Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 58: Q.1 - Chương 58




“A!!”. Mai Hoa ngã lăn ra đất, ngực đập xuống nền, phun ra một ngụm máu. Bốn phía trời quay đất cuồng, nàng lắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới khôi phục được tầm mắt mơ hồ và thính giác ong ong. Đầu đau điếng, nàng đưa tay chạm vào vết thương, cảm thấy hơi ươn ướt, mượn ánh trăng mới thấy tay dính đầy máu, nhưng trước mắt nàng cũng chỉ có một màu đỏ, căn bản là không nhìn rõ được.

Xung quanh nàng có tám người đứng yên bất động.

Dưới trăng, hai nam hai nữ đẹp như thần tiên, hai nam hai nữ xấu như yêu quái.

Họ là hộ vệ của Phi Ưng bảo Bảo chủ, nhân sĩ giang hồ gọi là “bát tiên”. Nghe nói tám người này cực kì quái dị, bốn nam bốn nữ tất cả đều thành đôi, nhưng là một xấu phối với một đẹp, ân ái lạ thường, tựa như đôi bên không hề có sự chênh lệch về nhan sắc. Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Phi Ưng bảo Bảo chủ, liều mạng bảo hộ chủ nhân an toàn, còn chuyện khác thì không thèm quan tâm, dù cho bang phái bị hủy diệt cũng kệ.

Hiện giờ Tập Vân rơi vào trong tay đám người Triệt Thủy, tám người này tìm được Trọng Trọng lâu Lâu chủ, nhưng thấy hắn bị vây trong mê trận, biết rõ hắn nhất thời không ra được, họ cũng không thể chất vấn. Trong lúc cả đám đang muốn giết người, Mai Hoa lại đột nhiên đứng ra cứu cho hắn một mạng, đám người “bát tiên” nhận ra được nàng là đồng minh của phe địch, liền ép nàng nói ra tung tích của Phi Ưng bảo Bảo chủ, không chút lưu tình. Thân thủ Mai Hoa tuy là uyển chuyển nhạy bén, tiếc rằng địch nhiều ta ít, đối phương vây quanh nàng bốn phương tám hướng, dù cho nàng khinh công tuyệt đỉnh, cũng dần dần bại trận.

“Nói!”. Bỗng nhiên một nam tử cao lớn oai phong giẫm chân lên lưng nàng, cả giận nói: “Bảo chủ đang ở đâu?”.

Mai Hoa ho ra một búng máu, nhưng vẫn mạnh miệng, lạnh lùng nhìn hắn cười nói: “Không cho ngươi biết”.

“Ngươi!”. Kẻ kia tức giận đá một cước, Mai Hoa lập tức bay thẳng tới đập vào một tảng đá lớn. Nàng kêu lên một tiếng, đau đớn ngã xuống đất, hồi lâu mới miễn cưỡng chống người lên được.

“Tứ ca, như vậy cũng không hay…”. Tuyệt thế mỹ nhân đeo mạng che mặt đứng phía sau nam tử cao lớn kia nhẹ giọng cười nói: “Không thể đối đãi với một cô gái như vậy”. Nàng nhè nhẹ vỗ lên cánh tay đại hán, đôi mắt phiếm sương mù nhìn hắn dịu dàng đầy mê hoặc, nũng nịu nói: “Lỡ nàng bị huynh đánh đến ngu đi thì chúng ta làm sao hỏi được nữa”.

Tiên tứ vừa nghe nàng nói như vậy, dịu dàng hạ giọng nhìn nàng nói: “Vậy theo lục muội thì chúng ta nên xử lý nàng ta thế nào?”.

“Muội thấy…”, tiên lục thướt tha đi tới cạnh Mai Hoa, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm nàng, hé nụ cười nói: “Nàng bị chúng ta đánh thành thế này rồi, không cần phải đánh thêm nữa. Chi bằng, chúng ta cứ hỏi một câu, nếu nàng không trả lời được thì chúng ta chặt một bộ phận của nàng… Bắt đầu từ gương mặt đi! Ngươi thấy thế nào? Hả?”. Nàng tủm tỉm nhìn Mai Hoa.

“… A…”, Mai Hoa mặt đầy máu tươi nhìn nàng ta, liên tục hít thở, cuối cùng nở một nụ cười khinh bỉ, nhổ toẹt một búng máu lên mặt nàng ta: “Ta cho dù có mất đi ngũ quan cũng đẹp hơn ngươi, cái đồ bà lão xấu gớm ghiếc!”.

“Ngươi!”, tiên lục giận đến run người, vươn tay tháo chiếc trâm cài đầu xuống đâm về phía nàng, “Ngươi dám nói ta xấu? Cũng không nhìn lại bản thân mình xem… A!!!”. Bỗng một luồng sáng trắng vụt qua, nàng ta thét lên thê lương: “A!!!”.

Mọi người định thần nhìn lại, một bàn tay phải đang cầm trâm cài lăn xuống cỏ.

Tiên lục nắm lấy cánh tay đã không còn cổ tay đang ào ào trào máu, luôn miệng thét lên: “A!!! A!!! Tay của ta!!! Tay của ta!!!”.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng đã có thứ gì đó đáp xuống từ trên trời, tựa như cánh đại bàng chao liệng, sát khí đằng đằng tiêu diệt tất cả.

Đó là một nam nhân tuyệt đẹp như hạc.

Ánh trăng lạnh ngắt chiếu lên người hắn, tay áo bị gió thổi căng giống như đám mây bồng bềnh trôi, mang theo hơi thở lạnh lẽo điêu tàn, tựa như có cơn mưa rào đang chuẩn bị ầm ầm trút xuống. Thanh đao lóe lên tia sáng nhỏ như ngân châm lạnh thấu xương rơi xuống giữa bầu không, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, tám người căn bản chưa kịp tránh, trên mình đã đầy thương tích.

Bỗng có một người lăng không bay lên, là người thứ ba trong bát tiên, cũng là nam tử đẹp nhất giang hồ, Liễu Mị. Hắn rút đao ra chém về phía Triệt Thủy, Trọng Trọng lâu Lâu chủ mặt lạnh tanh, đôi mắt phong lưu đa tình thường ngày liếc hắn một cái sắc lẹm, tránh được chiêu tấn công đầu tiên. Sau đó, hắn chạm mũi chân vào thân cây khô bên cạnh lấy đà bay vút lên, đối phương chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng vải rách toạc. Liễu Mị kêu thét lên, rơi tự do xuống, mảng áo rách phía sau lưng thấm đẫm máu.

“Tam ca!”, có tiếng gào thê lương vang vọng. Một cô gái bị cụt hai tay vội vàng chạy tới bên hắn xem thương thế, quay đầu cả giận hét lên với Triệt Thủy: “Ta liều mạng với ngươi!”.

Lúc này đã có hai bóng người cùng lao lên công kích Trọng Trọng lâu Lâu chủ. Người bên trái là tiên nhất, tay cầm trường thương, thiếu nữ một thân hồng y, gương mặt kiều diễm, ánh mắt bén nhọn, giang hồ gọi là “Lạt cô nương”. Người bên phải là tiên tứ vừa mới đạp Mai Hoa một cước, hai tay hắn cầm hai chiếc búa lớn, một vàng một bạc, biệt hiệu là “Song diện nộ phủ”.

Triệt Thủy lạnh nhạt nhướng mày, hắn tránh mấy chiêu công kích của hai người rồi đáp xuống một nơi cách đó không xa, liếc họ một cái, giơ cao tay trái, hạ tay phải xuống xoay tròn. Tiên nhất và tiên tứ bị đao khí tỏa ra quanh hắn bức lùi, không thể nào tiến gần lại được. Cả hai vừa nhìn nhau ra hiệu tấn công thì một luồng gió quay cuồng như rồng gầm ào tới sắc bén như dao, còn không kịp thét lên đã bị đả thương đến mức toàn thân đẫm máu, ngã lăn ra đất.

Bát tiên của Phi Ưng bảo đã bị giải quyết một nửa.

Triệt Thủy thanh tao như thiên nga nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

Đôi quạt trắng dưới trăng tỏa ra ánh sáng trong suốt đẹp mắt. Trên quạt vẫn một màu trắng tinh khiết, không hề dính máu.

Bốn người còn lại đứng ngây ra, kinh hoàng đến không dám nhúc nhích.

“Tập Vân của Phi Ưng bảo đến bây giờ vẫn an toàn”, Triệt Thủy nhạt giọng nói, “Nếu như các ngươi mong hắn không gặp vấn đề gì thì tốt nhất đừng có chọc vào ta”.

Lúc này, một tiếng rên rỉ vang lên cách nơi hắn đứng không xa.

Triệt Thủy ngoảnh sang nhìn, mặt biến sắc.

Ở bên cạnh một tảng đá, Mai Hoa đang gắng gượng nhấc mình dậy. Trên tảng đá có vết máu của nàng, áo khoác trên người nàng bung ra, hai tay bị thương nặng, hơn nửa gương mặt bị che trong máu.

“Chết tiệt…”, nàng lẩm bẩm. Chỉ thấy đầu đau điếng, trên người chỗ nào cũng đau, dạ dày và lưng thì càng đau tệ, gương mặt nóng như bị lửa đốt. Tay và mặt đều có cảm giác ươn ướt, khóe miệng còn thấy vị tanh. Nàng mở mắt rất lâu mới tạm khôi phục được thị giác, nhưng hai chân nhức không đứng dậy nổi. Chẳng còn sức mà chửi, cũng không thấy chuyện đang xảy ra, nàng chỉ đành thở hổn hà hổn hển mắng: “Chờ ta khôi phục… thân thể… Xem lão nương…”.

Lời còn chưa dứt, người đã được hai cánh tay có lực bế lên.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt.

“Tên khốn nhà ngươi…”.

Gọi mãi không tỉnh, hại ta bị đánh thành thế này.

Mai Hoa chỉ kịp nói vậy, liền thoáng an tâm mà lâm vào hôn mê.

“…”. Triệt Thủy trầm mặc nhìn gương mặt vốn thanh tú của nàng giờ nhuốm đầy máu, bất giác thở dài. Hắn nhíu chặt mày, khẽ xoay người lại, lạnh lùng nói với bốn người đứng bất động phía sau: “Món nợ với Mai Hoa, coi như ta đã tính toán xong, lần này bỏ qua cho các ngươi… Còn dám gây phiền toái cho Thiên Hạ sạn, ta sẽ biến bát tiên thành bát tàn*”.

*Tàn: tàn phế.

“Ngươi có bản lĩnh thì giết hết tám người chúng ta đi!”, tiên nhị thong manh đột nhiên kêu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không sau này chúng ta có thù tất báo!”.

“Ta mỏi mắt mong chờ”, Trọng Trọng lâu Lâu chủ nhẹ cười, khinh khi nhìn chúng, “Đến lúc đó vẫn là tám người chọi một sao? Hay là từng người đánh một?”, nói xong hừ lạnh một tiếng, “Cậy đông đánh ít, khó trách người của Phi Ưng bảo không được chào đón. Suy sụp như thế thật là đáng đời!”.

“Ngươi!”, cả đám tức giận rút vũ khí ra, nhưng chẳng ai dám lao lên trước. Người này vừa mới dễ dàng đánh bại bốn người trong bát tiên họ, mấy người còn lại tuy võ nghệ cao hơn, nhưng nếu bàn võ nghệ thì quả thực ngay cả Mai Hoa cũng đánh không lại. Lúc này những người khác đang bị thương nghiêm trọng, thậm chí tàn phế, cho dù họ không nuốt trôi được cơn giận này thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệt Thủy ôm Mai Hoa đi.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, giờ hãy nhịn đã.

Mặc dù thân mình vết thương chồng chất, nhưng vẫn ý thức bản thân đang ở nơi chiến trường, Mai Hoa chỉ mơ mơ màng màng ngủ rồi cố gắng tỉnh lại. Nàng nghe thấy gió thổi vù vù qua tai, nghiêng mắt nhìn, thấy bao nhiêu sơn cốc rừng cây đều khuất sau vai Triệt Thủy rất nhanh. Nàng và hắn bay vọt giữa không trung, vút qua bóng đêm đang gào thét.

Gương mặt Triệt Thủy dưới ánh trăng hơi xa lạ.

Đã quen với dáng vẻ toe toét, thích làm nũng của hắn, bỗng nhiên thấy vẻ mặt hững hờ lãnh đạm có thể sánh ngang với Huyền Sinh này khiến nàng không biết phải làm sao. Khuôn mặt hắn nghiêm túc căng thẳng như tượng đá khắc. Hắn mím chặt đôi môi, đáy mắt không chút gợn sóng, hờ hững như biểu cảm của Song Tịnh lúc Huyền Sinh rời đi, trống rỗng, mê muội.

Nàng biết, hắn nhất định đã thấy Trầm Thiên Sa.

Mai Hoa thấy thương hại, bất tri bất giác thở dài.

“Tỉnh rồi?”, Triệt Thủy chợt trầm giọng hỏi, “Thân thể thế nào? Có khó chịu không?”.

Xương toàn thân ta gần như nát tanh bành, ngươi nói xem ta có khó chịu không? Mai Hoa liếc hắn, miễn cưỡng nói: “Không sao. Chỉ bị thương da thịt, không bị nội thương”.

“Đừng có nói nhảm”, Triệt Thủy cau mày, giận tái mặt, “Ta vừa bắt mạch cho ngươi, chân khí trong người đại loạn, lưng cũng trọng thương, còn nói chỉ bị thương da thịt…”, hắn cao giọng, “Ta rơi vào trận pháp, ngươi thấy bọn họ tấn công cũng không biết đi náu à? Cho dù Tập Vân có chết trong tay ta, chúng cũng không thể làm gì được ta, nếu ta chậm một bước, ngươi chẳng phải là…”. Hắn đột nhiên im bặt, mím chặt môi, thở phì phò, một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói: “Tóm lại, sau này không được lỗ mãng như thế”.

Mai Hoa im lặng. Chầm chậm buông mi mắt, cảm giác thấy ngực nhẹ nhói lên, không chút băn khoăn dựa gần vào bả vai Triệt Thủy, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Sau này không được lỗ mãng như thế.

Nàng thường xuyên nghe thấy Huyền Sinh nói vậy với Song Tịnh, nửa thương tiếc nửa tức giận. Cho dù Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành có lạnh lùng đến mức nào, nàng vẫn nhìn ra được nỗi kinh hoảng lo lắng. Nàng bỗng hiểu ra sự lo lắng và nỗi đau của Triệt Thủy. Nếu như một lần nữa phải nhìn thấy người khác chết trước mắt mình… sợ rằng sẽ không xong. Cho nên cũng không biết vì sao, nàng lại nói: “Ta nhìn thấy tam tỷ”.

Mai Hoa nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, vẻ mềm yếu chưa từng cho ai biết chợt lộ ra, đôi mắt nàng cũng phiếm sương mù, tràn ngập tuyệt vọng: “Là tỷ tỷ, cũng là sư phụ, là tri kỷ, cũng là kẻ thù. Còn chưa kịp nói cảm ơn và xin lỗi, ta đã… tỉnh lại”. Nàng giương mắt, một đôi con ngươi trong trẻo trên gương mặt nhuốm máu nhìn Triệt Thủy: “Cho dù ta không hiểu mất đi người mình yêu nhất sẽ đau khổ thế nào, nhưng cảm giác mất đi một người quan trọng, ta biết. Cho nên…”.

Cho nên, ta nghĩ ta có thể hiểu được cảm xúc của ngươi.

Triệt Thủy không nói gì, bỗng nhiên hắn không dám nhìn mặt Mai Hoa.

Trừ Mai Hoa, Song Tịnh, Huyền Sinh, trước giờ hắn cũng không biết cách an ủi cảm xúc của ai khác. Những năm này, hắn cất giấu trái tim ở nơi sâu thẳm, đã quên từ lâu khi người khác rơi lệ thì mình nên làm gì.

Bởi vì từ mấy năm trước, hắn đã chỉ còn lại một thân thể trống rỗng và ý chí kiên trì vì Trọng Trọng lâu, Thất Thạch môn mà thôi. Những cảm xúc khác, hắn quên lâu rồi.

“Nếu được như lúc đầu thì tốt biết bao… Nếu được như lúc đầu thì tốt biết bao… Ta vẫn nghĩ như vậy đấy… Nhưng cũng vì nghĩ như vậy nên mới tỉnh lại được, ý thức được tỷ tỷ… thực sự không còn nữa”. Mai Hoa lẩm bẩm, một lúc sau mới xuất thần xoay đầu hỏi: “Còn ngươi? Triệt Thủy, sao ngươi… tỉnh lại được?”.

Bởi vì ta nhớ rằng, trên đời này còn có sự tồn tại của ngươi. Suýt chút nữa hắn đã trả lời như thế.

Bởi vì ta nhớ rằng, lúc xông vào nơi phế tích này để cứu Song Tịnh, ngươi đi theo sau ta.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ lắc đầu, tiếp tục trầm lặng.

Bất chợt, một trận gió lớn thổi tới, một cơn mưa hoa không biết từ đâu kéo đến, ngàn vạn cánh hoa lê trắng tuyết vây quanh họ. Hai người ngẩng đầu lên, thấy Lũng Dã đứng trên một ngọn cây cách họ không xa, lẳng lặng nhìn lại.

Mái tóc trắng dài của nàng như ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu xuống, tỏa ra luồng sáng trắng giữa màn đêm đen và rừng cây âm u. Trường bào hoa lệ xanh thẳm nhuộm màu ánh trăng bạc, u ám lay động theo gió, giống như nước suối róc rách chảy.

“Rốt cuộc các ngươi cũng đã tới…”, nàng lạnh nhạt nói, đưa tay chỉ về phía xa: “Nếu chậm một chút nữa, hai người kia lập tức sẽ chết”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.