Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Lê Hoa cốc – Gia trang sâu thẳm giữa tầng mây




Edit: Phi Anh

Beta: Ely

Bỗng nhiên mưa gió ngợp trời.

Tiếng gió thổi len lỏi lấp đầy từng ngóc ngách nơi khách điếm Lâm Giang, bên ngoài cửa sổ, vốn là đang chìm đắm trong buổi chiều ngập nắng đột nhiên gió thổi bụi mù. Chốc chốc lại có người qua đường mệt nhọc xách theo túi to thét lớn bước vào, không phải rũ rũ mái tóc rối loạn thì cũng là dụi dụi cát trong mắt.

Cành cây bị gió lớn va đập phát ra tiếng lốp bốp, mây đen nơi chân trời cuồn cuộn thành từng tảng lớn dần bao phủ khắp nơi. Mặt trời chiều chưa hoàn toàn bị che giấu, vẫn thản nhiên bừng sáng bên trong cái u tối đang dần xâm chiếm, sắc vàng óng ánh say lòng người như tan biến dần.

Huyền Sinh ngồi trên ghế bên cạnh giường Song Tịnh, lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh nắng le lói còn sót lại chiếu đến, tản nhẹ trên khuôn mặt bình thản còn đang say ngủ của nàng, mạ lên một màu vàng đạm nhiên ấm áp.

Lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác hết sức bình an, giống như khi chạy đến phòng mẫu thân lúc còn bé, ngồi lên xích đu bên trong bọc thảm lông dày mà đọc sách. Khi đó, không gian cũng tràn ngập sắc vàng rực rỡ, những hạt bụi nhỏ li ti bay lượn trong không trung, dường như có thể nghe được âm thanh chúng xoay tròn.

Trút bỏ hết những tàn bạo kinh hoàng sau vụ truy sát vừa rồi cùng những ân oán cừu hận giang hồ, thời khắc này, chỉ có hắn và người thiếu nữ ấy, thời gian chậm rãi trôi qua.

Nhưng mà…

“Ta mặc xác!” Lâm Mai Hoa dùng một chưởng vỗ bàn, cái bàn gỗ vỡ tan tành rơi từng mảng xuống đất, nàng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nó trong phút chốc, lúc này

mới ngẩng đầu lên tiếp tục quát: “Lão nương đã nói là không biết tại sao Thiên Ưng Bảo truy đuổi rồi, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa!”

Triệt Thủy ở bên cạnh cũng cực kỳ hùng hồn mà thét lại, thế nhưng vì hai má bị đồ ăn chất kín, cho nên thanh âm cũng biến dạng: “Yên ạ ạn ác ươi ó ái ì ông yết ứ? (Thiên Hạ Sạn các ngươi có cái gì không biết chứ?)” nhấp một ngụm nước trà: “Ngay cả việc bình thường như thế mà cũng không biết được, còn giả hồ đồ?” Hơi chớp mắt: “Không phải là ngươi cùng một giuộc với bọn chúng đấy chứ?”

“Khốn kiếp!” Chỉ nghe bang một tiếng, Mai Hoa tức giận thẳng tay lật bàn, may mắn là cơm trong bát đều đã ăn sạch, cho nên Triệt Thủy cũng không nhảy dựng lên đánh lộn với nàng.

Nàng chỉ vào mũi lâu chủ Trọng Trọng Lâu, gầm lên giận dữ: “Ngươi ngu ngốc đến vậy sao? Hả? Não tàn rồi à? Đầu óc bị mũi tên xuyên thành đậu hũ rồi sau đó bị nuốt mất rồi có đúng hay không?! Tra xét tư liệu cần thời gian, thời gian nha! Thời gian, ngươi có hiểu hay không?! Vừa bị người ta truy sát chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này lánh nạn, ta còn chưa kịp phát ra lệnh tra xét, làm sao có thể biết rõ ràng được?”

Hai mắt nàng phun lửa, lại nghĩ đến cái gì đó: “Còn nữa, ngươi vừa nói cái gì, ta có phải cùng một giuộc với bọn chúng hay không? Ta khinh!” Nàng thật hừ một cái: “Ta có nhiều thời gian như vậy sao? Ta rảnh rỗi đến thế à? Ta không có việc gì lại đi đem sinh mạng quý giá của mình ra vui đùa làm chi? Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện ngồi ở chỗ này cãi nhau với ngươi hả?! Hả?!”

Triệt Thủy há hốc mồm nhìn nàng, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp nữ tử nào có khẩu khí ghê gớm như vậy, khí thế hừng hực như thế, sửng sốt cả nửa ngày trời mới phản ứng lại, cũng nhảy dựng lên hét lớn: “Này này này, ta hoài nghi như vậy cũng là có lý chứ, chúng ta dọc đường chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nào mà vừa gặp ngươi đã bị bắn như con nhím? Hả?!”

“Vận khí của các ngươi liên quan gì đến ta chứ?!”

“Đương nhiên là có liên quan, ai nói không có?!”

“Ta nói không có! Ai dám nói có?!”

“Ta nói có, ai dám nói không có!”

“Ta nói…”

Huyền Sinh yên lặng nhìn Song Tịnh trước mắt ôm cánh tay hắn làm gối, không nhịn được mà cảm thán trong lòng, ở tình huống thế này mà vẫn có thể ngủ say quả thực là người vĩ đại phi thường.

Mãi đến sau khi hai người kia gần như muốn đứng lên đánh lộn, hắn mới chậm rãi xoay người: “Các ngươi…” Hai kẻ đang dùng ánh mắt giết người nhìn đối phương cùng quay đầu lại, ánh mắt hung hăng nhìn về phía hắn, ngay cả Huyền Sinh cũng nhịn không được mà run lên trong lòng, nhưng nét mặt vẫn như không có việc gì: “Muốn đem tin tức chúng ta ở chỗ này cho mọi người đều biết sao? Thật vất vả mới thoát khỏi đám người phía sau đấy nhỉ?”

“…”

“…”

Nghe hắn nói thế, hai người kia mới ngừng màn cãi lộn vô nghĩa, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương. Lại cùng lúc: “Hứ!” Quay đầu dựng lại cái ghế bị bọn họ quăng đi hoặc đạp đổ, sắc mặt xám đen mà ngồi xuống.

Huyền Sinh thở dài trong lòng, hắn bỗng nghĩ nếu như lúc này Song Tịnh tỉnh lại thì hẳn là tình cảnh không bế tắc như vậy, cho dù nàng ấy đa số thời gian đều có chút vô tâm vô phế, nhưng lại có loại khí chất bình tĩnh cùng trấn định, có thể khiến mọi người ở đây cảm thấy có chút áp bách mà ngoan ngoãn nghe nàng nói. Thoáng nhìn môn chủ Thạch Thất Môn đang ngủ say như chết ở bên cạnh, hắn day day ấn đường mở miệng: “Mai Hoa đường chủ, có thể nói cho chúng ta tin tức ngươi biết không?”

“Tin tức ta biết?” Cơn tức của Mai Hoa còn chưa tiêu tán hết: “Về lai lịch khối Bán Nguyệt ngọc bội này và cái gương kia, ta cũng không biết nhiều…”

“Vậy sao?” Huyền Sinh nhướng mày, hiển nhiên không tin lời nàng nói.

“Là thật.” Mai Hoa thở dài, mày chau lại, đối với việc này cũng bực bội vô cùng: “Ngươi nghĩ rằng Tam tỷ của ta vì sao bị hại? Chuyện nàng biết có khi còn không nhiều bằng ngươi, kỳ thực nàng vẫn chưa cự tuyệt trả lời đề nghị của đối phương. Chỉ biết rằng Bán Nguyệt La Anh cùng với Tỏa Tâm Đồng Kính mấy năm trước bị các ngươi ăn trộm từ Kiếm Nhu sơn trang, còn về lai lịch và tầm quan trọng của chúng cũng hoàn toàn không biết gì cả.”

“À…” Triệt Thủy giống như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt phiền não nhìn về phía Mai Hoa: “Đây là vấn đề vô cùng rắc rối, Thiên Hạ Sạn không gì không biết, nhưng đường chủ một phương bị giết rồi mà không có manh mối về sát thủ? Hắn lẽ nào không lưu lại bất kỳ đầu mối nào sao?”

“Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc như vậy sao?” Giọng điệu của Mai Hoa rất không tốt, nàng nguýt dài một tiếng: “Có đầu mối thì ta còn ở đây với các ngươi làm gì? Trực tiếp tìm người ta tính sổ luôn cho rồi. Thế nào cũng…” Nàng bực mình khoát khoát tay: “Ta chỉ biết ba việc. Thứ nhất, hiện tại chí ít có ba nhóm người truy sát các ngươi; thứ hai, theo tình huống hôm nay mà xem xét, Thiên Ưng Bảo không thoát khỏi liên quan; thứ ba, lai lịch hai vật này… chí ít cũng có một trăm đến hai trăm năm lịch sử…”

“Một đến hai trăm năm?!” Triệt Thủy ngạc nhiên nhìn nàng, sửng sốt: “Lâu đến vậy?”

Mai Hoa gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Ừ, ta đã đến thư các của tổng đường điều tra… Hai vật này trong ghi chép, chỉ có vài nét bút đảo qua như có như không: Bán Nguyệt La Anh, cỡ bàn tay, trong suốt sáng long lanh, nhẵn bóng, quấn quanh bảo vệ nó là vật được trạm hình hoa tường vân, như trăng rằm sáng trong giữa trời đêm. Triêu Nhật Đồng Kính, còn gọi là Tỏa Tâm Đồng Kính, hình tròn, mặt kính chia làm hai phần, phía trong có khắc hoa văn hình mây ngũ sắc, ngoài có cảnh trí bốn mùa, tượng trưng cho một năm, giống y như thật, hoạt bát sống động. Hai vật đều là của Thiên Hiệp Lâu dâng tặng bảo chủ Vạn Anh Bảo nhân lễ mừng sinh nhật.

“Thiên Hiệp Lâu?”

“Vạn Anh Bảo?”

Huyền Sinh và Triệt Thủy đều sửng sốt, cùng lúc mở miệng truy vấn.

“Hai bang phái này không phải…”

“… không phải đã suy sụp từ triều đại trước?” Triệt Thủy tiếp lời nói thêm.

“Đúng.” Mai Hoa gật đầu: “Thiên Hiệp Lâu và Vạn Anh Bảo đều đã suy tàn từ một trăm đến hai trăm năm trước.”

“Vậy nói cách khác, có thể lai lịch hai vật này còn lâu hơn…” Triệt Thủy dừng một chút, mặt chau mày ủ oán giận nói: “Như vậy chẳng khác nào không biết gì cả…”

“Ngươi quả thật ngu ngốc!” Mai Hoa trừng hắn một cái nói: “Tin tức chỉ có vài chữ đã tiết lộ rất nhiều, tuy không rõ ràng lắm, nhưng tra xét lại, tổng thể đã có cái gì đó hiện ra.”

“Đường chủ chuẩn bị bắt đầu điều tra từ Thiên Hiệp Lâu và Vạn Anh Bảo sao?” Nghe xong rồi lặng im trong chốc lát, Huyền Sinh đạm nhiên mở miệng hỏi.

“Còn hơn thế. Ta còn phải điều tra những bang phái đã lưu lại hai vật này, sợ rằng lần này cần tìm hiểu lâu dài …” Mai Hoa than thở, nghĩ tới cái gì lại quay đầu: “Cho nên ta quyết định đi cùng các ngươi.”

“Vì sao?!” Triệt Thủy bỗng chốc trợn mắt, bực tức nói: “Ngươi không thể ở lại trong Mai Hoa đường tra xét tư liệu à?!”

“Việc này để cho thủ hạ đi làm là được rồi! Ta lúc nào cũng mỗi giờ mỗi khắc cần tin tức mới, cần phải ở bên cạnh các ngươi mới có thể có được!” Mai Hoa chớp mắt, cảnh cáo nhìn về phía hắn, ý nói một khi làm ta tức giận, lão nương sẽ đem ngươi đập bẹp: “Hơn nữa, như vậy đối với các ngươi cũng có lợi đấy chứ! Chí ít cũng không cần thắc mắc vì sao bị truy sát!”

Ta thà rằng không hiểu tại sao bị truy sát cũng không muốn cùng mụ la sát là ngươi ở cùng một chỗ! Triệt Thủy đang muốn gào lên như vậy, lại nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ vang lên, liền vội quay đầu lại, vui mừng nói: “Tiểu Tịnh? Ngươi tỉnh rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.