Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 61: Chương 61: Lời ngọt ngào đầu tiên




Thì ra Triệu Kha ở ngoài một mực giả bộ không biết chuyện gì, vui vẻ thành thân với “Lương Như Ngọc“. Đằng sau, hắn thuê một nhóm gia nhân cải trang đột nhập phủ để hủy hoại Lương Như Ngọc thật sự. Cuối cùng, hắn kéo theo khách khứa đến chứng kiến sự đau lòng giả tạo của hắn khi phát hiện tân nương thật của mình bị sát hại. Còn Triệu Nhan, vì lỡ hoàn thành lễ tam quỳ tam bái với nàng ấy rồi nên hắn đành chấp nhận nương tử này.

Lương Như Ngọc kéo khăn voan xuống, khuôn mặt nhợt nhạt không có tia máu lộ ra.

- “Thật ra từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của Triệu Kha. Ta... đến khi không thể quay đầu được nữa thì mới nhìn thấu. Ha ha...”

Đứng trước sự việc thế này, ba người nhất thời chưa biết nên đánh giá ra sao. Mà Lương Như Ngọc lại nói tiếp:

- “Lẽ ra ta không phải chết, nhưng hắn đã ép ta vào đường cùng. Vốn là một cô nương nhà lành lại bị một đám nam nhân lạ mặt hủy hoại, thế chẳng phải chặn đường sống của ta rồi sao? Ta hận hắn, ta cũng chán ghét đám nam nhân hèn mọn trong thiên hạ. Vì vậy ta phải cho chúng chết, chết trong chính ham muốn của chúng.”

Lương Như Ngọc lần nữa mất kiểm soát. Đôi mắt đen như mực đột ngột lóe sáng lên màu đỏ máu, hai bàn tay gầy guộc giơ móng vuốt nhọn hoắt lên. Hai huynh đệ họ Chu là điểm đến, nữ quỷ phóng móng vuốt về trước, răng nanh lộ ra cùng ánh mắt như chứa thâm thù đại hận.

Chu Minh Duẫn và Chu Minh Hiên thoáng mở to mắt, có hơi bất ngờ nhưng không lộ rõ. Hai huynh đệ thậm chí không thèm xuất kiếm, dùng chính thân thủ thuần thục mà đối kháng với ả. Chưa được hai chiêu thì nữ quỷ đã bị khống chế dưới tay Chu Minh Hiên.

- “Phát điên cái gì vậy?”

Thiên Nguyệt thay đổi thế đứng, xoay 180° để hướng mặt về đối diện nữ quỷ. Chân phải quét nhẹ trên sàn theo chiều từ trái sang phải, tay trái thủ ấn trước ngực, tay phải vòng một đường từ sau đầu ra phía trước, lòng bàn tay hướng thẳng mặt nữ quỷ. Linh lực tuôn ra, ánh bạc long lanh xuất hiện bắn thẳng vào thân thể nữ quỷ này. Nhanh chóng, sự mất kiểm soát của ả dịu đi, Lương Như Ngọc trở nên vô lực phản kháng.

Thiên Nguyệt thu hồi chiêu thức, ngọc khẩu khai ngôn:

- “Suốt bảy năm cô đã ra tay sát hại không biết bao nhiêu người vô tội. Số phận đáng thương không phải là lý do để cô tổn thương người khác. Gia đình Triệu Kha đã đền mạng, nhóm người hại cô cũng đã giết đủ, những người không liên quan cô cũng đã ra tay. Nay nể tình cô bạc phận, ta có thể cho cô siêu thoát nhẹ nhàng.”

- “Siêu thoát? Một con quỷ tội ác chất chồng như ta còn có thể siêu thoát ư? Haha...”

- “Có thể.”

...

Lương Như Ngọc nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu. Được sự đồng thuận, Thiên Nguyệt lần nữa thi triển công pháp. Lần này, hữu thủ của nàng không hướng về nữ quỷ mà kết ấn ngay trước mặt mình, miệng nhẩm thầm một điều gì đó. Ánh bạc quang tỏa ra cực nhẹ, nhưng màu lam lại hiện rất rõ ràng mà quấn lấy thân thể Lương Như Ngọc. Lúc này Chu Minh Hiên đã buông khống chế đối với nữ quỷ.

Chỉ thấy, thân thể Lương Như Ngọc dần trở nên trong suốt, mà thời khắc sắp tiêu tan ả cố nói một câu:

- “Tình ái là thứ không đáng tin nhất trên đời, mà nam nhân tài sắc chính là tai họa. Ta khuyên cô nương không nên sa chân vào.”

“...”

Ò ó o o... Tiếng gà gáy ở đâu cất lên, lại thêm vài tiếng khác xen vào. Thì ra bây giờ đã rơi vào khoảng 4-5 giờ sáng, có lẽ dân buôn bán đang rục rịch chuẩn bị hàng mang ra chợ.

Bên trong tửu lâu xa hoa cũng lờ mờ hiện rõ nội thất, có điều bóng dáng ba người một quỷ đều không còn hiện hữu nữa. Người ta chỉ biết ngày hôm sau Thanh Giang Thành có mưa lâm thâm, hoa lả tả, rồi trời trong mây trắng, người cười người nói thật náo nhiệt.

Khoảng chừng nửa tháng sau, ngoại ô kinh thành lại truyền miệng một tin tức không xác thực. Người rằng hình như sắp có loạn lạc, triều đình đang rục rịch xuất binh. Trong khi đó, ở một góc núi non hùng vĩ lại có ba con người đang loay hoay.

- “Ta đã nói mà, ngày nào cũng tửu lâu, trà quán rồi có ngày hết ngân lượng sớm mà không nghe. Bây giờ vác kiếm đi săn thú thì dễ rồi đi, nhưng ai nấu đây, ai biết nấu?”

Chu Minh Duẫn ra vẻ trưởng bối mà trách mắng. Hai người kia thì đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu. Chu Minh Duẫn đưa tay bụm trán, thở một hơi dài. Hóa ra sau phi vụ xử nữ quỷ, Thanh Giang Thành bình yên trở lại thì ba người ăn mừng cho lần hợp tác đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Mừng thế nào mà bọc ngân lượng của Chu Minh Duẫn bay sạch sành sanh. Hệ quả chính là ba người mặt mày thanh tú, tướng ta uy phong, trang phục đắt đỏ phải dắt tay nhau lên núi, bắt thú rừng để qua bữa.

Chu Minh Hiên nói:

- “Sống như này mới đúng là du ngoạn giang hồ, xông pha sơn hải chứ.”

“...”

- “Vấn đề là có thực mới vực được đạo.”

- “Ừ thì... Ca để đấy đệ xử lý cho, vài ba con gà rừng thôi mà.”

Thế là Chu Minh Hiên ngồi xổm xuống, tay không xử lý gà rừng. Một lát sau, Thiên Nguyệt đứng khoanh tay, song nhãn đăm chiêu hơi nhìn xuống, trầm ngâm rồi nói:

- “Mỹ công tử giết gà, song thủ nhuốm máu, kinh dị quá.”

“...”

Chu Minh Hiên đứng hình, đưa mắt nhìn xuống tay mình rồi chầm chậm nhìn lên Thiên Nguyệt. Con gà trên tay y rơi thõng xuống...

- “Ta... trông xấu lắm hả?“.

Thiên Nguyệt hơi giật mình, nàng không ngờ Chu Minh Hiên sẽ đáp lại như thế. Chẳng qua ngoại hình của Chu Minh Hiên cực kì vượt trội, chính xác là một mỹ công tử trắng trẻo, khỏe khoắn, cao quý, sang trọng. Hình ảnh này đối lập với con gà bị giết, lông lá dính tùm lum thành ra nhìn nó không ăn khớp gì với nhau cả.

Thiên Nguyệt tưởng lời đùa giỡn của mình làm tổn thương Chu Minh Hiên, khiến y tự ti về điều gì đó cơ. Nhưng không, y nói một câu làm người đứng hình đổi thành nàng:

- “Không sao, thân nam nhi đội trời đạp đất, mấy chuyện thế này cũng nên biết một chút. Sau này làm một người tài sắc vẹn toàn, lo cho bạch nguyệt quang một đời vô ưu.”

Tuy rằng câu này không chỉ đích danh, nhưng ba chữ “bạch nguyệt quang” thốt ra cùng lúc với ánh mắt hướng về Thiên Nguyệt nhất thời làm nàng hẫng một nhịp tim.

Chu Minh Hiên mỉm cười với nàng, song liền quay

lại tiếp tục xử lý việc dang dở.

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.