Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 12: Chương 12: Nàng ấy ở đâu?




Trong không gian của phòng ốc tỏa khí đàn hương thoang thoảng, một người nam nhân nhắm mắt dưỡng thần vô cùng yên tĩnh. Trải qua hai canh giờ rồi, người này vẫn như vậy, lặng yên như tựa vào hư vô. Ai biết, không gian bỗng vang lên tiếng lắc khe khẽ như là tiếng kim loại rung rinh, khiến mi mục nam nhân hé mở. Song nhãn hướng chếch xuống chiếc chuông nhỏ đính lửng lơ nơi vạt áo trước ngực, con ngươi rung động như có như không. Ngay tức thì, con ngươi lóe lên tia kim quang êm dịu, chiếu suốt trong mắt ngài một mảnh đen kịt.

- “Ngạn nhi, qua đây.” - lời này không thành tiếng, mà là công pháp truyền thanh đến thẳng thính giác người được xác định.

Chưa đầy nửa khắc, Vân Cảnh Ngạn đã lên tới cửu thải, gõ mộc môn Tĩnh thất này. Được sự cho phép, y mới bước vào.

- “Sư tôn truyền đồ nhi.” - chắp tay đưa lên trước ngực, đầu cúi ngang tầm tay.

Vân Phong Thuấn Trì đứng dậy khỏi nghiêm phản, dặn dò:

- “Mấy ngày tới vi sư sẽ không ở đây, mọi việc trong Môn con toàn quyền quyết định.”

- “Sư tôn... Uyển sư muội đã xuất sơn rồi, giờ người cũng rời đi. Một mình đồ nhi... thực sự không dám gánh vác trọng trách.”

Mi mục người nam nhân vẫn rũ như thờ ơ vậy, trong bộ y phục trắng càng toát lên vẻ lãnh đạm, nhưng phụ kiện kim cương, đá quý nhỏ đính trên ngoại bào lại bổ sung vẻ trang trọng. Kim khẩu khai ngôn:

- “Cảnh Ngạn, con đã trưởng thành rồi, cuộc đời sau này hoàn toàn nằm trong tay con. Còn một chuyện, con đừng quá đặt nặng tình cảm lên người Uyển nhi, không có kết quả đâu.”

Vân Cảnh Ngạn thoáng kinh ngạc: “Sư tôn, con... chỉ coi Uyển nhi là sư muội thân thiết nhất thôi.”

- “Vi sư dặn dò con chưa bao giờ là không có lí do. Con tập trung vào giấc mơ của con là được, những cái khác đừng động tâm.”

- “Đồ nhi đã hiểu.”

Vân Phong Thuấn Trì gật đầu, rồi tan biến sau màn sương màu vàng nhạt.

_____________

Lão già kể chuyện đưa tay áo lên thấm đi giọt lệ trên gò má, loại nước mắt ông đã che giấu không biết bao lâu rồi. Tiếng thở dài lại tuôn ra, rồi tiếp là tiếng cười nhẹ như bất lực:

- “Đời người ra sao, âu cũng là kiếp số. Chỉ là, lão phu thật không cam tâm kiếp này.”

- “Ồ, sống gần hết một kiếp rồi vẫn không cam tâm?”

Thanh âm trầm thấp nhưng không yếu, hoàn toàn dứt khoát và tự nhiên vang đến. Ngay sau đó, một bạch y nam nhân đột ngột xuất hiện trước mắt lão già. Vân Phong Thuấn Trì vẫn lộng lẫy và đẹp như lần xuất hiện ở trước cửa Vân Phong Môn khi trước. Áo bào lồng lộng trong gió, huyền vấn thấp bay phấp phới, chuông hình tháp xanh lam lắc lư tạo thành âm thanh êm dịu.

- “Là ngươi?” - Lão già có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi lại bình tĩnh như không.

Người nam nhân ấy vẫn giữ một bộ dạng thờ ơ, lãnh đạm, xem nhẹ lão già này.

- “Thời Uyển ở đâu?”

Nghe hỏi, lão già cười phá lên, hỏi ngược: “Haha, lão phu có nghe nhầm không? Đồ nhi của ngươi ở đâu sao lại hỏi lão phu?”

- “Đừng giả vờ nữa. Nói.”

- “Ta không gặp đồ nhi của ngươi.” - vuốt râu, bình thản trả lời.

Vân Phong Thuấn Trì thực sự vẫn yên ả như không, rất kiên nhẫn lặp lại.

- “Lần cuối, Thời Uyển đâu?”

Lão già này thực sự cũng không thay đổi thái độ, nhưng giọng nói đã sắc bén hơn:

- “Lão phu quả thật có gặp một vị cô nương rất mĩ miều, chẳng qua cô ấy không nhận tên của mình. Còn Thời Uyển là ai? Tên giả sao?”

Lão già vừa dứt lời, sắc mặt Vân Phong Thuấn Trì có thay đổi nhỏ. Mày thoáng chau lại, song nhãn lạnh lẽo nhìn người trước mặt.

- “Thành thật một chút. Ta không phải là người quá nhân từ đâu.”

- “Haha, ngươi không nhân từ, cho nên ngươi mới hại chết nhiều người như thế. Lão phu nói đúng không?”

- “Ông là người nào?”

- “Ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được.”

Lão già này đã vận linh lực ở mức tối đa, tụ lại trong bàn tay phải để ở sau hông. Hồng quang tỏa ra từ hai mắt, môi nhếch lên cười không phát tiếng. Lão dùng thuật phân thân, bao vây lấy Vân Phong Thuấn Trì trong một vòng tròn. Tất cả phân thân của lão đồng loạt phi lên cao rồi lao xuống nhắm đến Vân Phong Thuấn Trì mà bổ chưởng khí tới.

Vân Phong Thuấn Trì đứng trong kết giới vẫn hiên ngang như thường lệ, nhãn quang không buồn liếc. Ngay khi lão già đã đến cực gần ngài, hữu thủ mới hành động. Hai ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, bùng lên khí lực xanh lam tinh khiết. Bộ pháp cực nhanh đến không thể nhìn thấy hành động, chỉ thoáng qua như ảo ảnh xoay một vòng, sau đó tất cả các phân thân của lão già tan biến, còn lão ngã bay ra ngoài.

Trong cơn ho khụ khụ, lão vẫn gằn giọng: “Ngươi...”

- “Ngươi tưởng ta vẫn vô dụng như ngày trước sao?”

Lão khạc ra một ngụm máu, cả người cũng đã đứng được dậy, lão cười: “Haha, ngươi vẫn vô dụng chứ. Người mà ngươi bảo vệ, lão phu đánh phế rồi.”

Gương nhan nam nhân biến động, mắt phát nhạt quang, lời lạnh như băng:

- “Ngươi tìm chết.”

Lam khí phun trào phóng thẳng vào lồng ngực lão già, lão đứng khựng giữa trời không rồi khụy xuống, huyết đỏ chảy ròng từ khóe miệng. Lão không kịp làm gì đã bị một bàn tay rắn chắc bóp lấy cổ nâng lão lơ lửng lên không. Vân Phong Thuấn Trì vẫn mang đôi mắt lạnh lẽo ấy, nhưng kim quang cũng đồng thời tỏa lạnh. Kim khẩu gằn từng tiếng rõ ràng:

- “Nàng ấy ở đâu?”

Lão già cười một cái, một ngụm máu lại úa ra. Lão khó khăn mà nói:

- “Chẳng phải ta nói rồi sao. Ta lỡ tay đánh phế người rồi. Bất quá, nha đầu đấy vẫn may mắn như vậy, được cứu đi rồi.”

- “Ai cứu?”

- “Ta không biết.”

Vân Phong Thuấn Trì buông tay để mặc lão rơi xuống đất. Nhân ảnh ngự kiếm phi hành giữa không trung. Hữu thủ vẫn khép hờ hai ngón trỏ và giữa đặt trước ngực như đọc thần chú vậy, ngài đang triệu hồi linh tính của chuông tháp trên vạt áo. Bất quá, nó không có động tĩnh. Cũng tức là, không nhận được tín hiệu của Phong Thời Uyển.

Trên khuôn mặt băng lãnh của người ấy bấy giờ đã thoang thoảng chút lo lắng lộ ra. Miệng đã bắt đầu lẩm nhẩm vài tiếng cực nhỏ: “Nguyệt, đừng xảy ra chuyện, làm ơn.”

Trong khoảnh khắc, chuông nhỏ bên áo rung lên, ngay sau là âm thanh vang lên trong đầu ngài - đây là phép truyền thanh.

- “Sư tôn, người ở đâu vậy?”

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.