Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 75: Chương 75




Vào một ngày bình thường, Lâm Ỷ Miên vẫn dậy như thường lệ, làm một chiếc bánh mì trứng ốp la và một cốc sữa chua.

Đêm qua cô uống có chút nhiều, cho nên hôm nay vẫn không tính toán lái xe đi làm.

Trong chiếc áo sơ mi tây trang, tóc được buộc thấp, trên mặt không có chút phấn, giản dị như vậy đi ra ngoài.

Vừa xuống nhà, điện thoại “ong” một tiếng, nhận được một tin nhắn mới.

Điện thoại của Lâm Ỷ Miên có phân công nghiêm ngặt, các thông báo tin nhắn của Lâm Ỷ Miên cũng có cài đặt nghiêm ngặt.

Ví dụ, tin nhắn trong vài nhóm công việc nhàm chán nhất định sẽ không quấy rầy cô. Ví dụ: có người nào đó gửi tin nhắn bằng phần mềm xã hội nào, cô sẽ được thông báo sớm nhất có thể.

Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại ra, quả nhiên, số “1” sáng chọi lội đến từ Trăng Sáng.

[Buổi sáng tốt lành!]

Một tin nhắn không vào khung thoai cũng có thể xem được.

Bốn chữ ngắn gọn đáng yêu như người máy idol.

Đã lâu rồi, từ khi trở về từ thành phố B lần trước, Hứa Nguyệt Lượng chưa chủ động gửi cho cô một tin nhắn như vậy.

Gửi loại tin nhắn vô nghĩa như vậy.

Có lẽ tối qua đã thay đổi cái gì đó, Lâm Ỷ Miên nhớ tới câu “Tôi sẽ nhớ kỹ” mà Hứa Nguyệt Lượng đã nói trước khi rời đi, đầu quả tiên không khỏi ngứa ngáy.

Cô dừng bước chân, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hứa Nguyệt Lượng.

Nhưng Hứa Nguyệt Lượng gửi tin nhắn nhanh hơn cô trả lời.

- [Chú mèo đáng yêu sayhi.gif]

- [Hôm nay là một ngày tràn đầy năng lượng!]]

- [Nguyệt Lượng báo, có mưa nhẹ, nhớ mang ô nha!]

Lâm Ỷ Miên giương mắt nhìn, thấy bên ngoài cửa kính của đại sảnh, mặt đất ướt đẫm, trời đang mưa.

Cô gõ: Được...

Ngón tay dừng lại.

Dư quang có một màu sáng, không xa cửa.

Lâm Ỷ Miên híp mắt, điều chỉnh vị trí, nhìn rõ màu sắc.

Là một cô gái xinh đẹp cùng với chiếc ô xinh xắn, chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân, chiếc áo lông màu be nhẹ nhàng.

Mặc dù chiếc áo lông rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn thấy vòng eo mềm mại của nàng theo động tác.

Nàng đang gõ điện thoại trên tay, chiếc ô che ở khuỷu tay, lắc lư khi nàng gõ.

Cơn ngứa của Lâm Ỷ Miên nhanh chóng lan rộng, lấp đầy trái tim cô.

Sao nàng lại ở tầng dưới nhà của cô? Có chuyện gì làm nàng gấp không chờ nổi sao?

Nếu tới, sao nàng không lên tiếng chào hỏi cô sớm hơn? Nếu hôm nay cô đến thẳng bãi đậu xe, chẳng phải bọn họ sẽ không thể gặp nhau sao?

Lâm Ỷ Miên rũ mắt, sau đó nhanh chóng mở ba lô, lấy ra chiếc ô có thể gập lại mà cô luôn phòng trong mùa này, nhét chiếc ô vào chậu cây xanh lớn ở đại sảnh.

Nhanh chóng bước ra ngoài, trả lời: [A, tôi quên rồi]

Màu sáng bên ngoài đại sảnh lắc lư: [Chị đi đâu vậy?]

Lâm Ỷ Miên đẩy cửa ra: [Vừa xuống lầu]

Hứa Nguyệt Lượng đang gõ: [Vậy chị...]

Cuối cùng Lâm Ỷ Miên đã trước nàng một bước, gửi tin nhắn: [Có người ở tầng dưới nhà tôi trông rất giống em]

Hứa Nguyệt Lượng dừng động tác, xoay người lại.

Quả nhiên là khuôn mặt mềm mại lại đáng yêu đó, khóe môi Lâm Ỷ Miên khẽ giương lên.

“A, bác sĩ Lâm!” Hứa Nguyệt Lượng không chút do dự hét lên, giẫm lên mặt đất ẩm ướt chạy về phía cô.

Lâm Ỷ Miên siết chặt ngón tay, khống chế bản thân không được mở rộng vòng tay.

Hứa Nguyệt Lượng chạy đến trước mặt cô, rõ ràng nàng chính là người đi trong màn mưa, nhưng nàng lại giơ cao chiếc ô, nâng về phía Lâm Ỷ Miên.

“Buổi sáng tốt lành nha~” nàng lại chào hỏi.

Sau đó, má ửng hồng mắt thường có thể nhìn thấy, đôi mắt cũng lóe sáng tràn ngập thủy quang.

“Thật trùng hợp a ~~” Hứa Nguyệt Lượng thì thào.

“Thật trùng hợp.” Lâm Ỷ Miên cười đáp.

Có lẽ là bởi vì trong giọng nói của cô có đùa giỡn quá rõ ràng, sắc hồng trên mặt của Hứa Nguyệt Lượng càng thêm gia tăng, ánh mắt không dám nhìn cô lần nữa, khẽ dời đi.

“Bác sĩ Lâm đi làm thế nào?” Hứa Nguyệt Lượng vội vàng hỏi cô, “Chị tự lái xe, đi taxi hay đi tàu điện ngầm?”

Lâm Ỷ Miên: “Đều được.”

Hứa Nguyệt Lượng: “A...”

Lâm Ỷ Miên: “Xem em thuận tiện không.”

Hứa Nguyệt Lượng “À...”

Đầu nàng hoàn toàn cúi xuống, giống như hamster nhỏ co người lại.

Nhưng chiếc ô vẫn bị giữ chặt đến nỗi cánh tay khẽ run lên.

Lâm Ỷ Miên tiến lên một bước, cầm ô, cùng nàng đứng trong màn mưa.

“Em định đi đâu vậy?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, dùng câu hỏi làm rõ đề tài, “Em tình cờ đi ngang qua hay đến đây tìm người?”

Hứa Nguyệt Lượng vẫn vùi đầu, nhưng giọng nói rất rõ ràng: “Tìm chị...”

“Ừm.” khóe môi Lâm Ỷ Miên giương lên một phân, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường, “Tìm tôi có chuyện gì sao? Tới lấy áo khoác hôm qua để quên, hay là…”

Cô dừng một chút: “Hiện tại mới nhớ tới nên thuận tiện đến đây.”

“Hic...” Hứa Nguyệt Lượng thút thít, ngồi xổm xuống, hoàn toàn chôn vào chân.

Nàng biến mất khỏi tầm mắt song song của Lâm Ỷ Miên, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng không nhịn được mà bật cười.

Không tiếng động mà cười, cười đến cảm thấy mình trêu người quá mức nên nói: “Được rồi, tôi đi lấy áo cho em.”

Hứa Nguyệt Lượng gắt gao ngẩng đầu: “Không có!”

Lâm Ỷ Miên nhìn xuống nàng: “Hửm?”

Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi đến không phải lấy áo.”

Lâm Ỷ Miên hơi nhướng mày.

Hứa Nguyệt Lượng: “Tôi đến chính là gặp bác sĩ Lâm! Tôi muốn hỏi bác sĩ Lâm chị đã ăn sáng chưa! Nếu không, chúng ta cùng đi ăn a!”

Những lời này tuy là đúng lý hợp tình, nhưng ánh mắt của nàng lại mềm mại như một hồ xuân thủy.

Lâm Ỷ Miên lại rơi vào bầu không khí thuộc về Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng luôn là như vậy, có thể làm những việc nhỏ thông thường đến giống như truyện tranh thiếu nữ, làm người cảm thấy giờ phút này không tâm động liền không thể nắm tay cùng người.

Tâm của Lâm Ỷ Miên đã sớm động đến loạn

Cô chỉ hy vọng Hứa Nguyệt Lượng có thể chịu trách nhiệm với việc này.

“Chưa ăn.” Lâm Ỷ Miên nói dối không chút gánh nặng, “Em muốn ăn gì?”

Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng sáng lên, giống như một bóng đèn nhỏ được bật lên trước mặt cô.

“Còn đủ thời gian không?” Nàng nói, “Tôi muốn ăn quánh quẩy với sữa đậu nành ở cửa hàng bên trái, sữa đậu nành ở đó rất thuần a~~~~~”

Kéo dài giọng, nghe thật sự rất ngọt ngào.

Lâm Ỷ Miên cảm thấy nàng thực sự nên làm streamer ăn uống, chỉ cần nói tới ăn uống, giống như mọi thứ khác phải an bài lại.

“Được, đi ăn thôi.” Lâm Ỷ Miên đưa tay về phía nàng.

Đôi tay của Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng nhét vào lòng bàn tay cô, nàng dùng sức đứng lên, miệng bắt đầu quá trình balala: “Lần Quốc Khánh đó ở cùng chị một ngày, tôi cảm thấy bên chị có rất nhiều đồ ăn ngon, còn là những thứ không thể ăn ở nơi nào khác...”

“Em có thể đến đây bất cứ lúc nào” Lâm Ỷ Miên nói, “Tôi sẽ cùng em đi ăn.”

Đầu ngón tay Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng động trong lòng bàn tay cô, đi theo cô ra ngoài: “Được a~ Cảm ơn bác sĩ Lâm ~”

“Không có gì.” Lâm Ỷ Miên tự nhiên rút tay về, nhưng lại không thể được.

Tay Hứa Nguyệt Lượng chạy theo tay cô, còn phải giữ nguyên tư thế trong lòng bàn tay, quả thực là ngoan cố.

Khi Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, nàng cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt cô.

Lâm Ỷ Miên nắm lấy bàn tay mềm mại không an phận này, một tay khác cầm ô, cùng nàng bước đi trong mưa.

“Em đã xem chương trình yêu đương mới nhất chưa?” Lâm Ỷ Miên đột nhiên hỏi, “<Hot>”

“A...” Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt, “Tôi có nghe người ta nói, nhưng không có xem a ~”

Lâm Ỷ Miên: “Ừm.”

Hứa Nguyệt Lượng: “Bác sĩ Lâm, sao vậy, chương trình đó có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Lâm Ỷ Miên nói, “Khá xinh đẹp, đề cử em nên xem một chút.”

Hứa Nguyệt Lượng có chút kinh ngạc: “A, được được ~~ Lập tức vào danh sách xem của tôi a!”

“biu ~~~~” nàng còn kéo trường âm kêu một tiếng, giơ tay còn lại chọc vào đầu mình, “Đưa vào! Ghi lại!”

Ngốc, Lâm Ỷ Miên cười rộ lên.

Nhiệm vụ của cô cuối cùng đã hoàn thành, mặc dù thứ tự đã thay đổi một chút.

Trước tiên, nhìn hành vi, sau đó chờ đợi suy nghĩ, Lâm Ỷ Miên cảm thụ bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, vô số lần nhớ tới bộ dáng của Hứa Nguyệt Lượng ngồi trên đùi mình tối hôm qua...

Làm chuyện như vây, ngày hôm sau còn xuất hiện trước mặt cô.

Quả thực giống như một con mèo vô chủ, mở cái bụng với người.

Ngón tay cái của Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng xoa năm tay trong lòng bàn tay.

Vành tai Hứa Nguyệt Lượng nổi lên một chút đỏ ửng, giống như đang xoa xoa cái bụng mềm mại của con mèo.

Ít nhất là không chán ghét, Lâm Ỷ Miên thận trọng đưa ra kết luận.

Hẳn là có chút thích, máu Lâm Ỷ Miên nóng như lửa đốt.

Hai người không nói nữa, chậm rãi đi ra khỏi cổng tiểu khu, đi đến cửa hàng ăn sáng.

Sau khi ngồi vào bàn, Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu uống sữa đậu nành, sau đó Lâm Ỷ Miên hỏi: “Không phải nói có chuyện muốn nói với tôi sao.”

“A.” Hứa Nguyệt Lượng đặt sữa đậu nành xuống, ngồi thẳng người, rất nghiêm túc nói, “Tôi muốn giải thích với chị chuyện tối hôm qua.”

Lâm Ỷ Miên ngước nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt nói: “Là chuyện của Vi Vi.”

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên không hứng thú lắm.

Lần đầu tiên Hứa Nguyệt Lượng giải thích nguyên nhân hậu quả của vụ việc, về thân phận của nam nhân kia, trước tiên nàng dùng một chữ, “cư dân mạng“.

Sau đó, nàng dừng một chút, lại giải thích cách nàng xử lý. Mặc dù loại tâm sự trong lòng này nói ra rất xấu hổ cùng khó nói, nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn tận lực giải thích rõ ràng.

“Tôi không cho bác sĩ Lâm qua bởi vì tôi đoán được tình huống thế nào.”

“Một mặt, tôi không muốn làm Vi Vi khó xử, nhưng quan trọng nhất, tôi không muốn bác sĩ Lâm nhìn thấy... những chuyện không tốt trong công việc của tôi.”

“Bác sĩ Lâm cảm thấy tôi rất lợi lại, cảm thấy công việc của tôi rất bình thường. Nhưng jyf thực tựa như có rất nhiều người coi thường, xác thật có rất nhiều người trong chúng ta... giao dịch không chính đáng.”

“Vì tiền, vì mối quan hệ, vì... dục vọng của chính mình.”

“Tôi sợ bác sĩ Lâm nhìn thấy, có thể sẽ có chút...” Hứa Nguyệt Lượng rũ mắt, lông mi dài khẽ động, “Không thích tôi...”

Lâm Ỷ Miên đặt bánh quẩy đang ăn dở xuống, lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau đầu ngón tay.

Mặc dù cô rất tức giận với Hứa Nguyệt Lượng, nhưng mọi chuyện đã tan biến khi Hứa Nguyệt Lượng đến nói với cô là nàng sẽ nhớ kỹ còn sẽ làm lại lần nữa. Nhưng cô phải thừa nhận lời giải thích có chủ ý của Hứa Nguyệt Lượng vẫn khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Không chỉ là nhẹ nhõm, mà còn là thoải mái.

Thoải mái như một chiếc bàn ủi hơi nước, ủi phẳng những nếp nhăn trên áo sơ mi.

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lại rồi dừng một chút, “Vậy sao hiện tại em không sợ nữa?”

“Hiện tại...” đầu ngón tay của Hứa Nguyệt Lượng moi ở trên bàn, giương mắt trộm nhìn cô, “Tôi cũng sợ...”

Lâm Ỷ Miên: “...”

Hứa Nguyệt Lượng: “Nhưng tôi biết không thể như thế được! Tôi không thể giấu những chuyện này! Thật không công bằng với bác sĩ Lâm!”

Lâm Ỷ Miên: “...”

Hứa Nguyệt Lượng rất kích động, thậm chí còn đứng lên: “Tôi muốn bác sĩ Lâm nhìn thấy những thứ này, không chỉ những thứ này, mà còn rất nhiều điều không tốt về tôi!”

Lâm Ỷ Miên ngước nhìn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt tay, siết chặt, càng siết chặt hơn.

Miệng mím chặt, dùng sức nghiến răng, giống như đang dũng cảm tuyên bố.

“Sau đó...” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Sau đó bác sĩ Lâm lại quyết định có thích tôi hay không!”

Lồng ngực Lâm Ỷ Miên nhảy lên, nàng nói như vậy làm tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Vừa định nói, nàng muốn nói chuyện này với Hứa Nguyệt Lượng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên rời khỏi ghế, bước tới trước mặt cô, cúi người ôm lấy cô.

Ôm lấy cô, trong cửa hàng ăn sáng bận rộn náo nhiệt, giữa ban ngày ban mặt.

Nàng ôm chặt lấy cô, ôm không hề có kết cấu.

Cổ của Lâm Ỷ Miên thậm chí còn bị nàng ôm đến có chút đau, bộ ngực mềm mại của Hứa Nguyệt Lượng gần với vai cô, một chút cũng không đối xử với cô như người ngoài cuộc.

“Nguyệt Lượng...” Lâm Ỷ Miên gọi nàng, giọng khàn khàn.

Nhưng Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng buông cô ra, cầm lấy túi xách chạy đi: “Hôm nay tới đây thôi, không trì hoãn công việc của bác sĩ Lâm nữa!”

Lâm Ỷ Miên: “...”

Hứa Nguyệt Lượng chạy ra cửa, lại quay trở về, lấy sữa đậu nành đi.

Lâm Ỷ Miên: “...”

Hứa Nguyệt Lượng: “Cho chị ô đó, sau này phải nhớ mang theo ô, gần đây trời mưa rất nhiều!“. ngôn tình sủng

Lâm Ỷ Miên cứ như vậy nhìn nàng chạy vào màn mưa.

Mưa không nặng hạt, Hứa Nguyệt Lượng đội chiếc túi lên đầu, bước chân nhẹ nhàng, vạt áo nhảy lên, biểu hiện hoảng loạn cùng vui vẻ của chủ nhân.

Một chiếc xe dừng ở bên đường, Hứa Nguyệt Lượng lên xe.

Khoảng cách đủ xa, nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn dùng trực giác nhìn Hứa Nguyệt Lượng vẫy tay với cô trong xe.

[Bác sĩ Lâm ~ ngày mai gặp lại!]

Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, tin nhắn của “Trăng Sáng” liền nhảy ra.

Ngày mai gặp lại.

Lâm Ỷ Miên nở nụ cười.

Cô cười một tiếng, đứng dậy thanh toán bữa sáng, dưới ánh mắt xa lạ, cô giơ chiếc ô màu vàng tươi lên.

Không có Hứa Nguyệt Lượng, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng nhìn thấy rõ ràng có một con vịt nhỏ in trên một mặt ô, rất đáng yêu.

Nàng cũng rất đáng yêu.

Nàng cũng rất đáng yêu, Lâm Ỷ Miên không ngừng suy nghĩ trong lòng, nếu 17 tuổi năm ấy, Hứa Nguyệt Lượng dùng cách như vậy để theo đuổi cô thì nàng đã sớm trở thành vật nhỏ trong tay của cô rồi.

Nơi nào có thích hay không, cô thích Hứa Nguyệt Lượng, trước nay đều không có ít đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.