Hứa Nguyệt Lượng nhìn Lâm Ỷ Miên một lúc.
May mắn là Lâm Ỷ Miên ngày thường đều treo một mặt vô biểu tình, cho nên hiện tại mới duy trì được.
Hứa Nguyệt Lượng hạ tầm mắt xuống, lại đặt tay lên cánh tay Lâm Ỷ Miên, hai người tự nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Nguyệt Lượng nói: “Bác sĩ Lâm, người quen này... rất lợi hại.”
Lâm Ỷ Miên: “Không hẳn.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Thẻ công tác của bác sĩ Lâm...”
Lâm Ỷ Miên: “Cũng là có người quen.”
Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn cô, ngừng hỏi.
Vào phòng nghỉ tẩy trang và thay quần áo, lúc Hứa Nguyệt Lượng lại bước ra, giống như vấn đề của “người quen” đã bị quên mất.
Nàng xõa tóc trước gương, đôi mắt sáng ngời nói, “Miên Miên, chúng ta đi hóng gió đi!”
“Được” Đương nhiên Lâm Ỷ Miên rất vui.
Hai người bước ra khỏi tòa nhà studio, siêu xe tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn đêm.
Có rất nhiều người đi ra khỏi tòa nhà, cho nên trước xe vẫn có một đám người nhỏ tập trung, có hai diễn viên vừa diễn xong, từ xa nhìn về phía này.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cảnh tượng trước mặt, dừng lại.
Nhưng khi Lâm Ỷ Miên nhìn sang, nàng nhanh chóng lấy lại tốc độ.
Lâm Ỷ Miên nhỏ giọng hỏi nàng, “Cái này làm em không thoải mái sao?”
Hứa Nguyệt Lượng vén tóc quanh tai, khẽ nói: “Không phải, chỉ là tôi có chút... khẩn trương.”
“Không sao.” Lâm Ỷ Miên nói, “Tôi cũng khẩn trương.”
Hứa Nguyệt Lượng: “???”
Lâm Ỷ Miên: “Này là thuê, nếu tôi không lái được thì sao.”
Hứa Nguyệt Lượng: “...”
Khi cả hai tới bên xe, người qua đường xem xe cũng không quan tâm.
Cho đến khi Lâm Ỷ Miên nhấn khóa xe, chiếc xe nhấp nháy đèn theo phản ứng, người xung quanh mới giật mình, đồng loạt lùi lại một bước.
Sau đó, mọi ánh mắt kinh ngạc hâm mộ và chấn kinh đều đổ dồn vào Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, vành tai đỏ bừng, nàng thật sự rất ngượng ngùng.
Lâm Ỷ Miên mở cửa xe, cánh cửa hình bướm xinh đẹp vỗ cánh như sắp bay, người nào đó thấp giọng cảm thán.
Lâm Ỷ Miên đặt lòng bàn tay lên lưng Hứa Nguyệt Lượng, nhẹ nhàng đẩy, “Lên xe đi.”
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng vào trong, Lâm Ỷ Miên đóng cửa xe cho nàng, sau đó đi đến ghế lái.
Khi lên xe, Hứa Nguyệt Lượng xoay trái xoay phải, tìm dây an toàn.
Lâm Ỷ Miên nghiêng người kéo dây an toàn: “Loại xe này dây an toàn có thiết kế hình chữ X, khá phiền toái...”
Cài cúc trái phải, Hứa Nguyệt Lượng ngồi ngơ ngác, ngửa người ra sau, giơ hai khuỷu tay lên vì sợ gây phiền toái cho Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên thắt dây an toàn cho nàng, khi cô nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng đã đỏ bừng.
Ngay cả cằm gần trong gang tấc cũng bị nhuộm một màu hồng phấn, khiến người ta muốn há miệng cắn một cái.
Lâm Ỷ Miên động yết hầu, nói: “Đừng sợ.”
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, giống như một tiểu bạch hoa yếu ớt bị gió mạnh thổi bay.
“Người khác không nhìn thấy.” Lâm Ỷ Miên nói, “Lên xe rồi, chúng ta muốn làm gì thì làm.”
“Vâng.” Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng đáp lại, cắn môi dưới.
Lâm Ỷ Miên thu người lại, hít thở sâu.
Hứa Nguyệt Lượng lập tức nhìn cô: “Miên Miên, nếu chị không quen thì cứ từ từ, chúng ta từ từ đi.”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: “Ừm.”
Cô tra chìa khóa vào bảng điều khiển trung tâm, trên đó có lưu quang màu xanh lá cây, dạo qua một vòng, rất đẹp.
Hứa Nguyệt Lượng: “Oa.”
Lâm Ỷ Miên khởi động xe, cô thực sự không quen, mua chiếc xe này cô không lái quá mấy lần.
Mua ở thành phố B cho nên để ở thành phố B, mấy năm nay sử dụng bảo quản đều là bạn của cô.
Nếu không phải lúc sáng cô nghe thấy Chu thiếu gia khoe khoang, cô sẽ không nhớ là mình có một chiếc xe như vậy.
Bạn cô nghe nói cô muốn dùng liền để người thần tốc chạy qua, trước khi ăn trưa xong, xe dừng ngay lối vào của tòa nhà.
Cái nhìn tích cực cùng bộ dáng tận tâm này khá phù hợp với dịch vụ cho thuê xe.
Xe chạy ra ngoài, trong công viên đài truyền hình chạy chậm như cừu non.
Hứa Nguyệt Lượng siết chặt dây an toàn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, khi đi qua gờ giảm tốc giống như đang đối mặt với đại địch.
Lâm Ỷ Miên dập tắt ngọn lửa mà nàng vén lên, ý cười vui vẻ biến thành ý cười đáng yêu.
Cô nói: “Chiếc xe này không thể chạy trong thành phố, “An toàn vẫn có đảm bảo”.
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng nói rất chân thành, “Tôi tin tưởng vào kỹ năng lái xe của Miên Miên.”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Lâm Ỷ Miên bẻ lái, quay ra khỏi khuôn viên, lên đường chính: “Em chỉ tin vào kỹ năng lái xe thôi sao? Tôi nói cái gì em đều tin sao?”
“Tin.” Hứa Nguyệt Lượng không chút do dự, “Chị không cần nói dối tôi, tôi không có gì để chị lừa.”
Lâm Ỷ Miên cười nói, “Ngốc.”
Hứa Nguyệt Lượng hơi nghiêng người về phía trước: “Tôi còn có lời ngốc muốn nói.”
Lâm Ỷ Miên: “Em nói đi.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Xe đắt như vậy, ngồi cũng không thoải mái, không gian quá nhỏ, ghế cứng, âm thanh có chút lớn...”
Lâm Ỷ Miên vui vẻ muốn chết.
Cô gõ vô lăng: “Em nói đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.”
Hứa Nguyệt Lượng cười: “Nhưng tôi biết nó là xe thể thao, không phải loại thường dùng...”
Lâm Ỷ Miên: “Dùng để ăn đuôi tôm thực sự vô dụng, chúng ta phải tìm một nhà hàng có thể đỗ mới được“.
Hứa Nguyệt Lượng: “Còn đi ăn đuôi tôm không?”
Lâm Ỷ Miên: “Ăn chứ, tôi đã đáp ứng rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi còn nghĩ chúng ta đi trả xe trước.”
Lâm Ỷ Miên: “Trả cái gì a, thuê một ngày thì lái một ngày, một giờ cũng không thể thiếu, năm trăm tệ đó.”
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô chằm chằm, chớp chớp mắt.
“Khụ.” Lâm Ỷ Miên hắng giọng, “Chúng ta nghe nhạc một chút.”
Tiếng nhạc bùng nổ, rock roll rất xứng với chiếc xe, ồn ào đến khiến tai của Lâm Ỷ Miên bị đau.
Hứa Nguyệt Lượng cười hahaha, cả người hoàn toàn thoải mái: “Thanh âm thật tốt.”
Cả hai phóng xe vượt quá tốc độ cho phép trong thành phố.
Đến nơi ăn, Lâm Ỷ Miên đậu xe chưa định, Hứa Nguyệt Lượng đã lấy một chiếc mũ trong túi xách, đội lên đầu.
Mái tóc dài xõa tung, che đi một phần mặt, căn bản là không thể nhìn ra người.
Lâm Ỷ Miên: “Aiz, đại minh tinh, em đang làm gì vậy?”
Hứa Nguyệt Lượng đè thấp thanh âm, nói chuyện chỉ có cằm động: “Đại minh tinh muốn giấu thân phận, giấu thân phận a~”
Lâm Ỷ Miên: “Bác sĩ Lâm cũng muốn giấu thân phận.”
Hứa Nguyêt Lượng nhìn cô, lần đầu tiên không đáp ứng yêu cầu của cô: “Tôi chỉ có một cái mũ, tôi cảm thấy bác sĩ Lâm rất xứng với chiếc xe này, có thể cao điệu một chút a ~”
Lâm Ỷ Miên dở khóc dở cười.
Khi cô xuống xe, quả nhiên có vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô trong phạm vi có thể nhìn thấy.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu nhanh chóng chuồn đi, Lâm Ỷ Miên đuổi theo, nắm lấy bờ vai nhỏ bé, đem người ôm vào ngực: “Muốn chạy trốn một mình, không có cửa đâu.”
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi mới không muốn chạy trốn hahahaha...”
Lâm Ỷ Miên nắm chặt ngón tay: “Trói lại, hai ta bị khóa, cùng nhau xấu hổ.”
Hứa Nguyệt Lượng chỉ cười “hahaha“.
Nhà hàng nổi tiếng ở thành phố B đông nghịt người, nóng bỏng thơm phức.
Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên đến muộn nên phải kê một cái bàn nhỏ trong góc, chỉ có thể ngồi cho hai người, không thể nhét thêm.
Hứa Nguyệt Lượng tâm tâm niệm niệm đặt đuôi tôm xào lên bàn, đeo bao tay vào, ăn cho đến khi đỏ mặt đổ mồ hôi, miệng giống như cũng sưng lên.
Lâm Ỷ Miên rót đồ uống cho nàng, đưa khăn giấy cho nàng, Hứa Nguyệt Lượng bỏ tôm đã bóc vào bát của cô, hai người có phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý.
Khi thư giãn lại ăn món ngon, Hứa Nguyệt Lượng cũng nói rất nhiều.
Nhưng đều là nói chuyện vụn vặt linh tinh hàng ngày, nói những gì đã xảy ra, nói cảm thụ của chính mình, khi nàng mi mắt cong cong nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên luôn cảm thấy hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.
Sau thời gian dài như vậy, hai người là người xa lạ. Chỉ sau hai tháng ở chung, hai người đã thân đến mức không muốn cô phụ đối phương.
Ăn quá cay, Hứa Nguyệt Lượng uống cạn nửa ly, tháo găng tay, đứng dậy: “Tôi đi rửa tay.”
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên để nàng đi, nhưng mắt vẫn đuổi theo bóng dáng của nàng cho đến khi không thể nhìn thấy nàng nữa.
Hứa Nguyệt Lượng đi nhanh trở lại, khi ngồi lại bàn, hai tay chống lên, ngón tay buông thõng xuống, lắc lư.
“Sao vậy?” Lâm Ỷ Miên nhìn mười ngón tay trắng nõn mềm mại.
“Cay.” Hứa Nguyệt Lượng cười khổ, “Không chỉ miệng nóng, mà ngón tay cũng nóng, găng tay quá mỏng a...”
Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, chuẩn bị gọi người phục vụ đến lấy một bình nước đá.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đưa một ngón tay vào miệng, mút.
Tất cả giọng nói của Lâm Ỷ Miên đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Đầu ngón tay kia trở nên sáng bóng, môi no đủ của Hứa Nguyệt Lượng vẫn hơi mím lại, cau mày bất mãn nói với Lâm Ỷ Miên, “Thật là cay, mất cả mùi vị.”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hứa Nguyệt Lượng: “Nhưng cũng không chắc là nếm thử mùi vị của miệng hay của ngón tay nữa ~~”
Lâm Ỷ Miên: “...”
Hứa Nguyệt Lượng đối diện ánh mắt của cô, đột nhiên thu tay về: “Thực xin lỗi a, hình như có chút không sạch sẽ... Nhưng tôi mới rửa tay, sạch rồi...”
Lâm Ỷ Miên nghiêng đầu, cảm thấy thực sự bị tra tấn.
Cũng bị tra tấn giống như đêm qua.
Nếu đổi loại tra tấn này thành thân mật, Lâm Ỷ Miên nhất thời có chút không rõ, loại thân mật này có tốt hay không.
“Phục vụ...” Giọng Lâm Ỷ Miên có chút khàn.
Cô vẫn yêu cầu một bình nước đá, không phải cho Hứa Nguyệt Lượng, mà là cho chính mình.
Ăn xong, cả hai trở lại xe.
Lần này Hứa Nguyệt Lượng đã biết thắt dây an toàn nên không cần Lâm Ỷ Miên giúp.
Cơm no rượu đủ, làm nàng có chút hưng phấn, nàng giơ tay chỉ về phía trước: “Lâm Ỷ Miên! Chúng ta đi Tân Dương đua xe đi!!!”
Lâm Ỷ Miên nhướng mày.
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi nghe bọn họ nói đường này được xây ở lưng chừng núi, nhưng trên núi không có gì, cho nên căn bản là đường phế, hơn nữa vị trí quá xa, rất thích hợp đua xe ~~ Đây là cơ hội khó có được, xe tốt như vậy, chạy trong Thành phố quá xấu hổ a...”
Lâm Ỷ Miên khởi động xe: “Em cầu tôi đi.”
Hứa Nguyệt Lượng vỗ nhẹ vào chân cô: “Đi mà!!!”
Lâm Ỷ Miên nhếch lên khóe môi: “Được, đáp ứng em.”
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, vừa thẹn vừa giận, hai mắt lấp lánh.
Xe ra khỏi thành phố, trên đường không giới hạn tốc độ mới thể hiện được thực lực của mình.
Dẫm chân ga, quả thực gào thét vụt qua.
Ban đầu, Hứa Nguyệt Lượng muốn hạ cửa kính xe để cảm nhận gió đêm, khi tốc độ xe tăng lên thì ý tưởng này đã không còn nữa.
Há miệng, áp chặt thân thể vào ghế ngồi, bị quán tính làm cho vặn vẹo, thậm chí không dám nói với Lâm Ỷ Miên.
Đường Tân Dương thực ra không thích hợp đua xe.
Lâm Ỷ Miên giảm tốc độ xe, đợi Hứa Nguyệt Lượng hoãn lại mới hỏi nàng: “Thế nào?”
Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi... ngọa tào...”
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười: “Em còn có loại mạnh miệng này sao.”
Hứa Nguyệt Lượng che kín miệng, một lúc sau mới nói: “Thật sự rất nhanh, tốc độ nhanh như vậy, tưởng như bay a...”
Lâm Ỷ Miên: “Ừm ~”
Hứa Nguyệt Lượng: “Hiện tại trong đầu tôi chỉ có bốn chữ, tốc độ và đam mê...”
Lâm Ỷ Miên: “Đây là năm chữ.”
Hứa Nguyệt Lượng: “...”
Nàng phát ngốc, giống như con thỏ mất hồn.
Lâm Ỷ Miên không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Xe chạy được nửa đường núi thì dừng lại.
Từ đây nhìn ra toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn, nhìn lên bầu trời những vì sao đang tắt dần.
Lâm Ỷ Miên đẩy cửa, bước ra khỏi xe.
Cô lặng lẽ ngắm cảnh đêm, nhưng Hứa Nguyệt Lượng không xuống cùng cô.
Gió đêm thổi hiu hiu, thoảng hương cỏ đất.
Lâm Ỷ Miên quay đầu lại thì thấy Hứa Nguyệt Lượng nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền, tư thế duỗi thẳng.
Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, một sợi tóc chạm vào môi nàng.
Lâm Ỷ Miên hỏi, “Không xuống xem một chút sao?”
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, trên môi nở nụ cười: “Không~ tôi muốn thưởng thức hương vị tiền ~~~”
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười, khi đến bên cạnh nàng, cô cúi xuống, nhẹ nhàng giơ đầu ngón tay lên, vén tóc ra sau tai Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng mở mắt ra, đối diện ánh mắt của cô.
“Bác sĩ Lâm ~~” nàng kéo trường âm gọi cô, vặn vẹo thân thể, “Chi xem tôi có giống hay không~~~”
Tầm mắt Lâm Ỷ Miên đảo qua rơi vào lông mi đang chớp của Hứa Nguyệt Lượng: “Giống cái gì?”
Hứa Nguyệt Lượng lập tức nhắm mắt, nànv nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn còn hơi run.
Hai cánh tay kéo về phía sau hết mức có thể, cơ thể giữ thẳng, dây an toàn màu đen bắt chéo trên ngực đặc biệt rõ ràng.
“Giống như chị nói lúc sáng~” Đôi môi hồng nhuận của Hứa Nguyệt Lượng mở ra khép lại, “Trói tôi lại, trói tôi vào khung giường, che mắt lại, nhìn xem cái miệng nhỏ của tôi có còn nói nhiều như vậy nữa hay không~~~”
Hô hấp Lâm Ỷ Miên đình trệ.
Hứa Nguyệt Lượng cười đến khóe môi nhếch lên, nhưng là tự đắc: “Tôi không sợ đâu, chị lại không có bịt miệng tôi ~~ tôi liền nói blah blah blah ~~~”
Màn đêm yên tĩnh, đầu đầu Lâm Ỷ Miên giống như có một cơn gió lướt qua, không có một ngọn cỏ.
Cô đưa tay lên che miệng Hứa Nguyệt Lượng, đôi môi mềm mại ấm áp kia dán vào lòng bàn tay cô, có mùi thơm ẩm ướt.
Lâm Ỷ Miên nhận thua, nói, “Đêm nay tôi không ở cùng em, tôi có việc gấp, phải trở về.”