Nội lực trong người Vân Phong Thuấn Trì không ngừng thoát ra ngoài, thân thể ngài nhanh chóng khụy xuống. Lớp ngụy trang như sắp bị lột sạch, Vân Phong Thuấn Trì lập tức thủ thế ngồi thiền, nhắm mắt điều khí. Phong Thời Uyển rút lại hai tay đỡ tiên tôn về, nói lí nhí bên tai ngài:
- “Dù con không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đồ nhi nhất định sẽ bảo vệ sư tôn chu toàn.”
Nói đoạn, Phong Thời Uyển nhặt Thanh Thương Kiếm đặt xuống bên cạnh tiên tôn, rồi tự mình xuất kiếm. Bảo kiếm của nàng thon dài, toàn thân phủ một màu bạc óng ả, khi rót linh lực vào thì lam quang liền bung tỏa. Một thân bạch y vẫn nguyên vẹn cái khí thế thuở ban sơ, vẫn là một mỹ nhân diễm quán quần phương vang danh thiên hạ.
- “Đối thủ của ngươi, là ta!”
Dương Diễn vốn đã bất ngờ với kết quả trước mắt, thêm phần không hề có ý định tổn hại Phong Thời Uyển nên chưa có hành động gì. Hắn nói:
- “Nàng muốn bảo hộ hắn?”
- “Đó là sư tôn của ta.”
- “Ha... Xem ra nàng cũng không hề biết quá khứ của người này.”
- “Ngươi thì biết cái gì?”
Dương Diễn cười khẩy, rồi hắn lạnh giọng gọi một cái tên: “Thiên Tiêu.”
Thiên Tiêu chính là lão già từng muốn lấy mạng Phong Thời Uyển, cũng là một tuyệt thế mà tiên tôn từng kể cho nàng. Giờ đây, lão ta đột ngột xuất hiện bên cạnh Dương Diễn. Tuy nói là lão già bởi tóc hắn đã bạc gần hết, thế nhưng nét mặt hay cử chỉ đều vô cùng quyết liệt và độc ác. Bên hông hắn đeo một cây sáo ngọc có in vân mây mờ mờ, trông nó đã cũ và mang đậm hàn sương.
- “Là ông...”
Thiên Tiêu nhìn nàng rất sâu, rồi cũng chỉ cười một cái.
Lúc này, trên Nhất Đảo Kỳ Cung đã hỗn loạn vô cùng, bất quá vài người máu mặt đã dời tầm mắt sang bên này. Đông Phương Nhĩ Nguyện trợn mắt hỏi:
- “Tuyệt Thế Thiên Tiêu? Ngươi... Không phải ngươi đã bị phế công lực rồi sao?”
Ngày trước, khi Thiên Tiêu bị Vân Phong Thuấn Trì đánh trọng thương thì đã được Đông Phương Nhĩ Nguyện cứu chữa. Bởi vì y chữa trị không thành nên y vẫn luôn cho rằng Thiên Tiêu đã hao mòn công lực. Nhưng thời khắc lão già này đứng trên mặt nước lại phảng phất hình dáng của quá khứ vang bóng một thời, không hề có chút gì yếu ớt.
- “Lão phu phải đa tạ Đông Phương trưởng môn đã tương trợ rồi. Đáng tiếc, lão phu mạng lớn, vẫn còn sống đây.”
- “Tuyệt Thế Thiên Tiêu? Đông Phương trưởng môn nói hắn ta là Thiên Tiêu?”
Người này hốt hoảng nói lắp ba lắp bắp, đích thị là Tây Môn trưởng môn, một môn phái ít tham gia chiến đấu nhất. Sở dĩ không chỉ y bất ngờ, mà các vị trưởng môn khác cũng tương tự. Thời điểm Tuyệt Thế Thiên Tiêu vang danh thiên hạ thì bọn họ còn đang là tiểu tu sĩ vô danh bình thường mà thôi. Sau hai mươi năm, bọn họ sớm đã quên béng những vị anh hùng xưa cũ này rồi, ai có ngờ...
Thiên Tiêu cười một hơi dài, song ngạo mạn nói:
- “Lão phu tới đây không phải để ôn chuyện cũ với đám tiểu bối các người. Tốt nhất, đừng ai ngu ngốc mà chõ miệng vào đây.”
Ngông cuồng, thực ngông cuồng. Khi xưa quả thật không ai bì được với Thiên Tiêu, nhưng bây giờ họ đều là trưởng môn phái lớn, tu vi đã lên hàng Thất Đại cảnh, đồng cảnh giới với Thiên Tiêu năm đó. Dẫu không ai dễ chịu, song cũng chẳng ai hó hé lời gì. Nếu Thiên Tiêu có thâm thù đại hận với Vân Phong Môn thì càng tốt, đám tu sĩ này xưa giờ quen thói ngư ông đắc lợi rồi.
Vốn dĩ Phong Thời Uyển nắm chắc vài phần, nếu không thể đánh lui Dương Diễn thì cũng sẽ đưa tiên tôn rời đi an toàn. Nhưng Thiên Tiêu xuất hiện đã làm nàng lâm vào thế bí. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối không để lộ điểm yếu, không tỏ ra thua kém.
- “Thêm một người hay bớt một người cũng vậy thôi. Có ta ở đây, tuyệt đối không cho phép ai động đến sư tôn ta.”
Thiên Tiêu cười một hơi lạnh lẽo, hắn từ tốn nói:
- “Không ai thoát được, kể cả ngươi.”
Phong Thời Uyển trừng mắt, nàng vạn nhất không nghĩ tới người này vẫn coi nàng là kẻ thù, dù đã có rất nhiều minh chứng cho rằng nàng không phải Thiên Nguyệt. Dương Diễn cũng giật mình, quay sang hỏi:
- “Nàng ấy không phải Thiên Nguyệt.”
- “Ngươi đúng là trước sau bất nhất mà. Khi nãy ngươi một mực cho rằng Phong Thời Uyển là Thiên Nguyệt, bây giờ lại nói không phải. Sao vậy?”
- “Tuy tướng mạo giống nhau, nhưng linh hồn không đồng nhất. Phong Thời Uyển là một người hoàn toàn khác rồi.”
- “Ngươi muốn lão phu để lại mạng nàng ta cho ngươi?”
Dương Diễn không trả lời câu này, Thiên Tiêu liền nói tiếp: “Thành toàn cho ngươi.”
Phong Thời Uyển không nhịn nổi nữa, hét thẳng mặt Thiên Tiêu: “Im miệng. Mạng của ta chưa đến lượt ngươi định đoạt. Có giỏi thì tới mà lấy.”
Lam quang lóe sáng, Phong Thời Uyển quét mũi kiếm trên mặt nước, gót ngọc chạy lên. Lưỡi kiếm thon mà cứng cáp vô cùng, nó đấu chọi với thân sáo ngọc của Thiên Tiêu liên hồi. Quạt ngọc trong đai lưng của Phong Thời Uyển cũng được gọi ra, hai vũ khí nhắm đến một đối tượng tạo khí thế cao ngút ngàn. Mà Thiên Tiêu hoàn toàn không để nàng vào mắt, lãnh đạm mà tiếp chiêu.
- “Quả nhiên không phải Thiên Nguyệt, hai mươi năm trước tu vi của nghịch đồ kia đã cao hơn ngươi bây giờ rồi.”
Ha ha ha...
Thiên Tiêu cứ cười rồi lại nói, đối tượng công kích vậy mà lại chuyển sang Vân Phong Thuấn Trì:
- “Ta nhớ trước đây ngươi uy phong đỉnh đỉnh, khí khái phi phàm, tính tình lại phóng khoáng. Ta từng tán thưởng ngươi là bậc nhất biểu anh tài, bách niên nan ngộ. Quả nhiên, ta không nhìn lầm. Kinh qua phong sương tuyết nguyệt, cửu biệt trùng phùng, ngươi vẫn còn phong quang vô hạn, thậm chí còn có thêm phần lãnh đạm. Ngươi còn nhớ cố nhân không, Chu Minh Hiên?”
@Cố_Tiểu_Hoa