Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 10: Chương 10: Xuất sơn, nghe người xưa kể chuyện (2)




Người giai nhân thanh y thoát tục, mão lụa che nhan, ngữ điệu thanh thoát trong lành cất lên:

- “Lão nhân gia, có thể kể thêm chút nữa không?”

Người kể chuyện bấy giờ mới nhìn sang góc lâu, nơi có tiếng nàng phát ra, hữu thủ vuốt râu, cười đáp:

- “Vị khách nhân đây có hứng thú với câu chuyện của lão phu?

Giai nhân thoáng gật đầu. Nơi tửu hoa lâu lần lượt vang lên vài tiếng nói khác nhau:

- “Không chỉ vị quý nhân đây hứng thú, lão tử cũng có hứng thú.”

- “Ta cũng muốn nghe thêm.”

Vài người đã bắt đầu lấy bạc trong người ra, đem đến đưa cho người kể chuyện. Vậy là, người kể chuyện thỏa mãn yêu cầu của họ:

- “Các vị đây, muốn hỏi chuyện gì nha?”

- “Vị hoàng hậu trong câu chuyện rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào nha?”

Vài lời tán đồng lại vang lên: “Haha, ta cũng tò mò lắm.”, “Nhân huynh nói đúng nguyện vọng của ta đấy nha.”

Người kể chuyện nói chắc như đinh đóng cột: “Hoàng hậu diễm mĩ tuyệt luân, băng cơ ngọc cốt, tú ngoại tuệ trung. Là mẫu đơn quốc sắc thiên hương không gì so sánh.”

- “Hèn gì Hoàng Đế bệ hạ bỏ cả giang sơn vì nàng nha. Nếu là ta, ta cũng trầm luân vì nàng.” - Một tiểu công tử nói với giọng đầy ngây thơ và chân thật.

Dường như người ở tửu hoa lâu này có vẻ rất tán đồng. Nhưng đây không phải điều mà Phong Thời Uyển muốn hỏi. Nàng lại một lần nữa cất tiếng:

- “Lão nhân gia, theo như ông kể thì Hoàng Đế đưa Hoàng Hậu cùng đứa con quá cố rời đi. Bảo Thân Vương một mình chống thiên binh vạn mã đã rơi vào thế yếu. Vậy tại sao kết cục lại là cả Hoàng thành người ngã ngựa đổ, tất cả đều tử trận vậy?”

Người kể chuyện thoáng đờ đẫn, vuốt râu cảm thán: “Vị khách nhân này hỏi rất hay.”

Bấy giờ, tửu lâu lại xì xào bao nhiêu phỏng đoán. Tiểu công tử vừa rồi lại vỗ tay một cái đốp, nói:

- “Đúng đúng, tại sao tất cả đều chết hết vậy?”

“Thực ra cũng không phải là chết hết.” - Người kể chuyện trả lời. Sau đó, chính ông lại tiếp tục:

- “Một vài hoàng thân quốc thích mất tích không dấu vết, kể cả Bảo Thân Vương.”

Phong Thời Uyển càng bày tỏ sự tò mò: “Sau đó thì sao?”

- “Sau đó? Chính là thiên hạ như bây giờ đây. Cố sự hôm nay đến đây là kết thúc, đa tạ chư vị quý nhân đã ủng hộ. Lão phu xin phép cáo từ đây.”

Nói đoạn, người kể chuyện gói ghém bạc vụn, đi khỏi tửu hoa lâu. Phong Thời Uyển tức thì đi theo. Không bao lâu, người kể chuyện dừng bước ở chân một ngọn núi xa lạ, xung quanh là đồng không mông quạnh. Lão xoay người, nhìn chằm chằm người theo sau mình, cười:

- “Vị quý nhân này, có phải muốn hỏi lão phu điều gì không?”

Phong Thời Uyển vẫn đội mão lụa che dung, hai tay đưa ra trước mặt bái một cái thay lời chào hỏi. Nàng khai khẩu:

- “Phải. Vãn bối quả thật có điều thắc mắc.”

- “Mời nói.”

- “Lão nhân gia có phải được người khác thuê tới tửu lâu kia kể câu chuyện này không? Cho nên, thực chất ông cũng không hề biết chuyện này có phải thật hay không, diễn biến sau đó thế nào. Đúng chứ?”

- “Haha, tiểu cô nương lanh lợi hơn người. Bất quá, lão phu thấy niên tuế của cô nương hẳn là rất trẻ, làm sao cô nương biết cố sự này như thế nào mà nghi ngờ lão phu?”

Phong Thời Uyển không chút dao động, trả lời: “Cố sự ông kể có quá nhiều điểm phi lí. Thứ nhất, ông nhấn mạnh vẻ đẹp của Hoàng Hậu như thế sẽ khiến người ta nghĩ Hoàng Đế bệ hạ u mê nhan sắc. Sau này triều đình lại sụp đổ, vừa hay cái danh hôn quân có thể ụp lên đầu ngài. Trong khi đó, đầu câu chuyện ông đã nói Hoàng Đế rất được lòng tất cả mọi người. Thứ hai, nếu bệ hạ thương dân như con, yêu quý cháu chắt, bình đằng quân thần thì cớ gì thần tử của ngài chỉ vì một người kết tóc với ngài mà đứng lên tạo phản. Thứ ba, lúc Hoàng Đế phát cuồng phong đã một chưởng đánh chết trăm người, nhưng cuối cùng ngài lại chọn đưa thê tử và hoàng tử đã khuất bỏ trốn. Theo tình thân giữa ngài và Bảo Thân Vương, lẽ ra ngài nên ở lại cùng sống chết với y mới đúng. Hơn nữa thê tử ngài chết rồi, ngài còn vì đem theo hai cái xác mà chạy trốn, bỏ lại huynh trưởng sao? Cuối cùng, ai giết chết thiên binh vạn mã? Bảo Thân Vương vì sao sống không thấy người, chết không thấy xác?”

Người kể chuyện trầm ngâm một hồi, khí sắc không hề hoan hỉ, nói:

- “Cô nương quá để tâm rồi. Ý người là lão phu đang ngầm bôi nhọ cố Hoàng Đế ư?”

- “Không phải sao?”

- “Haha... Nếu là người đời sau, hẳn là không nhìn ra nhiều điểm nhỏ nhặt như vậy mới đúng. Cô nương, cô rốt cuộc là ai?”

- “Ông kể câu chuyện mâu thuẫn như thế, rất khó nhìn ra sao?”

- “Nếu lão phu đúng là được người ta thuê kể thì sao?”

- “Người đó vẽ ra một câu chuyện như thế, hẳn là có mục đích không sạch sẽ. Vãn bối khuyên ngài đừng đem đi kể nữa thì hơn.”

Người kể chuyện nhướn mày, vuốt râu một bận, nói:

- “Tất nhiên lão phu sẽ không kể nữa. Bởi vì nhiệm vụ của ta, chỉ cần kể cho cô nương đây nghe mà thôi.”

Nghe dứt, Phong Thời Uyển nhất thời kinh ngạc, đây lại là chuyện gì? Từng nghi vấn cứ chạy dài trong đầu nàng, nàng không sao hiểu được. Chỉ trong thoáng chốc đó, người kể chuyện kia trút bỏ vẻ ngoài lọng khọng, già nua, thay vào đó là dáng vẻ của một tiền nhân sắc sảo, bí ẩn. Phong Thời Uyển thoáng giật mình:

- “Ông là ai?”

- “Phong Thời Uyển của Vân Phong Môn phải không?”

- “Có ý gì?”

- “Lão phu đã hoàn thành nhiệm vụ kể chuyện cho cô nghe. Nhưng người thuê lão không hề nói phải giữ mạng cho cô.”

Phong Thời Uyển tức thì giật mình, nhãn quang đã kinh động thấy rõ đằng sau tấm lụa mỏng.

@Cố_Tiểu_Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.