Đêm nay, một cô gái nhỏ đi theo sau người đũa mới được bổ nhiệm.
Nàng không ngừng ngước nhìn cô, mỉm cười hạnh phúc hơn bất kỳ đứa trẻ nào cô nhìn thấy dọc đường.
Hai người đi bộ từ khu vực này đến khu vực kia, đi qua lâu đài, trang viên, ngôi nhà ma thuật, nhìn thấy rất nhiều công chúa, động vật nhỏ, rồng và hiệp sĩ.
Khi mệt mỏi liền ngồi xuống, an tĩnh nói chuyện phiếm.
Bởi vì hầu hết thời điểm đều là Hứa Nguyệt Lượng nói, người đũa ăn mặc buồn cười, để nàng nói mà không có gánh nặng tâm lý.
Nàng nói những gì nàng đã làm gần đây, cảm xúc của nàng về màn trình diễn của chính mình. Nói về tương lai, nói về quá khứ, nói vô số lần là nàng thật sự thích vị học tỷ xinh đẹp kia.
Cho đến khi mặt trăng treo ở trên đầu, đã đến thời điểm đóng cửa.
Người đũa quay lại khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, thay quần áo.
Mặc dù Hứa Nguyệt Lượng có thẻ nhân viên, nhưng hiện tại không phải giờ làm việc của nàng, cho nên nàng không thể vào được.
Giống như những khách du lịch đến xem thú bông, nàng đi theo sau, lưu luyến không rời.
Chỉ là sau lưng người đũa chỉ có một mình nàng, nàng có thể dựa gần cô, vẫn luôn đi bên ngoài giới tuyến.
Nàng không tiến về phía trước, người đũa cũng dừng chân lại.
Nhìn Hứa Nguyệt Lượng một lúc, hỏi, “Hôm nay vui không?”
Có ánh sao trong mắt Hứa Nguyệt Lượng, khi nàng gật đầu, cơ hồ ném hết ánh sao xuống.
“Vui a!” Nàng trả lời, “Rất vui...”
“Vậy ngày mai có đến xem tôi không?” Người đũa hỏi.
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Xem.”
Người đũa vẫy tay: “Ngày mai gặp lại.”
Cô không cố ý che giấu giọng nói của mình, cho nên lúc đầu tiên mở miệng thì Hứa Nguyệt Lượng đã nhận ra cô.
Nàng hưởng thụ đi dạo cùng Lâm Ỷ Miên như thế này, cả hai giống như đã bỏ hết những khó khăn vất vả ở thực tại, chỉ lang thang trong thế giới disney.
Disney có thể kéo dài hơn một ngày, Lâm Ỷ Miên hy vọng mỗi ngày Hứa Nguyệt Lượng đều ở bên cô, cô sẽ nhìn khuôn mặt tươi cười như vậy, thật thoải mái, nhẹ nhàng cùng vui sướng.
Lâm Ỷ Miên cũng vui không kém, thậm chí cô còn cảm thấy đây chính là ý nghĩa của việc thích Hứa Nguyệt Lượng.
Người đũa bước vào lối đi dành cho nhân viên, Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục nhìn cô biến mất.
Nàng biết nhân viên thay quần áo sẽ đi ra từ đâu. Nhưng nàng không đến đó chờ, nàng nắm chặt lấy dây đeo túi, sững sờ một lúc.
Bác sĩ Lâm nói trả giá vì người mình thích là chuyện hợp lý của người trưởng thành.
Hứa tiểu thư, xin em tôn trọng tôi.
Từ trước đến nay nàng luôn coi cô như ánh mặt trời, còn muốn nàng tôn trọng thế nào.
Hứa Nguyệt Lượng quyết tâm, xoay người trở về.
Nàng muốn thẳng thắn chấp nhận lòng tốt của Lâm Ỷ Miên dành cho nàng, nàng muốn để ánh sáng mặt trời tận lực chiếu rọi vào nàng.
Nàng muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên vàng rực rỡ, đây chính là tình yêu của nàng đối với mặt trời.
Ngày hôm sau, Hứa Nguyệt Lượng vẫn đi làm như thường lệ. Chỉ là lần này, trong túi có nhiều đồ ăn hơn, khi công việc của Kiki kết thúc, nàng chạy lon ton vào phòng thay đồ, nhìn thấy người đũa bên trong.
Đã cải trang, đứng ở giữa phòng thay đồ, giống như đã chờ Hứa Nguyệt Lượng rất lâu rồi.
Lần này Hứa Nguyệt Lượng không dài dòng nữa, nói “Tôi xong ngay!” rồi nhảy vào.
Khi nàng thay quần áo thường ngày đi ra, người đũa nhấc chân bước ra.
Hứa Nguyệt Lượng đuổi theo ra ngoài, tận hưởng khoảng thời gian trong câu chuyện cổ tích của mình như ngày hôm qua.
Lần này, nàng nói nhiều hơn, nói hết những cảm xúc khó mở lời thời niên thiếu, còn có tình yêu mãnh liệt và cảm giác áy náy.
Nàng nhớ về chuyện mình trốn trong góc vô số lần, về chính mình trộm vui sướng, còn có khi nhìn thấy Lâm Ỷ Miên, tâm tình nàng luôn nhảy nhót vui sướng.
Đêm nay, trước khi rời đi, Hứa Nguyệt Lượng nói, “Tôi thực sự không nghĩ tới tôi cũng có khả năng làm chị ấy thích mình.”
Người đũa đưa tay lên, chạm vào đầu nàng qua bộ đồ thú bông dày cộp.
Ngày thứ ba, Hứa Nguyệt Lượng nói, “Đồ ăn vặt là tôi chọn, thư cũng là tôi viết, khi chị ấy phát biểu ở trên đài, tôi ở dưới đài nhiệt liệt vỗ tay.”
Ngày thứ tư, Hứa Nguyệt Lượng nói, “Chị ấy đáp ứng sẽ ăn cơm với tôi, chị ấy để quên thẻ công việc trong túi của tôi, tôi nghĩ hẳn là chị ấy cố tình làm vậy“.
Ngày thứ năm, Hứa Nguyệt Lượng nói: “Nhà chị ấy có đồ ngủ màu hồng, giường lớn màu hồng. Tôi lăn lộn trên chiếc giường cùng bộ đồ ngủ màu hồng nhiều lần, tôi nghĩ trong lòng, chị ấy có ngủ trong chiếc giường này không?”
Ngày thứ sáu, Hứa Nguyệt Lượng nói: “Lúc tôi ăn mừng, tôi sẽ quang minh chính đại lao vào vòng tay chị ấy. Lúc ngủ rồi cũng không quá xác định, nhưng tôi thích khi thức dậy liền nhìn thấy ngực của chị ấy.”
Ngày thứ bảy, Hứa Nguyệt Lượng nói: “Những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi đều có liên quan với chị ấy. Khi tôi nghĩ về chị ấy, tôi có thể thức cả đêm không ngủ, cho dù ngủ thì trong mơ cũng vẫn là chị ấy.”
Ngày thứ tám, Hứa Nguyệt Lượng nói, “Đêm qua tôi lại mơ thấy chị ấy, tôi thực sự muốn chiếm hữu chị ấy.”
Ngày thứ chín, một luồng khí lạnh băng qua biên giới, bông tuyết bay tung tóe.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, dòng người đổ về công viên đã lên đến đỉnh điểm.
Xếp hàng để xem kiki rất dài, mọi người đang phấn khích hơn bao giờ hết, Hứa Nguyệt Lượng đang tích cực kinh doanh, chia sẻ tất cả tình yêu mà nàng cảm nhận được và tình yêu mà nàng đã nhận được, truyền lại cho tất cả những ai tin vào câu chuyện cổ tích.
Trời tối, giờ làm việc của kiki đã kết thúc.
Hứa Nguyệt Lượng mang theo cái đuôi vẫy vẫy chạy vào, những bông tuyết dưới ánh đèn giống như hạt muối, dính trên đầu thú bông của nàng.
Khi bước vào cửa có chút trơn, chân loạng choạng, mèo hồng Kiki ngã vào vòng tay của người đũa.
“Chờ tôi!” Nàng vội vàng hét lên, trong nháy mắt lại nói: “Tôi không muốn cô chờ tôi thêm nữa!”
Thân sĩ cầm đũa để nàng đứng thẳng người, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng chạy đi thay đồ.
Trên người nàng hiện ra một tầng mồ hôi, tóc loạn hết, trên trán còn có một chút mồ hôi ướt đẫm.
Nàng đội một ngày, nhất định không thơm. Nàng không trang điểm, không ăn mặc, không chuẩn bị quà, nhưng không quan trọng.
Nàng biết Lâm Ỷ Miên sẽ không xem thường nàng, hơn nữa Lâm Ỷ Miên chưa từng xem thường nàng.
Trước mặt Lâm Ỷ Miên, nàng có quyền ưu đãi tuyệt đối, quyền tùy hứng tuyệt đối, cô có thể tin tưởng nàng, có thể đến gần nàng, có thể vứt bỏ mọi định nghĩa thế tục cùng giam cầm.
Nàng chạy đến, nắm tay người đũa.
Người đũa sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó quản lý chỉ Hứa Nguyệt Lượng nói: “Này, không được chiếm vai a!”
Hứa Nguyệt Lượng mặc kệ hắn, ngẩng đầu hỏi Lâm Ỷ Miên, “Tôi có thể chiếm bá cô không?”
Người đũa thu tay lại, cô nắm chặt lấy tay nàng rồi dang chân chạy đi.
Hứa Nguyệt Lượng sắp cười chết, chiếc vỏ thú bông kỳ quái này chạy như một quả bóng bay đang phiêu tán lung tung trong gió.
Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi tầm mắt của quản lý, chạy khỏi khu vực kinh doanh, đi đến khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất trong công viên.
Đó là đu quay lớn nhất lục địa.
Khi lên đến đỉnh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn, biển xa xa, cao ngang tầm bắn pháo hoa.
Tuyết làm cho tất cả những thứ này trở nên thú vị, giống như một kết thúc câu chuyện cổ tích mà ông trời phối hợp.
Hàng đợi dưới vòng đu quay rất dài, người đũa lấy hai thẻ, quen cửa quen nẻo mà làm.
Trước khi bước lên vòng đu quay, không chỉ có tấm vé kỷ niệm được dán tem, mà còn có một bó hoa hồng rực rỡ lớn được trao tận tay.
Bông hồng đỏ rực, Hứa Nguyệt Lượng sững sờ một lúc, người đũa nhét bông hồng vào tay nàng.
Hương hoa ngọt ngào lại sảng khoái.
Hứa Nguyệt Lượng bước vào đu quay, bởi vì đầu người đũa quá cao nên vào rất khó khăn.
Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười giúp sửa sang, cửa đóng lại, từ từ di chuyển lên.
Người đũa ngồi thẳng dậy nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng cầm hoa, nhìn cô.
Người đũa đột nhiên nói: “Khoảng hai mươi phút nữa mới lên đến đỉnh.”
Mấy ngày nay, người đũa hiếm khi chủ động nói chuyện, Hứa Nguyệt Lượng bị giọng nói quen thuộc đột nhiên lọt vào tai làm cho sững sờ.
Trong lòng ngứa ngáy, Hứa Nguyệt Lượng lại trở thành kẻ ngốc, chỉ đáp lại “A...” một tiếng.
Người đũa nói: “Lần thứ ba em đăng tin, tôi liền tra được em là ai“.
Hứa Nguyệt Lượng: “!!!”
“Sau này tôi đều sẽ bí mật dõi theo em, giống như em đang nhìn tôi vậy.”
“Tôi không như em nghĩ, tất cả sự quan tâm cùng yêu thương đều dành ở trên người em.”
“Nhà tôi chỉ có một mình tôi, rất nhiều đêm xem giải trí của em, xem tin nhắn của em.”
“Tôi cảm thấy em rất đáng yêu, trước nay tôi không lừa em.”
“Khi tôi nắm được tay em, tôi đã nghĩ rằng kỳ nghỉ hè này, tôi có thể đưa em vào nhà của mình, có thể lén hôn... khuôn mặt của em.”
“Hiện tại, tôi vẫn nghĩ như vậy.”
Người đũa đoan chính đặt tay lên đầu gối: “Tôi rất hối hận, bởi vì tâm tư mình lụi bại, không đi tìm tin tức của em.”
“Cho nên, ông trời đã trừng phạt tôi, cho đến năm nay mới được gặp lại em.”
“Lúc em nhổ răng... rất đáng yêu...”
“Lúc em live... cũng rất đáng yêu...”
“Tôi không nhịn được nên đã lén tặng em rất nhiều quà, không nhịn được nên đã để quên thẻ công việc trong túi của em. Không nhịn được tim đập, cũng không kìm được chân luôn chạy về phía em.”
“Tôi biết tôi đã làm em gặp rất nhiều phiền toái, tôi biết em cũng đã giải quyết được.”
“Tôi cũng muốn nói với em, tôi cũng có một mặt không muốn người biết. Nhưng đó không phải là điều mà ai cũng có thể nhìn ra được, hiện tại chìa khóa đang nằm trong tay em.”
“Nhưng tôi có thể bảo đảm chính là, tôi sẽ yêu em, sẽ quý trọng em.”
“Tôi sẽ luôn lắng nghe e, che chở em, tôi sẽ để thế giới của mình hòa nhập vào thế giới của em.”
“Hiện tại cho em thời gian suy xét, em có thể vừa nghĩ vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh mình một chút.”
“Trước khi lên đến đỉnh, tôi muốn em nhớ về vòng đu quay và câu chuyện về trận tuyết đầu tiên mà em đã viết cho tôi.”
“Nếu em nguyện ý thì có thể cởi mũ trùm đầu của tôi.”
“Không phải là tôi không tự làm được, chính là không cởi được.”
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: “Cho nên Hứa Nguyệt Lượng, làm ơn đi ~”
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu.
Hoa hồng bị nàng nắm chặc trong tay, giấy gói kêu loẹt xoẹt.
Nàng nhịn, nhưng nàng cũng không nhịn được.
Hô hấp của nàng như khí nóng, trái tim như hạt dẻ bị ném vào lửa, sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thật đẹp, vầng trăng, ánh đèn, tuyết bay bay theo gió.
Hứa Nguyệt Lượng lại không có thời gian thưởng thức.
Ngay lúc pháo hoa mừng lễ đặc biệt nổ tung trên lâu đài, nàng ném bông hồng trong tay đi, vội vàng chạy tới, vội vàng cởi bỏ mũ trùm đầu của người đũa.
Cuối cùng khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên cũng lộ ra, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen, như công chúa bị giam cầm.
Cô không nghĩ tới Hứa Nguyệt Lượng lại gấp gáp như vậy, hiện trường hỗn loạn, cô nắm cổ tay Hứa Nguyệt Lượng.
“Còn chưa...” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng chặn thanh âm của cô, hôn lên môi cô.
Cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, hôn nhau trên đỉnh đu quay, đôi tình nhân sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
“Em muốn cùng chị viễn viễn ở bên nhau.” Lông mi của Hứa Nguyệt Lượng chạm vào má Lâm Ỷ Miên, môi lưỡi quấn lấy nhau thật sâu, lại nhợt nhạt mà tách ra.
Nhiệt độ lan tràn, Lâm Ỷ Miên bật cười, cô giơ tay ôm Hứa Nguyệt Lượng vào lòng.
Trong khoang đung đưa, cuối cùng cả hai không mưu mà hợp.
“Vậy thì hôn cho đến đỉnh cao nhất.”