Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 22: Chương 22: Mộng cảnh




Vân Phong Thuấn Trì vừa đưa Phong Thời Uyển ra khỏi thạch động thì nói sang chuyện khác ngay. Ngài hỏi:

- “Con bứt phá thất đại cảnh - băng thủy lực rồi sao?”

Phong Thời Uyển vừa mới ổn định lại tinh thần liền trả lời:

- “Dạ chưa, vốn chỉ còn một bước nhưng mà con chưa qua được thì đã tỉnh lại. Xin lỗi sư tôn.”

- “Con không cần xin lỗi ta. Làm lại, ta tu luyện với con.”

Linh lực của Vân Phong Thuấn Trì cũng tương tự Phong Thời Uyển, có thể nói nàng là học theo ngài từ đầu tới cuối. Bất quá, hàn thủy pháp của ngài đã đến trình độ nào rồi thì Phong Thời Uyển không thể biết được.

Hai sư đồ ngồi khoanh chân đối diện nhau, hai tay làm ấn kí giống như ngồi thiền, mi mục khép lại, bắt đầu chìm vào mộng cảnh. Thông thường, mộng cảnh của mỗi bậc linh lực đều chỉ có một, tức là dù người có phải làm lại bao nhiêu lần thì cũng vẫn chỉ trải qua đúng cái mộng đó thôi. Nhưng thật lạ, lần trước mộng cảnh của Phong Thời Uyển là núi tuyết, lần này bỗng trở thành sơn lâm.

Vân Phong Thuấn Trì cũng theo nàng vào mộng cảnh, ngài luôn ở bên cạnh nàng. Hai người đi một đoạn khá xa nhưng vẫn chưa gặp chướng ngại vật gì. Mà Vân Phong Thuấn Trì liên tục dặn dò nàng cẩn thận, còn cảnh báo trước:

- “Lát nữa dù gặp chuyện gì, con chỉ cần chú ý vượt qua là được, bất kể là ai hay thứ gì cũng đừng để tâm thân phận.”

- “Con hiểu rồi sư tôn, đây chỉ là mộng cảnh thôi, con phân biệt được mà.”

Vân Phong Thuấn Trì gật đầu một cái. Chẳng mấy chốc, hai sư đồ đã không thể bước tiếp nữa. Từng luồng sương khói mịt mù nối liền nhau ôm trọn vẹn lâm sơn, khiến tầm mắt của con người bị bao phủ. Vân Phong Thuấn Trì vội nói:

- “Uyển nhi, bám vào áo ta, đừng cách xa ta.”

- “Sư tôn yên tâm. Mộng cảnh của mình con nhất định tự vượt qua được mà.”

- “Thất đại cảnh là cảnh giới cao nhất của người phàm, bứt phá sẽ thực sự trở thành bán tiên đạo nhân*, vì vậy không bao giờ dễ dàng. Nếu lục bậc trước con thất bại thì có thể tùy ý làm lại vào lần khác, nhưng Thất đại cảnh có khả năng phản vệ*.”

*bán tiên đạo nhân: người học võ đạo nửa bước trở thành tiên.*

*phản vệ: phản ứng lại nguyên chủ, có thể nguy hiểm tính mạng.

Phong Thời Uyển ngạc nhiên vấn: “Nhưng trước đó con đã thất bại một lần, tại sao con không bị gì cả?”

- “Có lẽ là tác động từ khí lực phủ trong thạch động làm ảnh hưởng tới mộng cảnh của con.”

- “A...”

- “Uyển nhi!”

Noãn thủ tuột khỏi tà áo của ngài, Phong Thời Uyển nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của Vân Phong Thuấn Trì. Nhãn quang ngài sắc lạnh, kim quanh khí bạc phát ra, hơi thở lạnh lẽo tuôn trào, giọng nói ác sát phát ra:

- “Cút ra đây cho ta.”

- “Hahahaha... Chúng ta lại gặp nhau rồi, Chu Minh Hiên.”

Trong màn sương dày đặc, Vân Phong Thuấn Trì vẫn nhìn rõ đối phương nhờ song nhãn phát linh lực kim quang của mình. Người đối diện là bóng dáng một đại thiếu niên rắn rỏi, lưng đeo bảo kiếm, tay cầm ngọc tiêu*.

*ngọc tiêu: sáo ngọc.

- “Sao hả? Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy ta sẽ hoảng sợ đó. Ta đã đưa người của ngươi tránh mặt đi rồi, thấy ta có tâm lí không hả?”

- “Đây là mộng cảnh của Phong Thời Uyển, ngươi vào nhầm sao?”

Vân Phong Thuấn Trì mặt không biến sắc, buông lời truy vấn. Mà người kia vẫn đứng oai vệ, tay xoay xoay ngọc tiêu chơi đùa, miệng cười đáp:

- “Không nhầm đâu. Mộng cảnh vốn là thuật lại những việc liên quan trực tiếp tới nguyên chủ. Ngươi nói xem, vậy tại sao Phong Thời Uyển lại gặp được ta nhỉ? Ta và nó quen nhau sao?”

- “Không cần nhiều lời. Như cũ, hoặc ta bại, hoặc ngươi cút.”

- “Haha, ngươi quên rồi. Trận này, ta toàn thắng.”

- “Ngươi lú lẫn rồi. Trận này, ngươi vong.”

Vân Phong Thuấn Trì ngạo mạn cất lời. Ngay sau đó, Thanh Thương bảo kiếm xuất trong hữu thủ, phi cực nhanh tới với mục đích sát không nương tay. Người kia nhét ngọc tiêu vào thắt lưng, đưa tay rút bảo kiếm từ trên lưng xuống, vừa kịp đỡ đòn tấn công. Mà qua mấy lượt va chạm, hắn đã lùi về sau vài bước, Vân Phong Thuấn Trì cũng tương tự. Hắn đưa tay quẹt một đường bên mép miệng, nói:

- “Khá lắm. Đúng là tiến bộ không ít.”

“Hự...” - Chính là âm thanh phát ra từ miệng hắn, trước bụng đã thấy một đầu kiếm lam mỏng nhọn lộ ra. Phong Thời Uyển không biết từ bao giờ đã âm thầm đến sau lưng hắn, dứt khoát đâm một kiếm.

- “Đây là mộng cảnh của ta, đối thủ của ngươi, là ta.”

Nhát kiếm này ngay cả Vân Phong Thuấn Trì cũng bất ngờ. Mà người nọ đứng yên không cử động, nghe lời nói từ miệng Phong Thời Uyển thì cười phá lên:

- “Thủ hạ bại tướng của ta mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.”

- “Ngươi nói ai là thủ hạ bại tướng? Ta là bà cô nãi nãi của ngươi, sẽ lấy mạng ngươi.”

- “Haha, tiểu cô nương, hay là trước khi lấy mạng ta, ta cho cô biết thân phận của vị tiên nhân bất phàm kia được không?”

Phong Thời Uyển lặng im giây lát, nàng cúi đầu rồi lại ngẩng lên, dứt khoát rút kiếm lam ra, khai khẩu:

- “Ta ngược lại có hứng thú với thân phận của ngươi hơn đấy.”

Dứt lời, chưởng ấn hàn khí tung thẳng vào lưng hắn ngay khi kiếm lam vừa rút, đẩy hắn bay một đoạn rồi khụy xuống, huyết đỏ hộc ra từ miệng. Mà Phong Thời Uyển không chờ hắn hồi sức, tiếp tục lao tới chưởng liên hồi dù hắn cố gắng ôm vết thương mà tránh né. Nàng thao thao hét liên tiếp như trút giận:

- “Đây là mộng cảnh của ta, ngươi dám nhắm vào sư phụ ta là người sai!”

- “Đối thủ của ngươi là ta, ngươi dám bỉ ổi kéo ta ra khỏi sơn lâm là ngươi sai!”

- “Đặc biệt, ngươi bất kính với sư phụ ta, ngươi cũng sai!”

- “Thân phận của sư phụ ta là gì, ta không cần phải biết từ miệng ngươi!”

- “Ngươi không xứng!”

Ba chữ cuối là Phong Thời Uyển gằn giọng nhấn mạnh, cũng là thời điểm nàng chém đường kiếm cuối cùng khiến hắn ta như ảo ảnh mà tan biến. Xong xuôi, Phong Thời Uyển mới đờ đẫn buông thõng hai tay, thở những hơi thật nặng nề. Tại sao nàng lại không muốn biết rõ sự việc cho được? Nàng có bấy nhiêu nghi hoặc cơ mà. Nhưng nàng thật cay ghét thái độ xúc phạm sư tôn vừa rồi. Nếu sư tôn không nói, thì nàng cũng không cần phải biết.

Vân Phong Thuấn Trì thu lại Thanh Thương kiếm, từ tốn đến bên Phong Thời Uyển, vỗ nhẹ vào lưng nàng mấy cái. Giọng điệu nhẹ nhàng khác hẳn khi nãy mà nói:

- “Con thành công rồi, đã bứt phá Thất đại cảnh, tiến vào Bát Nhã giới.”

Vân Phong Thuấn Trì nhìn Phong Thời Uyển vẫn ngây ra đó, ngài biết rõ nàng đã chịu đả kích không nhẹ. Ngài ôm Phong Thời Uyển lên, tự mình ngự kiếm phi hành trở về Cửu Trùng Đài.

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.