh sẽ tìm nguồn nhiệt cọ vào cánh tay của cô, khi Hứa Nguyệt Lượng nóng tay chân nàng sẽ thò ra khỏi chăn, đáp vào trên người cô.
Rõ ràng là một chiếc giường lớn làm bằng hai chiếc giường, nhưng Hứa Nguyệt Lượng coi khoảng trống ở giữa như không có gì, lăn lộn rất thông thuận, ngủ đến đều không có chút khách khí với Lâm Ỷ Miên.
Trước kia Lâm Ỷ Miên từng nghĩ chính mình là người... có dục vọng rất thấp.
Tối qua đã xem như hiểu được, cận thủy lâu đài, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chính là cần nhiều tự chủ.
Nếu có thể, đêm nay cô thực sự trói Hứa Nguyệt Lượng lại.
Chỉ là sợi dây trói nhất định phải mềm, góc độ buộc nhất định phải thoải mái, tốt nhất nên đặt vật gì đó sấn lại, nếu không cổ tay và cổ chân tinh tế trắng nõn của Hứa Nguyệt Lượng khi cọ xát sẽ càng có nhiều vết đỏ...
“Bác sĩ Lâm ~~” Hứa Nguyệt Lượng gọi cô, lắc lắc cái túi trong tay, “Chị có muốn lấy một cái không ~~”
Khi đưa tay lên, áo trượt xuống, cánh tay như ngó sen trắng chói sáng dưới ánh nắng.
Lâm Ỷ Miên nhắm mắt lại, rõ như ban ngày, cô cảm thấy mình thực sự là mặt người dạ thú.
Đi qua ngõ nhỏ, bữa sáng của hai người đã được giải quyết xong.
Khi đến tòa nhà studio, đã có rất nhiều người tập trung ở lối vào chính, họ bị bảo vệ hai bên chặn lại, họ đều là fans, minh tinh hoặc là phóng viên chuyên nghiệp.
Hứa Nguyệt Lượng duỗi đầu nhìn về phía kia, Lâm Ỷ Miên liếc nàng một cái, hỏi nàng: “Muốn đi xem không?”
Hứa Nguyệt Lượng lại liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi đường của mình: “Không cần, hôm qua xem rồi a~~”
Nàng quay đầu lại hỏi Lâm Ỷ Miên, “Miên Miên muốn xem không?”
Lâm Ỷ Miên: “Miên Miên không muốn xem, Miên Miên không có hứng thú với minh tinh khác.”
Hứa Nguyệt Lượng mím môi cười trộm.
Lâm Ỷ Miên: “Tiểu Nguyệt Lượng cũng muốn khoa trương sao?”
Hứa Nguyệt Lượng bĩu môi: “Muốn nói không muốn đều là nói dối, ai mà không muốn nổi tiếng. Nhưng cũng không muốn như vậy, không cõ cũng khá tốt.”
Lâm Ỷ Miên: “Tiểu Nguyệt Lượng cố lên.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Hả? Sao đột nhiên nói vậy?”
Lâm Ỷ Miên mặt vô biểu tình: “Không phải có cái này sao?”
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ vài giây mới phản ứng lại.
Phản ứng lại cười khúc khích, ngả người ra sau cười.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi, tâm tình thoải mái.
Sau trận chiến hôm qua, đãi ngộ của Hứa Nguyệt Lượng hôm nay hoàn toàn khác.
Người phụ trách tổ trang điểm đích thân ra đón Hứa Nguyệt Lượng, đưa nàng vào phòng thay đồ riêng. Phòng thay đồ rộng rãi sáng sủa, có hai chuyên viên trang điểm đang đợi, không có ai khác.
Mọi người lễ phép chào hỏi Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng gật đầu đáp ứng, sau khi ngồi xuống liền quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên ngồi xuống ghế sô pha ở phía sau, cầm một cuốn tạp chí trong tay: “Em từ từ, tôi bồi em.”
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, một mặt khẩn trương cùng kinh ngạc.
Các chuyên viên trang điểm đứng hai bên trái phải của nàng cũng nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên rũ mắt, lật xem tạp chí mà không thèm nhìn một cái.
Hứa Nguyệt Lượng đối diện với gương, tấm gương phản chiếu rõ ràng bóng người.
Nam chuyên viên trang điểm đứng bên trái nàng là người nàng đã gặp hôm qua, kia nàng sốt ruột đi cầu xin, rốt cuộc không nhớ rõ hắn đã từ chối như thế nào, nhưng nàng nhớ rõ cái nhướng mắt của nam nhân này.
Hắn thích kẻ dài đuôi mắt, khi liếc nhìn người càng thêm kiêu căng ngạo mạn.
Nàng chưa từng nhìn thấy nữ chuyên viên trang điểm ở bên phải, giờ phút này nhìn thần sắc ôn hòa, trên môi mang theo ý cười, Hứa Nguyệt Lượng suy nghĩ, nếu hôm qua nàng ấy có ở phòng trang điểm kia, có thể sẽ có biểu tình này hay không, có thể sẽ giúp mình một tay hay không?
Người phụ trách nghiêng người nói với Hứa Nguyệt Lượng về thiết kế trang điểm, hỏi Hứa Nguyệt Lượng hôm qua có ảnh chụp trang điểm nào không, Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng đưa tay ra sau: “Lâm...”
Miệng bị kẹt, không biết phải gọi là gì mới tốt.
Nàng muốn gọi là bác sĩ Lâm. Nhưng hiện tại, Lâm Ỷ Miên đang đeo thẻ công tác của tổ đạo diễn, bắt chéo chân ngồi trên sô pha, tự nhiên tùy tính lại lãnh đạm cao quý, không có chút giống với bác sĩ Lâm ôn nhu ưu nhã kia.
Hứa Nguyệt Lượng không dám làm đồng đội óc heo, cho nên nàng tùy tiện vạch trần thân phận của bác sĩ Lâm.
Lưỡi đảo một vòng, bác sĩ Lâm đã ngước mắt lên nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng, “Miên Miên... điện thoại của tôi, trong túi...”
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên đáp lại, lấy điện thoại trong túi đưa cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đưa bức ảnh cho chuyên gia trang điểm, Lâm Ỷ Miên vẫn đứng bên cạnh nàng.
Hai người nhìn nhau trong gương, Hứa Nguyệt Lượng quay sang bên cạnh, thì thầm với cô, “Cảm ơn mấy bức ảnh chị đã chụp cho tôi nga~”
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười, ngữ khí cùng giọng nói ôn hòa, “Là em kêu tôi chụp cho em.”
Người phụ trách nhìn họ, Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt.
Nàng quay đầu lại, không nhìn Lâm Ỷ Miên nữa, Lâm Ỷ Miên quay trở lại ghế sô pha, ngừng đọc tạp chí, nhìn Hứa Nguyệt Lượng trong gương.
Chuyên gia trang điểm nghiên cứu một lúc, cuối cùng bắt đầu trang điểm.
Nhưng phương pháp không tốt bằng Quý lão sư, thời gian lăn lộn lâu mà hiệu quả lại giảm đi rất nhiều.
Chỉ có bắt chước da, không có cách nào bắt chước xương.
Sau khi trang điểm xong, Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy, chỉ cho Lâm Ỷ Miên, “Thế nào?”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, trong nụ cười ngắn ngủi này có một chút trào phúng cùng một chút hài hước, ai nhìn vào cũng cảm thấy sống lưng căng thẳng.
Cô nói: “Nguyệt Lượng của chúng ta vẫn đẹp”.
Nguyệt Lượng của chúng ta vẫn đẹp.
Nhan trị của Hứa Nguyệt Lượng đương nhiên được khen ngợi, nhưng việc dùng “vẫn” có vẻ đặc biệt ý vị thâm trường.
Giữa mày Hứa Nguyệt Lượng giật giật, nhưng Lâm Ỷ Miên không nói gì, đứng dậy đưa tay ra, “Đạo diễn Chu ở trường quay, chúng ta đi qua chào hỏi.”
“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi ghế đẩu, bước nhanh tới, đem tay nhét vào lòng bàn tay Lâm Ỷ Miên, sau đó xoay người cúi đầu chào mấy người trang điểm: “Cảm ơn lão sư, lão sư vất vả rồi ~~”
Các lão sư ngượng ngùng chào hỏi, miễn cưỡng cười với nàng, đầy mặt khẩn trương như sắp bị lãnh đạo đánh giá.
Hứa Nguyệt Lượng đi theo Lâm Ỷ Miên ra khỏi phòng thay đồ, đi xa xa mới nhỏ giọng nói, “Miên Miên ~ chúng ta thực sự đi gặp đạo diễn Chu sao?”
Lâm Ỷ Miên nắm bàn tay mềm mại, ôm trọn vào lòng bàn tay: “Ừm, hắn đặc biệt an bài cho em thử trang điểm, chúng ta đi qua nói vài câu là được.”
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô, có chút lo lắng: “Nhưng lớp trang điểm này... cùng với hôm qua, có chênh lệch rất lớn a.”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: “Vậy sao? Tôi nhìn không ra.”
Hứa Nguyệt Lượng: “...”
Hứa Nguyệt Lượng: “Chị đã nhìn ra, chị xấu xa a ~”
Lâm Ỷ Miên chỉ cười, không trả lời.
Hứa Nguyệt Lượng dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất: “Nhưng bác sĩ Lâm nói, muốn tôi nhìn mặt xấu của chị.”
Lâm Ỷ Miên: “Ừm.”
Hứa Nguyệt Lượng bước chân nhẹ nhàng: “Nhưng rõ ràng chuyện chị làm là rất xấu, tôi lại không cảm thấu là chị xấu nga ~~”
Lâm Ỷ Miên: “Bởi vì em liên kết với những người xấu.”
Hứa Nguyệt Lượng cười đến hai mắt cong lên: “Bởi vì người xấu vẫn là vì lợi ích của tôi a ~~”
Vì lợi ích của nàng, vì trả thù cho nàng, trong lòng Hứa Nguyệt Lượng đều rõ ràng.
Nàng không phải là loại người có thù tất báo, rất nhiều thời điểm đã bị ủy khuất, nàng chỉ muốn một mình vượt qua khó khăn. Trả thù, đó là một điều thực xa xỉ.
Nhưng với Lâm Ỷ Miên, tất cả những thứ xa xỉ giống như không xa không thể với tới.
Rốt cuộc, người xa không thể với tới nhất hiện tại lại ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng.
Hai người đến trường quay, đạo diễn Chu quả nhiên đang ở trong đại sảnh, cau mày khiển trách nhân viên đứng bên cạnh.
Trong số các nhân viên, Hứa Nguyệt Lượng quen thuộc với biên đạo chính, này lại cúi đầu cong lưng, bộ dáng bị mắng rất đáng thương.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên nói, “Không liên quan đến tôi.”
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn lớp trang điểm trên mặt nàng: “Này cũng không liên quan đến tôi, không làm tốt công việc của chính mình, bị mắng là chuyện bình thường.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Ò.”
Đạo diễn Chu mắng nhóm người xong, phất tay đuổi họ, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên chào hỏi, “Chào, đạo diễn Chu.”
Đạo diễn Chu cười nói: “Hôm nay lại tới đây a.”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, kéo Hứa Nguyệt Lượng về phía trước mới buông ra.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng cúi đầu chào hỏi đạo diễn Chu, đồng thời giải thích nàng đã thử trang điểm theo yêu cầu của đạo diễn.
Đạo diễn Chu nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nguyệt Lượng một lúc.
Hắn giơ ngón tay chỉ lên đài: “Cô đi lên để tôi xem một chút“.
Hứa Nguyệt Lượng bước nhanh lên đài, đèn pha chiếu thẳng vào mặt, lông mày của đạo diễn Chu như xoắn lại.
“Này làm sao vậy...” Hắn thấp giọng khiển trách, ra hiệu cho Hứa Nguyệt Lượng xuống, giải thích, “Tôi không phải nói cô a...”
Hứa Nguyệt Lượng: “A, được, đạo diễn.”
Đạo diễn Chu nhìn Lâm Ỷ Miên: “Được rồi, hai người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tập hợp ở đây.”
“Được.” Lâm Ỷ Miên lại nắm tay Hứa Nguyệt Lượng.
Hai người đi ra ngoài, vừa bước được vài bước đã nghe thấy đạo diễn Chu mắng vào điện thoại: “Sao lại như vậy! Trang điểm cũng không trang điểm được! Các người nói cho tôi nghe một chút, khó ở đâu! Đây là trình độ của chuyên gia trang điểm cao nhất sao? Đây là tu dương chuyên nghiệp của tổ các người sao?!”
Hứa Nguyệt Lượng thè lưỡi.
Lâm Ỷ Miên: “Em muốn nghe sao?”
Hứa Nguyệt Lượng liều mạng lắc đầu, tăng nhanh tốc độ: “Không nghe, tôi nghe cũng thấy sợ rồi.”
“Được, vậy không nghe.” Lâm Ỷ Miên đi theo nàng.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu: “Hôm qua Quý lão sư trang điểm xong, tôi liền biết rất ít người có thể trang điểm ra hiệu ứng đó, có lẽ đạo diễn Chu cũng không biết...”
Lâm Ỷ Miên: “Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo thì khó.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Cho nên rốt cuộc Lâm Ỷ Miên mời được Quý lão sư đã tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Ỷ Miên suy nghĩ một lúc: “Em có thể hiểu loại lão sư này, khi mãn lịch trình, không phải có tiền là có thể thuê được.”
Hứa Nguyệt Lượng: “A...”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: “Cho nên, thay vì nói em nợ tôi phí trang điểm, không bằng nói em nợ tôi một đại nhân tình.”
Hứa Nguyệt Lượng: “A...”
Lâm Ỷ Miên hơi nhướng mày, cảm thấy vui vẻ: “Nghĩ cách trả lại thế nào đi.”