Bảo Khâm không làm khó Tần Liệt, một mặt vì hắn có thái độ tốt tự nhận lỗi, mặt khác đây cũng đâu phải chuyện gì xấu xa táng tận lương tâm. Tuy nàng chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng suy cho cùng nàng cũng từng cầm quân, đối với những binh sĩ phạm lỗi nhỏ chỉ có thể phạt cảnh cáo chứ tuyệt đối không lạm dụng quân hình, ứng xử không tốt sẽ khiến cho binh sĩ nổi loạn, đến lúc đó, uy phong chưa thấy mà mạng đã vong!
Bởi vậy, nàng chỉ ném cho hắn một chiếc giày, lại giả bộ ầm ĩ lên một lúc rồi hai người làm hòa ngay.
Hôm qua Tần Liệt trở về rất muộn, lại chỉ để tâm chuyện thân mật khiến Bảo Khâm quên mất việc chính, đến hôm nay mới có thời gian nói về chuyện thích khách.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Vừa nhắc đến thích khách, Tần Liệt lập tức trở nên nghiêm túc, mặt không đổi sắc nghe Bảo Khâm tỉ mỉ thuật lại sự tình, cẩn thận hỏi han chi tiết rồi mới nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám ngông nghênh đi lại, chắc chắn hắn có chỗ dựa. Nếu hắn đã nói là thuộc hạ của Lão Tứ, vậy ta sẽ cho người thăm dò bên đó. Dù có lật tung cả cái doanh trại này lên cũng phải tóm bằng được”
Bảo Khâm nói: “Chỉ tiếc thiếp không thấy rõ tướng mạo hắn nên không thể vẽ ra được, nhưng Tần Tu đã trông thấy rồi...” Nói đến đây, nàng bất giác cười khổ, thở dài một tiếng bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà với trí nhớ của Tần Tu, e rằng chỉ cần quay lưng đã quên ngay tướng mạo kẻ kia.” Nếu không phải có tật hay quên mặt, lâu như vậy rồi sao Tần Tu còn chưa nhận ra nàng.
Tần Liệt tất nhiên cũng hiểu rõ điều này, nghe vậy lắc đầu: “Nếu không được thì chỉ còn cách đi tìm Ngô tiểu thư, chẳng phải cô ấy cũng nhìn thấy tên thích khách rồi sao?” Bảo Khâm dở khóc dở cười. Tuy từ nhỏ nàng được nuôi như con trai, nhưng dù sao lớn lên ở nước Trịnh, chịu sự hun đúc của quy tắc lễ nghi theo khuôn khổ, cũng biết chuyện nào nên nói, chuyện nào thì không. Việc Ngô Thúy Bình vào rừng tiểu tiện quên mang theo giấy thực sự rất khó mở lời, hơn nữa còn liên quan đến danh dự con gái nhà người ta, bởi vậy khi nãy nhắc đến việc gặp thích khách cho Tần Liệt nghe, nàng đã bỏ qua nguyên nhân tại sao, không ngờ hắn lại nhắc đến Ngô Thúy Bình.
“Sao thế?” Tần Liệt thấy sắc mặt nàng thay đổi, sợ mình lại nói sai gì, vội vàng hỏi han.
Bảo Khâm vuốt vuốt tóc, dáng vẻ khó xử: “Khi đó tình hình có chút phức tạp, e rằng muội ấy cũng không còn tâm trí nhìn mặt gã kia.” Tuy nói như vậy nhưng Bảo Khâm vẫn quyết định sau khi Tần Liệt rời đi sẽ đích thân tìm Ngô Thúy Bình. Có những chuyện nói rõ ra sẽ tốt hơn, hơn nữa, Ngô Thúy Bình vốn là một cô gái cởi mở thẳng thắn, hẳn sẽ không vì chuyện này mà hiềm khích với nàng.
Tần Liệt ở lại chỗ của Bảo Khâm cho tới khi Ngũ Cân đến gọi, nói là Tần Đế triệu kiến, hắn mới rời đi. Bảo Khâm ngủ thêm một lúc, sau khi dậy liền cùng Thanh Nhã tìm tới Ngô Thúy Bình.
Ở nước Tần, Ngô gia chưa thực sự được coi là danh gia vọng tộc, đến đời phụ thân của Ngô Thúy Bình là Ngô thị lang mới bắt đầu khấm khá, nhưng chức quan cũng không lớn lắm, chỗ ở được phân cho cũng nhỏ, một số kẻ hầu người hạ không có phòng, phải ở tạm trong lều.
Nghe gia nhân bẩm báo, Ngô Thúy Bình vội vàng ra nghênh tiếp, vừa gặp mặt đã thân thiết nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng Công chúa cũng đến rồi, hôm đó người có việc đi trước nên không biết muội đã mất mặt thế nào đâu, hai ngày nay muội luôn trốn trong phòng, không dám ra ngoài…” Nàng ấy đúng là thẳng thắn, vừa gặp đã kể hết mọi chuyện ra rồi. Nhưng nàng càng như vậy, Bảo Khâm càng thấy áy náy, khó xử nhìn Thúy Bình, định nói rồi lại thôi.
Ngô Thúy Bình không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã phát hiện ra có điều bất thường, nàng nháy mắt ra hiệu cho người hầu lui xuống rồi mới cắn môi, hoài nghi: “Có phải lúc đó Công chúa căn bản chưa hề rời đi?”
Bảo Khâm lúng túng nhìn Thúy Bình, cười gượng: “Lúc đó ta vẫn nấp ở trong rừng…” Nói rồi nàng đem toàn bộ sự tình thuật lại.
Ngô Thúy Bình nghe xong đầy kích động và hưng phấn nói to: “Tại sao lúc đấy tỷ không đi ra? Dù gì muội cũng biết chút võ công, Tần Tu cũng ở đấy, chỉ cần tỷ gọi chúng ta nhất định có thể bắt được hắn, đâu có chuyện để hắn thoát như vậy?”
Nàng nào biết Ngô Thúy Bình từng học võ? Chuyện lớn như vậy, nàng ấy cũng chưa từng nhắc đến.
Ngô Thúy Bình nói xong mới phát hiện mình đã lỡ lời, vội lấy tay bịt miệng, đảo mắt quay đi, xác định xung quanh không có ai mới thở phào, ghé tai Bảo Khâm nói nhỏ: “Chuyện muội học võ, cha muội không cho nói ra. Cha bảo muội vốn dĩ đã kém thông minh hiền thục, tính tình lại không tốt, nếu bị người khác biết muội còn vung đao múa kiếm thì chắc chắn không thể gả cho ai.”
Nói rồi sắc mặt nàng ảm đạm, nắm chặt chéo áo vặn vào nhau, bộ dạng không vui: “Tuy bệ hạ đã chỉ hôn cho muội và Ngũ điện hạ, nhưng hắn không thích muội, còn nói muốn hủy hôn, mọi người đều đang chờ xem muội làm trò cười thôi.”
“Biết võ thì sao chứ?” Bảo Khâm lập tức bất bình thay nàng ấy, nói lớn: “Người ta muốn học còn không được. Muội không cần quan tâm người khác nói gì, Tần Tu cũng không phải loại người xấu xa, hắn…”
Bảo Khâm cũng không biết nên nói tốt như thế nào về Tần Tu mới phải, nàng chau mày suy nghĩ, phẩy tay nói: “Hôm qua không phải muội cũng thấy rồi sao, hắn hơi độc miệng nhưng tâm địa rất tốt, hơn nữa cũng biết chừng biết mực.” Ít nhất chuyện của Ngô Thúy Bình hắn không bô bô ra ngoài, nếu đổi lại là người con gái khác, chỉ e với cái miệng lắm lời ấy, cả thiên hạ đều biết hết.
Ngô Thúy Bình được an ủi, sắc mặt tốt lên rất nhiều, sau đó nghĩ đến chuyện thích khách, nàng vỗ đầu, nói: “Hai người chúng ta ở đây nói chuyện cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, sao không đi tìm Tam điện hạ nhờ giúp đỡ. Nếu ngài hạ lệnh tìm người, thế nào cũng sẽ bắt được thích khách.”
Bảo Khâm không hề thấy xấu hổ chút nào, cười nói: “Ta sớm đã đi tìm Tam điện hạ rồi, nhưng hôm qua ta trốn trong bụi cỏ, không nhìn rõ được tướng mạo hắn. Trí nhớ của Tần Tu lại không tốt, chẳng hi vọng được gì. Hiện nay chỉ có thể vẽ đại khái hình dáng tên thích khách, nhờ Tam điện hạ âm thầm đi tìm người thôi.”
Ngô Thúy Bình lập tức cao giọng: “Sao tỷ không đến tìm muội sớm, muội có thể nhận ra hắn.” Dứt lời, nàng vội vàng kéo Bảo Khâm vào thư phòng, vừa đi vừa nói: “Tuy muội không giỏi cầm kỳ thi họa, nhưng bù lại trí nhớ rất tốt, khi còn nhỏ đọc “Ấu học quỳnh lâm”, chỉ nhìn qua vài lần là thuộc. Chẳng qua muội nhớ không được lâu, vài ngày sau liền quên mất. May thay chuyện này mới xảy ra hôm qua, tướng mạo gã đó muội vẫn còn nhớ rõ ràng…”
Vào tới thư phòng, nàng xắn tay áo mài mực, sau đó cầm bút lông, chỉ vài ba nét đã phác họa được khuôn mặt tên thích khách, tuy không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng ngũ quan thần thái lại vô cùng sinh động. Bảo Khâm thấy vậy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, tán thưởng: “Thúy Bình, muội giỏi quá, tài nghệ tuyệt vời!”
Ngô Thúy Bình nghe lời khen mà đỏ mặt ngượng ngùng nói nhỏ: “Muội vẽ không đẹp. Trước đây những tỷ muội học vẽ cùng đều chê những thứ muội vẽ thô thiển, không thanh nhã.”
Bảo Khâm cười nói: “Học vẽ chẳng qua chỉ để tiêu khiển, có mấy người được thành công. Chẳng lẽ cứ để người ta đánh giá mình phải vẽ thế nào hay sao?”
Ngô Thúy Bình nghe những lời này thấy vô cùng thoải mái, càng thêm tâm đầu ý hợp với Bảo Khâm. Hai người tíu tít nói chuyện trong phòng, đến tận khi trời tối Bảo Khâm mới về.
Buổi tối nàng gọi Thanh Nhã đưa bức tranh đến chỗ Tần Liệt, sau đó Tần Liệt trả lời rằng đã phái người đi tìm kiếm, có tin tức gì sẽ báo lại.
Hai ngày sau đó Tần Liệt không hề đến tìm nàng, nghe nói Lương Khinh Ngôn mang theo tin tức gì đó từ nước Trịnh đến, mọi người vẫn đang thảo luận rất gay gắt trong triều, chẳng biết bao giờ kết thúc.
Có thể khiến cho hai nước Tần - Trịnh nghiêm túc như vậy chỉ có thể là chuyện của Bắc Yên. Bảo Khâm có thể lờ mờ đoán ra, nhưng chẳng buồn nghĩ tiếp nữa. Nàng đã không còn là Chung tiểu tướng quân, đâu đến lượt nàng phải lo lắng.
Bảo Khâm hoàn toàn không biết, có lúc, những chuyện tranh luận không ngừng trên triều chưa chắc đã là chính sự.
Trên đại điện, Lương Khinh Ngôn trình bày xong quốc sự, đột nhiên chậm rãi nói: “Trước lúc tại hạ đi, Hoàng thượng có nhắc đến hôn sự của Thất Công chúa và Tam điện hạ.”
Tuy Bảo Khâm nói là Lương Khinh Ngôn đã đồng ý nhưng Tần Liệt sớm đoán biết việc này không thể kết thúc đơn giản như vậy. Vừa nghe thấy lời này, trong lòng hắn bỗng sợ hãi, ánh mắt sắc lạnh như dao, u ám quay sang nhìn Lương Khinh Ngôn.
Lương Khinh Ngôn coi như không thấy, vẫn chậm rãi tiếp tục: “Thất Công chúa và Tam điện hạ trai tài gái sắc, có thể nói là duyên trời tác hợp. Đáng tiếc Tiên đế băng hà, hôn sự tốt đẹp này cũng phải lui lại. Công chúa hiếu thuận để tang Tiên đế, đừng nói ba năm, dù là tám năm mười năm cũng phải đạo. Nhưng kéo dài hôn lễ của Tam điện hạ, Trịnh Đế vô cùng bất an, đặc biệt dặn dò tại hạ nhất định phải bàn bạc với quý quốc, làm thế nào để có được kế sách vẹn toàn.”
Hắn nói rất có lí, Tần Đế tuy chưa trả lời nhưng nét mặt thể hiện rõ ý tán đồng. Mọi người đều là cao thủ nhìn mặt đoán ý, thấy thế lần lượt hùa theo. Chỉ duy có Tần Liệt vẫn im lặng, nheo mắt nhìn Lương Khinh Ngôn, lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi...”
Lương Khinh Ngôn điềm nhiên cười, nói tiếp: “Khi Công chúa xuất giá, vốn dĩ mang theo mười hai vị đằng thiếp, tiếc là trên đường gặp chuyện, chúng thị vệ liều mạng bảo vệ Công chúa, còn các nàng đều mất mạng trong tay lũ cướp kia. Trịnh Đế nghe tin dữ vô cùng đau buồn. Bởi vậy lần này tại hạ đi sứ, người đặc biệt dặn dò phải đưa mười hai vị tiểu thư sắc nước hương trời được tuyển chọn từ các danh gia trong thành tới đây, coi như là bù đắp.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người trong điện đều hướng phía Tần Liệt, hai chữ “ngưỡng mộ” sáng ngời trong ánh mắt. Có ai là không biết con gái nước Trịnh dịu dàng đoan trang, xinh đẹp đức hạnh. Tuy Tần Liệt tạm thời không thể lấy Công chúa, nhưng cùng lúc có được nhiều cơ thiếp như vậy, diễm phúc này người thường ai so bì được.
Còn có những kẻ to gan, trong lòng đã bắt đầu suy tính dù sao Tần Liệt cũng không phải là người ham mê nữ sắc, nếu mình mặt dày xin một hai người về, không biết chừng hắn lại đồng ý...
Tần Liệt mặt nghiêm túc, không nói một lời.
“Tam nhi, ý con thế nào?” Thấy nhân vật chính từ đầu đến cuối không nói gì, Tần Đế đành lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi.
Tần Liệt điềm nhiên nhìn Tân Đế, nói dối không chớp mắt: “Mấy ngày nay Công chúa nhớ nhà, ban đêm thường ngủ không ngon giấc. Nếu các vị tiểu thư ấy đều là người nước Trịnh, chi bằng đưa họ đến bên cạnh Công chúa, trò chuyện cùng nàng, giúp nàng vơi đi nỗi buồn cũng tốt.”
Mọi người nghe xong đều thấy vừa sốt ruột vừa buồn phiền, trong lòng nghĩ, Tam gia à, người không ham mê nữ sắc nhưng chúng ta ham. Cho dù muốn lấy lòng Công chúa thì đưa một hai người là được rồi, số còn lại, tốt xấu gì cũng để cho bọn ta một chút chứ. Một đống đàn ông thế này, sao chạy đến trước mặt Công chúa xin người được đây.
Lòng nghĩ thế nhưng không ai dám lên tiếng. Ở đây mọi người đều biết Tần Liệt là kẻ không dễ chọc, ngay cả Tần Đế cũng phải nhường, nếu thật sự làm hắn giận, không biết kiếm đâu ra đầu cho hắn chém đây!
Tần Đế dường đã sớm biết hắn sẽ phản ứng như vậy, nhưng cũng không nói gì, chỉ khoát tay, nói: “Tùy con.”
***
Vậy là bỗng chốc chỗ Bảo Khâm có thêm mười hai người đẹp. Nàng rất thoải mái vui vẻ kéo Ngô Thúy Bình đứng ngoài cửa sổ ngắm nghía, lúc thì nói người này đẹp như tranh, lúc lại bảo người kia xinh như tiên, Ngô Thúy Bình cứ nghĩ nàng sẽ tức giận, đã chuẩn bị sẵn lời an ủi, nào ngờ nàng lại như vậy, thật không biết nói gì.
Tuy Lương Khinh Ngôn nói đám đằng thiếp này đều là khuê nữ trong kinh thành, nhưng Bảo Khâm biết phàm là những gia đình có địa vị, sao nỡ để con đến nước khác làm thiếp cho người ta được, họ chẳng qua chỉ có cái “tên” mà thôi.
Những cô gái này phần lớn khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi, con gái nước Trịnh sinh ra vốn đã nõn nà thanh tú, bọn họ còn là mỹ nữ được chọn lựa kỹ lưỡng, đương nhiên ai cũng xinh đẹp, có thể nói là hoa xuân trăng thu, mỗi người một vẻ. Ngô Thúy Bình đứng bên cạnh quan sát, bỗng có cảm giác hổ thẹn.
Đợi Bảo Khâm sắp xếp xong cho bọn họ, Ngô Thúy Bình cuối cùng không chịu được kéo nàng vào phòng, nhỏ giọng. “Công chúa, những người này tỷ định tính sao? Không phải thực sự giữ họ lại hết đấy chứ?”
Bảo Khâm nhìn nàng với nét mặt cổ quái nói: “Người tuy đông, nhưng đều là những cô gái trẻ, ăn không nhiều không cần phải nhỏ mọn.”
Thấy biểu hiện như đạp phải đinh trên mặt Ngô Thúy Bình, Bảo Khâm bật cười, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Ta hiểu ý của muội.” Nói xong, nàng lại thở dài bất đắc dĩ: “Họ đều là những cỏ gái đáng thương, bị người ta đem đến đây như hàng hóa, nếu ta vứt bỏ họ thì thật hổ thẹn với lương tâm.”
Suy cho cùng nàng là người nhân ái, đặc biệt với những cô nương liễu yếu đào tơ thì luôn có cảm giác muốn bảo vệ. Hơn nữa, nếu Tần Liệt không kháng cự được sự mê hoặc này, họ còn nói gì đến tương lai nữa. Bảo Khâm không biết người khác suy nghĩ thế nào về chuyện tình cảm, còn bản thân nàng là người rất cố chấp. Chuyện khác có thể thương lượng, nhưng tuyệt đối không thể chung chồng. Về vấn đề này, nàng chắc chắn không phải người khoan dung độ lượng,
Hành động này của Lương Khinh Ngôn, thực ra Bảo Khâm có thể đoán được mục đích, sư huynh mãi mãi luôn đứng về phía nàng.
Ngô Thúy Bình vẫn lo lắng, liên tục lắc đầu khuyên “Công chúa, người cũng thật mềm lòng và đơn thuần qúa. Trông bề ngoài yếu đuối vâng lời thế thôi, tâm địa họ gian xảo hơn người nhiều. Người khác thì muội không chắc, chứ hai di nương trong phủ nhà muội cứ gặp muội là nói cười, vậy mà luận về thủ đoạn chẳng ai bằng được họ, hại mẹ muội phải chịu biết bao thiệt thòi.”
Bảo Khâm chau mày nhìn nàng, dáng vẻ không tin lắm. Nàng tuy thông minh trên chiến trường, nhưng từ trước tới nay chưa hề có kinh nghiệm giao tiếp với các cô nương yếu đuối. Cho dù từng va chạm với Vương Nhạn Như, nhưng nàng ta là người nghĩ gì nói nấy, thẳng thắn không suy tính. Bởi vậy, dù bị nàng ta làm khó bao nhiêu lần, Bảo Khâm vẫn không hề có ác cảm.
“Ánh mắt của tỷ như vậy là sao?” Ngô Thúy Bình sốt ruột: “Tỷ không tin à? Thật là kỳ lạ, theo lý mà nói, tỷ lớn lên trong cung từ nhỏ, những thủ đoạn đó có gì chưa từng thấy, sao vẫn có thể đơn thuần như vậy được chứ. Nếu tỷ không tin thì đánh cược với muội đi. Khi nào Tam điện hạ đến, tỷ nhìn kỹ xem, những cô nương kia có chịu ngoan ngoãn ngồi yên hay không?”
Bảo Khâm chớp chớp mắt, không nói gì. Thanh Nhã ở bên cạnh chỉ e còn chưa đủ loạn, nhanh miệng chen lời: “Công chúa, kể ra cũng đang nhàn rỗi vô vị, chi bằng đánh cược với Ngô tiểu thư một ván xem.” Nếu kẻ nào có tâm cơ dám gây chuyện, người ngồi không hưởng lợi chính là Lương Khinh Ngôn.
“Vậy...” Bảo Khâm nghiêng đầu nhìn nàng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: “Muội muốn cược gì?”
Ngô Thúy Bình chỉ là vui miệng nói ra, đâu phải thực sự muốn cược gì đó nên nhất thời chưa nghĩ ra. Bảo Khâm sai Thanh Nhã chạy đi lấy tráp, chọn chiếc trâm vàng “Bách điếu triều phượng”[1], ướm thử một hồi trên đầu Ngô Thúy Bình, lại cẩn thận ngắm nghía xong mới cười nói: “Ta cược chiếc trâm này.”
[1] Bách điếu triều phượng: Hàng trăm con chim vây quanh, tôn vinh phượng hoàng.
Ngô Thúy Bình nhất thời khó xử, cắn răng nói nhỏ: “Cái này... muội... trên người muội không có vật gì quý giá như thế.” Ngô gia không phải là danh gia vọng tộc ở nước Tần, không được coi là giàu có, đem gộp hết những đồ trang sức trên người nàng e rằng cũng chẳng thể bì nổi một chiếc trâm kia.
Bảo Khâm trái lại không hề để ý điều đó, ánh mắt sáng ngời nhìn chiếc vòng trên cổ tay nàng ấy, cười nói: “Chiếc vòng ngọc bích này của muội rất đặc biệt, ta rất thích. Hay lấy nó làm vật cá cược đi, được không?” Nàng thích tính cách Ngô Thúy Bình, chiếc trâm này vốn dĩ cũng muốn tặng cho nàng ấy, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp, giờ có thể thuận lợi rồi!
Ngô Thúy Bình tính tình thẳng thắn, nghe Bảo Khâm nói vậy cũng không nghĩ nhiều nữa đồng ý ngay.
***
Tần Liệt từ chỗ Ngự tiền về phủ, tắm xong thay quần áo trong phòng, nghe thấy Ngũ Cân khẽ gọi bên ngoài: “Tam gia, Thất Công chúa sai người đến mời ngài qua đó.”
Tần Liệt vui mừng, lập tức đồng ý. Xét ra thì đây là lần đầu tiên Bảo Khâm chủ động mời hắn. Nhưng thay quần áo xong, hắn lại thấy có gì là lạ. Nếu hắn làm chuyện gì tốt đẹp, Bảo Khâm sai người đến mời thì còn có lý. Nay hắn mới đưa mười hai mỹ nữ vào phủ, nàng đã vội vàng như vậy, chẳng lẽ muốn hỏi tội sao?
Vừa nghĩ đến đấy, Tân Liệt không thể làm bậy được nữa, ngồi trên giường nghĩ cách ứng phó, mãi khi Ngũ Cân đứng bên ngoài cảm thấy có điều bất thường, gọi liên tục, hắn mới chậm rãi đứng dậy mở cửa, nghiêm mặt mắng: “Gọi gì mà gọi, gọi hồn chắc?”
Ngũ Cân vẻ mặt oan uổng đáp: “Tam gia, ngài sao vậy? Ngày thường chưa đợi Công chúa mời ngài đã tự mình chạy đến. Hôm nay người đến tận cửa rồi, ngài còn chần chừ gì nữa. Không phải Công chúa chọc giận ngài rồi chứ? Hay là...” Lông mày hắn run run, ánh mắt vừa tò mò vừa mờ ám: “Ngài đã có người khác? Là một trong số mười hai mỹ nhân kiều diễm sao ạ?”
Ngũ Cân chưa nói hết đã chạy biến, không để cho Tần Liệt có cơ hội đánh mình. Nói xong, hắn còn cười ha ha nhắc nhở: “Tam gia, ngài nhanh lên chút, Công chúa đợi lâu sẽ tức giận đó, đến lúc ấy xem ngài dỗ người ta thế nào!”
Tần Liệt không thèm để ý, bước vọt ra khỏi cửa, dắt ngựa đến chỗ Bảo Khâm.
Đến nơi, Tần Liệt bước nhẹ, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh. Trong sân có người đang nói chuyện, cách khá xa nên không nghe rõ lắm, hình như loáng thoáng còn có tiếng Ngô Thúy Bình. Tiếng Bảo Khâm nói cười nghe như tiếng chuông bạc, vui vẻ và thoải mái khiến Tần Liệt vui mừng hẳn lên. Nhưng sao nàng gọi hắn đến mà còn giữ Ngô Thúy Bình ở bên cạnh? Trong lòng hắn hơi buồn bực.
Trước cổng có một bà thím thân hình cao to đang đứng, thấy Tần Liệt bước vào, lập tức lớn tiếng thông báo, giọng to đến kinh người, dường như cả tiểu viện đều có thể nghe thấy. Tần Liệt thấy có điều lạ, mặt mũi sa sầm nhìn người đàn bà này, bà ta sợ hãi đến mức toàn thân run lên, không dám nói năng gì, quay người bỏ chạy.
Tần Liệt biết rõ nơi này, trong phủ có những ai hắn đều nắm được, thậm chí có người còn do hắn phái đến, nhưng người phụ nữ ban nãy hắn chưa từng thấy bao giờ. Tần Liệt không khỏi hoài nghi, cảm giác dường như có vấn đề, lại nghĩ mãi không ra.