Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 56: Chương 56: Thanh Thương Nhược Thủy




Lão bản hốt hoảng buông ra vài chữ lắp ba lắp bắp, vậy mà khiến ai nấy ở đây kinh hãi. Không hẹn mà cùng đa khẩu đồng thanh la lớn, loại phản ứng này làm nhóm ba người rất không vừa ý. Chu Minh Hiên chau mày:

- “Giở trò quỷ.”

Đây là nói luồng khí lạnh kia. Thiên Nguyệt bước lên trước Chu Minh Hiên, tả thủ cầm cánh cửa đang rung bần bật vì gió khiến nó không thể động đậy nữa. Song nhãn nàng sắc lạnh như coi thường thứ “trò quỷ” trước mắt. Môi đào cong lên một đường hoàn mỹ, kèm theo hành động phất tay rất nhẹ nhàng. Động tác này được nàng rót linh lực vào trong, khí tức của nàng dập tắt hẳn thứ gió tràn đến.

- “Làm trò thần bí mà thôi, không có gì đâu.”

Nàng thản nhiên kết luận. Tuy chẳng ai biết chuyện gì đang diễn ra nhưng một lời khẳng định kia đã xoa dịu tất cả. Gió lạnh tan đi hết, khách nhân trở vào phòng. Lão bản bấy giờ mới hỏi:

- “Ba vị... ba vị còn ở lại nữa không?”

Thiên Nguyệt trả lời:

- “Ta đến tửu lâu kia xem thử.”

Đường phố bây giờ vẫn còn đen kịt, trời chưa kịp sáng nhưng Thiên Nguyệt không muốn trì hoãn nữa. Nàng cầm kiếm rời đi, giai nhân tựa lãng khách qua đường vẫn một mực toát lên thần thái lôi cuốn. Dĩ nhiên huynh đệ họ Chu cũng không bỏ qua chuyện lạ này.

Chu Minh Hiên cất tiếng hỏi:

- “Khi nãy nàng làm sao loại bỏ luồng gió đó vậy?”

Khác với dự đoán của đôi huynh đệ, Thiên Nguyệt không hề giấu giếm mà thoải mái chia sẻ:

- “Công pháp ta tu luyện trội tính hàn, vừa hay mạnh hơn đợt gió kia một chút.”

- “Hèn gì ở trên lầu ta thấy có khí bạc thoát ra từ thân nàng.”

- “Ừm, lúc đó ta luyện công.”

Thì ra trong khi huynh đệ hai người tầm phào vớ vẩn thì nàng lại tu luyện, khó trách Chu Minh Hiên cảm giác nàng vô cùng lợi hại. Bất quá, Thiên Nguyệt lầm tưởng Chu Minh Hiên nhắc đến lúc nàng dưỡng thần trong phòng nên mới trả lời là đang luyện công. Sự thật thì y hỏi về chút bạch quang dư âm trong lúc nàng chạy ra khỏi phòng mới đúng.

Thiên Nguyệt không dừng bước nhưng vẫn nói chuyện với Chu Minh Hiên:

- “Huynh có vẻ hơi ngạc nhiên về công pháp của ta nhỉ?”

- “Chỉ là ta thấy nàng rất lợi hại.”

- “Ta không dám nhận.”

- “Ta biết điều này không nên, nhưng ta vẫn muốn hỏi tính hàn trong công pháp của nàng là loại nào?”

Bèo nước tương phùng chưa lâu đúng là khoing đủ tin tưởng để chia sẻ quá sâu về pháp lực của bản thân. Người ta thường nói “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng” mà. Vậy nên, quy luật sinh tồn chính là khiêm nhường một chút, không cần thiết thì đừng tự phơi bày mình. Nhưng Thiên Nguyệt không cảm thấy thắc mắc của Chu Minh Hiên quá nghiêm trọng, nàng vẫn đáp:

- “Là Hàn Thủy. Mỹ danh cụ thể là Thanh Thương Nhược Thủy.”

Nói trắng ra linh lực của nàng thuộc về yếu tố nước, trội tính lạnh. Mỗi nguyên tố đều hình thành nên muôn vàn loại linh lực, phát triển theo con đường tu luyện riêng biệt của mỗi bậc tu sĩ. Linh lực thuộc tính nước không phải hiếm, nhưng có thể tu ra hàn thủy nàng lại là độc nhất. Bậc đỉnh phong của hàn thủy chính là cấp độ băng, nhưng nó mới chỉ là giả thuyết, hiện chưa có ai chinh phục được.

Bốn chữ Thanh Thương Nhược Thủy là nàng ưu ái đặt tên cho công pháp của mình, ghi danh vào thiên sử.

Nhị vị hoàng tử như mở mang tầm mắt vậy, âm thầm cảm thán không thôi. Chu Minh Hiên khai ngôn:

- “Ta tu luyện tính Phong, nhưng tố chất kém cỏi nên đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu.”

- “Là Phong thuộc nguyên tố nào?”

- “Thật xấu hổ, ta còn không biết mình nên luyện loại nào.”

- “Vậy Minh Duẫn huynh thì sao?”

- “Ta tu Hỏa.”

- “Phong trợ Hỏa, lửa mượn sức gió, rất được mà.”

Thiên Nguyệt là nói thật lòng. Chuyện xác định thuộc tính và có thể tu luyện thành công là hai phạm trù khác biệt. Nàng có cơ duyên được sư phụ thức tỉnh nguyên tố, định hướng tu luyện nên mới sớm đạt đến bậc cao như hiện tại. Còn huynh đệ họ là con nhà quan mà thành thạo kiếm pháp, lại còn luyện được linh lực đã rất đột phá rồi.

Chu Minh Duẫn nửa đùa nửa thật nói:

- “Thế này thì huynh đệ ta chẳng phải đều bị nàng dập tắt sao?”

Phụt... Chu Minh Hiên thở phào vì không phải lúc đang uống nước, nếu không sợ là đã phun ra mất rồi. Câu này nhiều nghĩa lắm nha, ca ca sao có thể đùa như thế. Cơ mà, vô cùng có lý. Thủy khắc hỏa, nước cũng chẳng sợ gió.

Thiên Nguyệt đến là cạn lời. Nàng cứ tưởng Chu Minh Duẫn trầm tính, ôn hòa nên có thể sẽ không vui khi biết một tiểu cô nương có tu vi còn cao hơn cả y chứ. Ai ngờ y lại thốt ra một câu khiến nàng câm nín, cuối cùng chẳng trả lời lại được.

Nàng đành xoa xoa thái dương, thở dài kiểu bất lực.

- “Có cơ hội ta sẽ định hướng tu luyện cho hai huynh, ta nghĩ hàn thủy của ta có thể trợ giúp chứ không phải khắc tinh đâu.”

Chu Minh Hiên mỉm cười:

- “Ta rất mong chờ.”

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.