Tập Tuyền
đứng ở giữa vòng tròn kia, thấy bọn họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng lại
cử ra Mai Hoa có võ công thấp nhất, bất giác cười lạnh, giọng nói nhẹ
nhàng thanh nhã: “Hừm, thương lượng lâu như vậy, rốt cục lại đẩy kẻ vô
dụng nhất ra, các ngươi thật sự không muốn qua cửa này, hay là muốn hại
chết cái ả ta?”
Nói xong liền phất tay áo, Côn Minh đao lóe lên ánh bạc sáng quắc: “Tốt thôi, mượn kẻ này thử bản lĩnh trước đi!”.
Khi đó, giữa lúc hoàng hôn, trên bầu trời sắc tím, mọi âm thanh dường như biến mất,
một cánh chim bay ngang, phá tan sự tĩnh lặng này.
Mọi người
xung quanh đều cảm thấy không khí nặng nề càng thêm ngưng đọng lại, chỉ
thấy hai người phía trước không chớp mắt mà quan sát đối phương.
Không khí căng thẳng đến mức có thể dùng đao cắt được.
“Bát đường chủ”. Tập Tuyền cười ma mị, hơi hơi nghiêng đầu, coi như hành lễ.
“Hừ…” Mai Hoa nghiến chặt răng, nhưng vẫn theo quy củ, chân phải lùi về sau một bước, cụp mắt: “Ra mắt phó bảo chủ”.
“Mời!”
“Mời!”
Đột nhiên
Tập Tuyền tiến lên hai bước, soạt một tiếng, nhắm ngực đâm đến, Mai Hoa
nghiêng mình né qua, Hãn phu nhân lại khiêu khích mà liên tiếp tấn công
ba đòn, Mai Hoa dùng song đao không ngừng chặn lại, còn có thể duy trì
động tác nhẹ nhàng né tránh từng cái một, Tập Tuyền thấy thế, khẽ cười
lạnh, chém đao hất ngược lên, dứt khoát muốn chém đứt cánh tay trái của
nàng, quả nhiên nghe thấy tiếng y phục bị cắt rách, một đoạn tóc của Mai Hoa bị chém đứt, nàng thu đao lại, nhưng Tập Tuyền ép sát không tha,
sức lực lại không so được với Hãn phu nhân chưa từng lên đường chịu sóng gió, chỉ có thể liên tục lùi về sau, đối phương liền không ngừng khiêu
khích từng bước ép đến, nhất thời bốn phương tám hướng như có ánh kiếm
sát khí, Mai Hoa bị vây ở giữa, mặc dù dốc lên sức lực ứng phó, nhưng
chốc sau vẫn bị quẹt qua mặt. Tập Tuyền đắc ý cười lạnh, lại nghe thấy
Mai Hoa đột nhiên hét lên một tiếng, nghiêng người lấy đao ép sát đối
phương, uốn mình, đoản đao trên tay trái hướng lên, đâm thẳng vào vai
trái Tập Tuyền, chỉ nghe thấy đối phương kêu rên một tiếng, Côn Minh đao kia suýt nữa thì rơi xuống.
“Hừ, cũng
không tệ lắm!” Sắc mặt Tập Tuyền khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục vẻ
yêu kiều ma mị mỉm cười, cao giọng quát: “Nhưng như thế vẫn chưa đủ
đâu!”
Dứt lời, ả
ta liền xoay tròn trảm đao, nắm ở giữa vót ngang, Mai Hoa khom người
tránh né, nhưng vẫn bị xẹt qua thắt lưng, y phục toạc ra, bị vạch thành
một vệt máu, Bát đường chủ nghiến răng chịu đựng, tay phải thu hồi đoản
đao như rồng vọt lên, nhắm khe hở tận lực đâm thẳng vào vai phải đối
phương, Tập Tuyền giơ chuôi đao ngăn lại, tay trái cong lên, chặn vũ khí của Mai Hoa vừa bổ xuống, đang muốn chém đứt một thanh đoản đao, không
ngờ Mai Hoa dốc lực hướng lên, khiến vai phải của ả ta bị đau, phải bay
vọt lên, lùi về khoảng không phía sau.
“Mai Hoa… thật khá đó!”. Kinh Phiến nhìn không chớp mắt, chợt nhíu mày nói.
“Nhưng vẫn
có sự chênh lệch”. Triệt Thủy cau mày, nhìn ra được Bát đường chủ dùng
toàn lực ứng chiến, nhưng Tập Tuyền lại chỉ nhẹ nhàng ứng phó mà thôi,
huống chi… “Mọi người không cảm thấy, hãn phu nhân vô cùng… kỳ quái
sao?”
“Tốc độ
nhanh hơn, xuất chiêu chuẩn xác hơn, nội lực cũng mạnh hơn rất nhiều”.
Huyền Sinh chuyên chú quan sát trận chiến nói, càng nghi hoặc và lo lắng hơn.
“Đặc biệt là tốc độ… Ả ta dường như có thể đoán ra từng chiêu kế tiếp của Mai Hoa,
chỉ là bây giờ có chút không tập trung, nếu là toàn lực đối phó, Mai Hoa sẽ nguy hiểm.” Song Tịnh cũng nhíu mày nói.
“Có thể ả đã dùng “Long Nhãn””. Đột nhiên Lũng Dã ở bên cạnh mở miệng.
“Hả?!” Mọi người đồng loạt quay đầu về phía nàng: “Dùng cái gì?”
“Ta nghĩ…
Bọn chúng đã tìm được một phần bí tịch của Thiên Hiệp Lâu rồi”. Nữ tử
tóc trắng nhẹ nhàng vén mái tóc dài bị gió thổi bay, nhàn nhạt nói:
“Động tác của ả ta trước kia, không nhanh như vậy!”
Lúc này, chỉ thấy Tập Tuyền từ trên không đâm tới, Mai Hoa cắn răng dùng đoản đao
bên phải ngăn chặn, nhưng vũ khí của Hãn phu nhân lại giống như dính
chặt vào giữa đoản đao, không thể tách ra, hai người nhất thời chợt tiến chợt lui, hai bên đấu bằng nội lực, hai thanh vũ khí dính chặt vào
nhau, không thể tách ra, cũng không bị gãy. Chỉ thấy Tập Tuyền khẽ cười, hất vũ khí vung lên, Mai Hoa lập tức bị quăng ra ngoài, lại rút vũ khí
về, xoay chuôi đao đâm mạnh tới lồng ngực Mai Hoa, Bát đường chủ rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ, bị đánh trúng bay đi, lăn vài vòng
trên mặt đất, mới từ từ bò dậy.
“Mai Hoa!”
Mọi người đều kinh hãi hô lên, Triệt Thủy lại càng muốn xông về phía
trước, liền bị một tay Song Tịnh giữ chặt bả vai.
“Đừng làm gì!” Thất Thạch Môn môn chủ nghiêm giọng quát: “Đây là trận chiến của muội ấy!”
Lúc này Mai Hoa cũng hiên ngang chống người dậy, chầm chậm đứng lên, Triệt Thủy thấy thế, đành thôi, nắm chặt tay đứng tại chỗ.
“Ngươi nói, Long Nhãn kia là thứ gì?” Song Tịnh quay sang Lũng Dã hỏi.
“Thiên Hiệp
Lâu, tổng cộng sáng chế ra ba bộ quyền pháp, năm bộ đao pháp, bảy bộ
kiếm pháp. Nếu muốn học những chiêu khó nhất, phải luyện tập mấy ngày
đêm không ngừng nghỉ, võ công liền mạch. Long Nhãn là một loại đan dược
chúng ta luyện ra, vì mấy ngày cuối cùng, thân thể bị ảnh hưởng mệt mỏi
không chịu được nữa mới dùng mà tiếp tục luyện công”. Lũng Dã nhìn Tập
Tuyền trước mắt bình thản nói: “Nếu ăn vào, liền có thể không khát,
không đói, không lạnh, không nóng, không đau, không ngứa, luôn luôn duy
trì trạng thái tập võ tốt nhất. Đầu óc minh mẫn, thị giác bén nhọn,
thính giác sắc bén, tinh thần hưng phấn”.
“Ngươi nói ả ta đang quá hưng phấn?” Triệt Thủy nghĩ hồi lâu, mới thốt ra một câu
như vậy, lại nghiến răng: “Mai Hoa kia, chẳng phải là chết chắc sao?”
“Cái đó cũng chưa chắc”. Huyền Sinh hơi nhíu mày, lạnh nhạt nhìn về phía Lũng Dã:
“Bất kỳ loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ, cho dù là thần dược cũng
thế. Không phải sao? Long Nhãn này có thể có chỗ không hoàn hảo?”
“Đương nhiên là có”. Lũng Dã mặt vẫn không đổi sắc, đáy mắt lại lóe lên tinh quang:
“Long Nhãn thật ra chỉ tạo ra một loại ảo giác, khiến người ta “cảm
thấy” đang ở trạng thái tốt nhất, nhưng thân thể chung quy vẫn mệt mỏi”.
Trước mắt,
Mai Hoa ôm chặt cánh tay trái, trên bả vai cũng có một chỗ đã bị máu
nhuộm đỏ, bất chợt phía sau có hai tiếng rít xuyên không vụt đến, Tập
Tuyền không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau lưng nàng, Bát đường chủ
vọt lên hơn trượng tránh một đao kia, đang đáp xuống đất thở gấp, lại
thấy trước mắt chợt lóe ngân quang, trảm đao xé gió đâm tới, nàng cắn
răng nâng cánh tay phải giơ đao muốn chặn lại phía chính diện, nhưng chỉ là hư chiêu, trảm đao thực ra từ bên phải dọc trên vai nàng bổ tới,
nàng lui về sau một bước để tránh, Tập Tuyền lật vũ khí lần nữa dùng
chuôi đao vung lên, dùng sức đập vào hông của nàng, chỉ nghe một tiếng
kêu đau đớn, Mai Hoa liền lùi lại mấy bước, nhưng Hãn phu nhân lại cầm
trảm đao trong tay hướng đâm tới phía nửa người dưới của nàng, đánh
thẳng vào bắp chân, Mai Hoa tránh không kịp, lập tức bị quăng trên mặt
đất.
“… Tốc độ
thật nhanh!” Ngay cả Song Tịnh cũng không nhịn được nói, cau mày: “Hãn
phu nhân vốn tinh thông chiến đấu chính diện, mới vừa rồi bởi vì khinh
địch mới có mấy lần thất thủ, bây giờ nghiêm túc rồi, e rằng Mai Hoa khó lòng mà đánh lại”.
“Nhưng đối
phương… là kẻ thù đã giết tỷ tỷ như nương như sư phụ thì sao?” Triệt
Thủy lẩm bẩm nói: “Với tính cách nóng nảy có thù tất báo của cô ta, làm
sao có thể nhận thua đây?”
Mai Hoa ở phía trước đã không nghe được giọng nói của bọn họ nữa.
Nàng khó chịu thở dốc, trán bị đập chảy máu, cảnh sắc trước mắt tất cả đều biến thành màu đỏ tươi.
Kẻ này, tốc độ thật nhanh.
Lúc mình còn chưa ra tay mà ả ta đã có thể nhìn thấu chiêu thức, dường như suy nghĩ của mình sớm đã bị đọc được.
Nhưng…
Nàng cắn răng gắng gượng chống người dậy.
Nàng sao có thể thua!
Không được, không được, nhất định phải tỉnh táo.
Nếu như bị đối phương dọa đến mức mất hết tinh thần, vậy thì cũng đã ở thế chịu thua rồi.
Nếu như cảm thấy mình không thể nào làm được, vậy thì trước khi hành động, cũng đã thất bại rồi.
Nếu như, nàng không đứng lên, liền chứng minh, tam tỷ chết là do Lâm Thược Dược không lợi hại bằng Tập Tuyền.
Không thể thua.
Tuyệt đối không thể thua.
Nằm thở hổn hển trên mặt đất, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi trên nền đá cẩm thạch bóng loáng.
“Ha ha ha… Tỷ tỷ ngươi ở trên trời nhìn… Ta nhân tiện chơi đùa cùng ngươi nhiều một chút”. Tập Tuyền cười đắc ý.
“Tại sao…”
Mai Hoa lau vết máu che phủ ánh mắt, bịt miệng vết thương trên bả vai,
nhìn chằm chằm Hãn phu nhân, hỏi: “Vì sao phải giết tỷ ấy?”
“Vì sao ư?”
Tập Tuyền nhíu mày, tựa như không hiểu câu hỏi của nàng, quan sát nàng
phút chốc, lúc này mới nghiêng đầu cười rộ lên: “Bởi vì, ả ta nói nhảm
quá nhiều?”
“Cái gì?”
“Bảo tàng
của Thiên Hiệp Lâu lộ ra, giang hộ nhất định đại loạn, ta không thể để
chuyện như vậy xảy ra”. Hãn phu nhân đảo cặp mắt trắng dã, vẻ bén nhọn,
bắt chước khẩu khí của Lâm Thược Dược: “Ngươi cho rằng, nếu Phi Ưng Bảo
chiếm được những thứ này, liền có thể xưng bá giang hồ sao? Muốn đứng
vững trong võ lâm, chỉ dựa vào bản lĩnh, thì tuyệt đối không thể thành
công!” Nàng ta ngẩng đầu cười to, sau đó đột nhiên ánh mắt ngưng lạnh,
nghiêm nghị nhìn Mai Hoa, trong giọng nói có kích động và điên cuồng:
“Vậy bây giờ thì sao? Ha ha ha, những thứ được gọi là nhân vật truyền kỳ như các ngươi, không phải cũng đang bị vây ở chốn này ư! ? Ha ha ha… Mà đồ đệ của Lâm Thược Dược, không phải là sắp chết dưới tay ta à?!”
Còn chưa nói xong, ả ta đột ngột xuất hiện ở trước mặt Mai Hoa, đưa tay túm lấy tóc
Bát đường chủ, quật nàng từ trên mặt đất lên, vung trảm đao, dùng chuôi
đoan hung hăng giáng xuống ngực đối phương, Mai Hoa lập tức bắn ra, Tập
Tuyền chợt lách mình đón đợi nàng trước khi nàng rơi xuống, bàn tay trái ác liệt đập một cái vào lưng nàng, Bát đường chủ phun ra một ngụm máu,
lại bị ả ta quăng ra vài thước.
“Mai Hoa!” Lúc này, ngay cả Song Tịnh cũng không nhịn được, hô lên cùng mọi người.
“Không được, cô ta sẽ chết mất!” Kinh Phiết bất giác nói, lập tức liền muốn xông lên.
“Chờ một
chút…!” Thế nhưng Triệt Thủy một tay ấn Kinh Phiến lại, tay còn lại nắm
chặt, nghiến răng nói: “Chờ một chút. Chúng ta phải… tin tưởng cô ta”.
Tin tưởng con người này, không yếu ớt như vậy.
Hậu sinh khả úy.
Lâm Mai Hoa
mười sáu tuổi đã làm Bát đường chủ của Thiên Hạ Sạn, ắt hẳn phải có chỗ
hơn người. Nàng chẳng qua là hoàn toàn muốn gạt qua một bên cảm giác
tiêu cực của thù hận và áp lực mà thôi.