Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 107: Chương 107: Phiên ngoại 2 Tuyến vườn trường




Hứa Nguyệt Lượng suýt chút nữa đã nhảy ra xa, tránh sang một bên vài bước.

Trong quá trình gật đầu, mái tóc ngắn lắc lư liên tục khiến người ta không thể nhìn ra khuôn mặt và biểu cảm của người này.

“Xn lỗi xin lỗi xin lỗi” đơn giản lặp đi lặp lại, giọng nói cũng run lên.

Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng ôm chặt cặp sách trong tay, bộ dáng lùi lại kháng cự, giống như Lâm Ỷ Miên là người xấu tội ác tày trời.

May mà hiện tại cô biết loại người xấu này có lẽ là loại đã lấy đi trái tim của Hứa Nguyệt Lượng.

“Không sao.” Một lúc lâu sau, Lâm Ỷ Miên mới đáp lại nàng.

Thân thể đang lắc lư của Hứa Nguyệt Lượng sững sờ trong giây lát, xe buýt chật ních người, trạm trống trải một nửa, ánh mắt Lâm Ỷ Miên vẫn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Số 26, không lên sao?”

Đầu óc Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang hỗn loạn, nàng lắc lắc đầu, lại sửng sốt.

Có phải thế không.

Cần ngồi xe số 26, nhưng không phải chuyến này.

Lâm Ỷ Miên trả lời, “Ừm.”

Rõ ràng là không nói chuyện, nhưng cô giống như nghe thấy lời nói trong lòng nàng, ngắn gọn đáp lại.

Hứa Nguyệt Lượng rất muốn nhìn lên khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên, nhưng nàng chỉ dám nhìn chằm chằm vào đoạn đường nhỏ dưới chân mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, góc độ của mặt trời hơi nghiêng, Lâm Ỷ Miên động thân mình tiến lên một bước nhỏ, che gần hết sức nóng cho Hứa Nguyệt Lượng.

Người ở trạm thay đổi hết đợt này đến đợt khác, hai người giống như chân đã bén rễ, ở lại chỗ này.

Cuối cùng, xe số 26 mới lại vào bến, xe không đông, ngoài xe cũng không có nhiều người, Hứa Nguyệt Lượng lên xe.

Ngón chân vừa cử động, nàng nóng lòng muốn chạy khỏi nơi khiến nàng cảm thấy nóng lên, nhạy cảm lại khẩn trương.

Nhưng một phần nào đó trong tâm hồn nàng muốn ở lại, ở bên cạnh Lâm Ỷ Miên, cảm nhận sự tồn tại của cô, ngay cả khi không nói một lời cũng được.

Giá như nàng vô hình thì tốt rồi.

Hứa Nguyệt Lượng cắn môi, ở trong đám đông, cuối cùng nàng cất bước đi về phía xe buýt.

Nàng bước dài, chẳng mấy chốc đã tới đầu xe.

Một tiếng “bíp” vang lên.

Có người ở sau lưng nàng nói, “Này.”

Thân thể Hứa Nguyệt Lượng căng chặt, giọng nói của Lâm Ỷ Miên lạnh lùng lại trong trẻo, gần như dính chặt vào lưng nàng.

“Tôi quên mang thẻ rồi.” Lâm Ỷ Miên lẩm bẩm nói.

Ngữ khí không quá lo lắng, nhưng quả thực là gặp phải vấn đề.

Đầu Hứa Nguyệt Lượng vang lên một tiếng “bíp”, giống như đã được trang bị đầy đủ vũ trang, chờ xuất phát từ lâu, cuối cùng đã nhận được sứ mệnh của mình.

Lúc này, máu của Hứa Nguyệt Lượng đã bùng cháy.

Nàng lùi lại, đưa tay ra, lấy thẻ của chính mình, máy soát lại phát ra một tiếng “tích” lớn.

Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, báo động trong đầu bị nhấc lên, cơ hồ sắp lâng lâng.

Nàng cũng không quay đầu mà bước vào, tìm một khoảng trống ở giữa xe, thu người lại.

Lâm Ỷ Miên sững sờ một lúc trước cửa xe, sau đó cô lại không nhịn được cười.

Cô lên xe, đi thật sự rất chậm, cố gắng làm cho vẻ mặt bình thường trở lại.

Nhưng cho dù là vừa nãy Hứa Nguyệt Lượng đã dũng cảm quẹt thẻ cho cô, hay hiện tại Hứa Nguyệt Lượng đang ẩn mình như một con chim cút, tất cả đều quá đáng yêu.

Đáng yêu đến làm trái tim cô đều ngâm trong nước ấm, đáng yêu đến làm cô không khống chế được nụ cười nơi khóe môi, còn có ánh mắt.

Lâm Ỷ Miên đến chỗ Hứa Nguyệt Lượng, đẩy một nam sinh qua một bên.

Hứa Nguyệt Lượng vóc người thấp bé, chỉ có thể nắm cây sào thẳng đứng ở bên cạnh, ngón tay đầy thịt nắm chặt.

Lâm Ỷ Miên đưa tay lên, nắm lấy xà ngang, vươn người ra như một chiếc ô cán dài vô hình, bao bọc lấy hai người.

Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nghĩ về đêm mà hai người ở bên nhau.

Cũng đi xe buýt công cộng, cũng tư thế này, nhưng lúc đó Hứa Nguyệt Lượng lớn mật hơn rất nhiều, nàng nắm tay cô không buông.

“Tôi...” Lâm Ỷ Miên dừng một chút, lại nói, “Trả lại cho em thế nào...?”

Trong giọng nói của cô mang theo ý cười thả lỏng, khiến Hứa Nguyệt Lượng càng vùi đầu thấp hơn.

Tất cả những gì Lâm Ỷ Miên có thể nhìn thấy là mái tóc mềm mại, còn có chiếc cổ trắng tinh tế.

Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, xe nổ máy, thân thể theo quán tính mà nghiêng qua.

Vẫn không dám nói lời nào.

Lâm Ỷ Miên nhàn nhạt trêu chọc nàng, “Không muốn tôi trả lại sao? Như vậy không tốt lắm đâu.”

Hứa Nguyệt Lượng hung hăng lắc đầu.

Lâm Ỷ Miên: “Lắc đầu là muốn tôi trả lại tiền sao? Hình như trên người tôi cũng không có tiền lẻ, hay là em để lại lớp cùng tên đi, ngày mai tôi tìm em.”

Đầu óc Hứa Nguyệt Lượng như nhũn ra, cũng không biết phải làm sao.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn cầm cặp sách trên tay, trong đó vẫn còn giấu một bức thư gửi cho Lâm Ỷ Miên, giống như một tên trộm bị bắt tại trận, phải nghe lời chủ nhân.

Toàn thân Hứa Nguyệt Lượng nóng bừng, khuôn mặt ửng đỏ, tim cũng đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ.

Nàng mở miệng, lại mở miệng, cố nén ra vài chữ, “Không... cần... trả lại.”

“Vị đồng học này giúp người là niềm vui sao?” Lâm Ỷ Miên vẫn dùng ngữ khí kia, chỉ là ở trên đỉng đầu nàng, nghe ra có chút vui vẻ, “Đồng học gặp khó khăn, đều sẽ hết sức giúp đỡ...”

Ngón chân Hứa Nguyệt Lượng cũng co quắp lại, tất cả những gì nàng có thể làm là phun ra từ “Không... đúng vậy” như muỗi kêu.

Khóe môi Lâm Ỷ Miên lại giương lên, không ngừng trêu chọc nàng.

Sợ lại nói mấy câu Hứa Nguyệt Lượng sẽ không chịu nổi, tới trạm dừng tiếp theo sẽ trực tiếp chạy mất. Cô cũng sợ ý đồ của mình quá rõ ràng, giống như một con sói xám chờ thỏ vào miệng.

Lâm Ỷ Miên đứng thẳng người, nhìn sang chỗ khác.

Xe chậm rãi di chuyển về phía trước, hết trạm này đến trạm khác, Hứa Nguyệt Lượng rốt cục thả lỏng một chút, thân thể lắc lư theo rung chuyển của xe.

Lâm Ỷ Miên, 18 tuổi, không biết Hứa Nguyệt Lượng sẽ xuống ở trạm nào.

Lúc này cô mới chú ý tới Hứa Nguyệt Lượng, đầu cũng không thanh tỉnh hơn Hứa Nguyệt Lượng bao nhiêu, nhịn không được tiến lên, lại cố kỵ lui về phía sau. Khi dõi theo một người, thật không ai dám đi một bước kia.

Nhưng hiện tại Lâm Ỷ Miên biết, cô biết mọi thứ về Hứa Nguyệt Lượng, phần lớn là từ chính miệng của Hứa Nguyệt Lượng

Vẫn còn bốn trạm, sau khi xuống xe phải đi bộ qua một con hẻm.

Tầm mắt Lâm Ỷ Miên lại rơi xuống, cô không vội bức bách Hứa Nguyệt Lượng mới 17 tuổi, chỉ là có chút luyến tiếc, lần gặp hôm nay kết thúc.

Hứa Nguyệt Lượng vẫn cúi đầu, Lâm Ỷ Miên rất muốn xoa bóp cổ cho nàng, khẳng định vùi đầu như vậy rất mỏi.

Ở trạm dừng tiếp theo, hầu hết người trên xe đều xuống xe.

Nhiều chỗ trống, trạm xe không còn đông đúc.

Lâm Ỷ Miên giữ nguyên tư thế hiện tại, không có ý định đi tới bên cạnh nàng.

Điều làm cô kinh ngạc chính là Hứa Nguyệt Lượng không hề nhúc nhích, thoát khỏi Lâm Ỷ Miên chỉ cần kéo dài một khoảng cách.

Nàng sợ hãi như vậy, khẩn trương như vậy, trong lòng run sợ như vậy mà đối mặt với Lâm Ỷ Miên, nhưng... vẫn không chịu rời xa cô.

Vui sướng của Lâm Ỷ Miên đã hoàn toàn được xoa dịu, biến thành nhàn nhạt, nghiêm túc.

Không ai hiểu rõ hơn cô rằng Hứa Nguyệt Lượng phải nỗ lực mới có thể đạt được những gì mình thích, mới có thể khống chế ý nguyện của mình.

Cuối cùng khi xe đã đến trạm, Lâm Ỷ Miên không do dự thêm nữa, xoay người xuống xe.

Cô đi về phía ngõ nhỏ, Hứa Nguyệt Lượng ở sau lưng, không nghe thấy tiếng bước chân.

Mặt trời lặn tràn vào từ ngõ hẻm kéo hai bóng dáng thật dài.

Khi Hứa Nguyệt Lượng tiến lên hai bước, nàng có thể giẫm lên bóng của Lâm Ỷ Miên.

Ngay cả bóng của Lâm Ỷ Miên cũng không giống người thường, đều xinh đẹp như vậy.

Hứa Nguyệt Lượng nghiêng đầu, ngực như con thỏ đang nhảy, chỉ dám thưởng thức bóng.

Đến gần cuối ngõ, bóng người dừng lại.

Hứa Nguyệt Lượng ngước mắt lên, Lâm Ỷ Miên đang đứng ngược sáng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô được nhuộm một lớp vàng óng ánh.

Cô hướng về một cửa hàng gần đó, nhưng sườn mặt đang nhìn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nhìn sang chỗ khác, cầm cặp sách tăng tốc độ đi, tận lực vượt qua Lâm Ỷ Miên để nói với cô rằng nàng không có đi theo cô, chỉ là tình cờ đi cùng một con đường mà thôi.

Bất quá đi được vài bước, hô hấp của Hứa Nguyệt Lượng như ngừng lại, nhưng vào lúc nàng chuẩn bị đi qua, Lâm Ỷ Miên đột nhiên nói: “Thật trùng hợp.”

Hứa Nguyệt Lượng run rẩy, nghĩ Lâm Ỷ Miên có lẽ là một vị thần, đọc ra lời nói thầm trong lòng nàng.

Hứa Nguyệt Lượng buộc phải dừng lại, Lâm Ỷ Miên tiếp tục nói, “Chúng ta còn cùng xuống xe.”

Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu gật đầu.

“Tôi là Lâm Ỷ Miên lớp 2, năm ba.” Lâm Ỷ Miên tự giới thiệu về mình, “Tôi sống ở gần đây. Nếu ngày mai em vẫn đi xe buýt số 26, tôi sẽ quẹt thẻ cho em.”

Hứa Nguyệt Lượng sững sờ một lúc.

Lâm Ỷ Miên, “Buổi sáng mấy giờ em đi học?”

Hứa Nguyệt Lượng chậm rãi trả lời thời gian học lý tưởng của nàng là “Sáu giờ ba mươi”

“Được.” Lâm Ỷ Miên đơn phương quyết định, “Vậy 6:25 ngày mai, tôi ở đây chờ em.”

Hứa Nguyệt Lượng mở miệng, cuối cùng cũng dám ngước mắt lên, liếc nhìn Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên nắm bắt cơ hội này, lấy ra nụ cười ôn nhu nhất, “Vậy, cảm ơn em, mai gặp lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.