Lão bản không kể quá chi tiết, có lẽ chính gã cũng không chứng kiến. Nhưng vài sự việc rùng rợn xảy ra qua những lời truyền miệng đã khiến gã e dè. Vậy nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc đóng quán lúc nửa đêm chứ?
Thiên Nguyệt hỏi:
- “Lão bản à, loại chuyện này cũng chỉ là đồn thổi, hơn nữa nó có dính líu gì đến quán xá nhỉ?”
- “Vốn không liên quan gì. Nhưng cuối năm ngoái căn biệt phủ hoang tàn đó được tu sửa thành tửu lâu xa xỉ lắm. Bởi vì quá xa xỉ nên rất thu hút người ta, đặc biệt là những quý nhân lắm tiền nhiều của. Bất quá, ngày nào cũng cứ canh ba thì tửu lâu đó đóng cửa. Có một thời vì nó đóng cửa nên những tiểu quán như chúng tôi mới có khách khứa ghé thăm. Nhưng kì lạ là những khách quan từ tửu lâu ấy qua đây đều không được tỉnh táo, nhìn đáng sợ lắm. Đã có nhiều án mạng lẫn thiệt hại của cải xảy ra vì họ, nên chúng ta quyết định cũng đóng cửa quán cùng giờ giấc với tửu lâu kia.”
Nghe đến đây thì ba người đã hiểu. Loại lâu quán xa xỉ thường hút cực kỳ nhiều khách, đặc biệt là toàn những vị quý nhân có tiền hoặc có quyền, chứ dân đen thông thường thì không đủ khả năng để vào. Như Thiên Nguyệt đã nói, tửu lâu càng là nơi hoạt động về đêm nên việc đóng cửa đúng giờ trọng điểm rất đáng ngạc nhiên.
Bất quá, ba người lại chú ý đến chi tiết khách nhân thiếu tỉnh táo gây nhiều thiệt hại cho quán xá khác. Thiên Nguyệt thì không nói, nhưng nhị vị hoàng tử khi trong cung vốn được tin yêu, cả hai đều từng can dự vào chính sự không ít. Theo họ nhớ, khu vực này ở biên giới, cách không xa kinh thành là bao nhưng lại vô cùng hẻo lánh do địa hình hiểm trở, dân cư khá thưa thớt, gọi là Thanh Giang thành. Vì vậy, suốt nhiều năm triều đình đã lưu tâm tới, ra tay cải tạo nên gần đây đã trở thành khu vực khá sầm uất. Thế mà họ chưa từng nghe đến vụ án rùng rợn nào ở đây cả. Thậm chí từng có quan thần đánh giá Thanh Giang là một trong những nơi đáng sống nhất, bình yên như nước. Truyện Sắc
Bọn họ trầm ngâm trong im ắng, lão bản dường như cũng nhận ra bản thân đã nói quá nhiều.
- “Thật là, không hiểu sao hôm nay ta lại có nhã hứng nhiều chuyện như thế. Coi như là ta có duyên với ba vị vậy.”
Chu Minh Duẫn vẫn muốn hỏi thăm:
- “Vậy... Nếu có thiệt hại tới mạng người, không lẽ quan thành không điều tra ư?”
- “Quan thành Thanh Giang khi đó chính là vị công tử nhà giàu đấy, về sau bị triều đình bắt rồi còn đâu.”
- “Vậy cũng phải có quan mới thay thế chứ?”
- “Vị quan mới ở thành bây giờ ấy à... lão ta là một gã nhu nhược, nhát gan như thỏ đế.”
Không để Chu Minh Duẫn hỏi thêm, lão bản nói tiếp ngay:
- “Mà thôi, người dân ở đây sớm đã không coi gã là quan gì nữa rồi. Chuyện bất bình trong thành toàn là dân chúng ta tự bảo ban nhau, chứ nào có nhờ vả gì được quan. Triều đình lúc nào cũng vậy, chỉ khi thiên tai mới nhớ đến dân đen, chứ dân sự ấy à, chẳng nhờ được gì.”
Lão bản thao thao bất tuyệt như xả hết những lời thật lòng ra với bộ dạng thất vọng vô cùng. Huynh đệ họ Chu thì âm thầm giật giật khóe mắt, không phản bác được gì. Chẳng lẽ lại tự bào chữa cho mình hay sao? Hơn nữa gã nói cũng không hoàn toàn sai, chỉ là không được khách quan. Thiên hạ rộng lớn như vậy, triều đình có hàng vạn nhân lực thì cũng không thể với đến hết từng ngóc ngách được.
Thiên Nguyệt bên cạnh chỉ gật gù. Nàng là lần đầu tiếp xúc với dân cư ở khoảng cách gần thế này, bấy giờ nàng mới nhận thức được nàng cũng là một người dân dưới triều Chu. Dòng suy nghĩ vẫn vơ quẩn quanh đầu khiến nàng ngừng tập trung vào lão bản, con ngươi cũng chuyển hướng một chút.
Vừa đảo song nhãn, con ngươi nàng chợt co rút như thấy điều gì kinh hãi lắm. Thiên Nguyệt ban đầu ngồi hiên ngang cạnh Chu Minh Hiên, bây giờ liền hơi lùi ghế lại khiến bản thân được che khuất do thân hình của người kế bên đủ lớn. Động tác của nàng nhẹ như mây, nhanh như gió nhưng không qua được ánh mắt của Chu Minh Hiên, y quay sang hỏi nhỏ:
- “Nàng không khỏe hả?”
Thiên Nguyệt chưa nguôi thảng thốt nên đã bị lời nói của y làm giật mình. Nàng tròn mắt lắc đầu nguầy nguậy, sau đó đẩy vai Chu Minh Hiên ngồi thẳng lại như cũ, hoàn hảo che khuất nàng.
Chu Minh Hiên thoáng nhíu mày, lướt ánh mắt một lượt quanh tiểu quán nhưng chẳng phát hiện thứ gì bất thường cả. Dù vậy y vẫn ngồi thẳng lưng, càng xoay đúng hướng để che kỹ nàng nhất. Song, trạng thái khuôn mặt y trở lại bình thường như chưa từng biết gì hết, cũng chưa từng làm gì hết. Kim khẩu khai ngôn:
- “Nếu lão bản đã không biết rõ chuyện của tửu lâu xa hoa kia thì ngày mai chúng ta tự đến đó tìm hiểu vậy.”
Lão bản trợn mắt:
- “Cái gì? Mấy người đến đó tìm hiểu là tìm hiểu cái gì?”
- “Tất nhiên là những bí ẩn khiến các người sợ hãi.”
- “Nhiều năm như vậy chẳng có lấy một vị quan để mắt đến, các người đi cũng vô dụng.”
- “Không giấu gì lão bản, phụ thân của huynh đệ ta là người làm quan. Loại chuyện như truy tìm dấu vết, điều tra bí ẩn chúng ta biết không ít. Yên tâm, Thanh Giang thành sẽ sớm trở lại vẻ bình yên như cái tên của nó.”
Lão bản kinh ngạc đến bất động. Nay tiểu quán của gã còn đón được quý nhân vào ở cơ đấy. Không chờ gã hoàn hồn, Chu Minh Duẫn đã đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, nói với tiểu nhị bên cạnh:
- “Dẫn đường.”
Chu Minh Hiên liếc nhìn Thiên Nguyệt, rồi không biết nên đứng dậy hay cứ ngồi vậy đây. Nhưng Thiên Nguyệt khá vội vàng, túm vai áo của y kéo y đứng lên cùng lúc với nàng. Nguyên chặng đường lên lầu nàng đều nắm chặt một góc áo của Chu Minh Hiên, tuyệt nhiên dùng y làm khiên che chắn.
- “Nàng sao vậy?”
- “Ta thấy người quen ở dưới lầu.”
- “Ai?”
Là...
@Cố_Tiểu_Hoa