Nguyệt Phong Trọng Sinh

Chương 12: Chương 12: Điều kiện




Diệp Vấn Liên lại cười lạnh hai tiếng. Nghĩ nàng sẽ tin cái lí do cùi bắp này sao? Xem nàng là kẻ ngốc chắc. Muốn lừa con nít thì được, lừa nàng thì còn lâu nha.

Lam y nam tử nhìn như chân thành hướng Diệp Vấn Liên cam kết nói. ” Những lời ta nói là thật, Diệp cô nương phải tin ta. “

Diệp Vấn Liên nhìn y tiếp tục cười lạnh nói. ” Ta ra giá gấp ba, tin chắc Khương Gia sẽ bán. Công tử đừng hòng lừa ta nữa. Lão nương chính là có tiền, cho nên lão nương muốn mua khách điếm kinh doanh kiếm tiền. “

Đây không phải do nàng nói giận dỗi y, mà là nàng đã suy nghĩ kĩ, muốn tạo dựng thế lực trong tối cần thiết một thế lực ngoài sáng chống đỡ và che giấu.

Mà kinh doanh khách điếm, tửu lâu, thanh lâu, tiệm cầm đồ, sòng bạc… Là lựa chọn rất tốt. Không những có thể kiếm tiền còn có thể thu thập thông tin. Nhất cử lưỡng tiện.

Lam y nam tử cười ôn hoà mà nói. ” Diệp cô nương có ra giá cỡ nào thì Khương Gia cũng sẽ không bán cho cô đâu?”

” Tại sao?”

” Bởi vì ta chính là Khương nhị công tử Khương Nghiệp. Ta nói không cho bán thì trong tộc sẽ không có ai bán cho cô nương”

Diệp Vấn Liên. “…”

” Hoá ra Khương nhị công tử lại có sở thích không xin tự vào nhà dân như vậy. Thật là mở rộng tầm mắt về tác phong làm việc của công tử thế gia. ” Diệp Vấn Liên cười lạnh nhìn y nói.

Khương Nghiệp mân mê tách trà, cử chỉ tao nhã, lời nói ôn nhu như gió xuân trước sau như một không có thay đổi nào. ” Diệp cô nương nói sai rồi, khách điếm này là sản nghiệp của Khương Gia, cho nên đây cũng xem là sản nghiệp của Khương mỗ, Khương mỗ đi lại trong sản nghiệp của mình thì có gì sai. Ngược lại, nếu Diệp cô nương muốn mua khách điếm này, cho dù cô nương có ra giá cao bao nhiêu ta cũng có sẽ không bán là không bán. Nhưng Khương mỗ lại có thể hai tay miễn phí nhường cho cô nương. “

Diệp Vấn Liên nhíu mày lại, vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Khương Nghiệp. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng có thể xác định nam tử này không đơn giản.

Nhìn y có vẻ ôn nhu như gió, ấm áp như ánh mặt trời, thanh âm dịu dàng như rượu say lòng người, cử chỉ tao nhã, phong độ có thừa, là loại người tiêu chuẩn của công tử thế gia vọng tộc nên có, ít nhất là ở bề ngoài tỏ ra như vậy.

Nhưng nàng có thể thấy trong đáy mắt y không hề có một tia tình cảm dao động, lại có phần bình tĩnh khiến người phát lạnh, bình tĩnh đến không có cảm xúc nào có thể dao động sự bình tĩnh này.

Người nóng tính không đáng sợ, người lạnh lùng không đáng sợ, người vô tình cũng không đáng sợ. Mà đáng sợ nhất chính là người bình tĩnh, là cái loại cực kì bình tĩnh đến không có cảm xúc dư thừa.

Vì là người bình tĩnh cho nên cho dù là trong lúc suy sút nhất vẫn có thể bình tĩnh suy tính mọi chuyện. Bởi vì bình tĩnh nên sẽ không dễ bị rối loạn suy nghĩ, không bị ảnh hưởng bởi bất kì chuyện gì làm xáo trộn các suy tính.

Mà nàng kiên kị nhất… Chính là người như vậy. Nhìn Khương Nghiệp đột nhiên nàng lại nghĩ đến đối thủ hồ ly ngàn năm một mất một còn kia ở hiện đại. Hiện tại nàng vô tình xuyên không, tin nàng mất tích chắc sẽ khiến hắn rất vui mừng, có khi còn đang suy nghĩ làm sao thôn tính sản nghiệp của nàng.

C*M*N, lão nương chỉ nghĩ thôi là tức điên. Một khi đã xuyên không thì tỉ lệ được trở về là cực kì nhỏ. Vậy chẳng phải là đồng nghĩa với việc sản nghiệp nàng cày công gây dựng bao năm ở hiện đại phải chắp tay nhường cho hắn. Quá không cam tâm mà.

Cho nên hiện tại nhìn Khương Nghiệp là nàng cả người đều không khoẻ, nàng nghĩ nàng đã ghét y ngay từ cái nhìn đầu tiên.

” Khương nhị công tử tính thật là chu toàn. Có điều chỉ có một sản nghiệp có vẻ quá… ” Diệp Vấn Liên cố ý không nói vế sau, nhưng ý ra sao thì người thông minh như Khương Nghiệp sao có thể không rõ.

Khương Nghiệp đạm cười rút từ trong tay áo một sấp giấy, nhìn kĩ thì đều là bất động sản chứng nhận, giấy phép kinh doanh mua bán, khế ước đất và một vài cửa hàng.

” Tất nhiên không chỉ có như vậy, ở đây Khương mỗ còn có khế ước nhà đất, khế ước một vài sản nghiệp khác. Diệp cô nương nếu đồng ý với đề nghị hợp tác của Khương mỗ thì những thứ này đều là của cô nương. “

Diệp Vấn Liên nhướng mày nhìn sấp giấy tờ kia, thầm nghĩ: hôm nay thật là ngày đẹp trời, không chỉ có người đưa ngân lượng còn làm chỗ dựa, mà bây giờ còn có người đưa đất đưa cửa hàng.

Chậc, không biết trong trí nhớ của họ nàng là người thế nào mà lại được đối xử tốt đến thế. Ai cũng muốn hợp tác với nàng, ai cũng khách khí với nàng.

Có điều, đống sản nghiệp này với nàng không có một chút sự hấp dẫn này.

Khương Nghiệp nhìn vẻ mặt không mấy hài lòng của Diệp Vấn Liên thì đạm cười, chưa cho nàng cơ hội nói lời cự tuyệt thì đã đi trước một bước nói tiếp. ” Khương mỗ biết Diệp cô nương sẽ không hài lòng với đống sản nghiệp này. Có điều ngoài những thứ này, Khương mỗ còn có hai chuyện nói cho cô nương nghe, tin chắc sau khi nghe xong cô nương sẽ đồng ý với đề nghị của Khương mỗ. “

Diệp Vấn Liên nghe vậy thì chợt cảm thấy hứng thú. ” Không biết hai chuyện mà Khương nhị công tử muốn nói là gì?”

Khương Nghiệp cười nhẹ nhàng nói ra bảy từ. ” Lan Diệp Tử và cách trở về.”

Đáy mắt Diệp Vấn Liên xẹt qua tia sáng không biết tên.

Lan Diệp Tử chính là tỷ tỷ song sinh khác trứng của nàng, chỉ là lúc hai tỷ muội còn nhỏ thì phụ mẫu đã ly hôn, tỷ ấy được phụ thân dắt đi còn nàng ở với mẫu thân. Cho nên sau này tỷ tỷ theo họ của phụ thân, còn nàng theo họ của mẫu thân.

Ba năm trước tỷ ấy không hiểu làm sao lại mất tích. Cho dù tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy chút tin tức gì. Hiện tại lại có người nói cho nàng biết về tên của tỷ ấy…

” Khương nhị công tử nói vậy là có ý gì? “

” Như cô nương đã nghĩ. Hai kiện chuyện Khương mỗ muốn trao đổi với cô nương là về tỷ tỷ Lan Diệp Tử và cách có thể trở về hiện đại. ” Khương Nghiệp vẫn ôn nhu dịu dàng mà nói, thanh âm như rượu chôn sâu mấy chục năm, một khi mở ra khiến người như si như túy.

Diệp Vấn Liên có cảm giác não bị đứt một cây huyền căn. Nàng kích động đến có vẻ vô thố mà đứng nhìn y trợn to mắt nói. ” Khương nhị công tử nói là thật sao? Có thể cho ta biết chi tiết không? “

Nói đến một nữa thì chợt thấy mình thất thố, vội ngồi xuống. Lại nghĩ đến bản thân đã quá nóng vỗ, còn chưa biết thực hư chuyện này đã kích động như vậy thật là thất sách.

” Khiến Khương nhị công tử chê cười rồi, là ta thất thố. Chỉ có điều, lời của công tử ta cũng không biết độ chính xác bao nhiêu. Không biết ta lấy gì để tin lời công tử nói là thật?”

” Khương mỗ nói luôn là lời nói thật. “

Diệp Vấn Liên nghe vậy bĩu môi. Vậy còn chưa chắc.

Khương Nghiệp lại lấy từ trong túi áo ra một vòng tay kim cương tinh xảo. Diệp Vấn Liên vừa nhìn thấy vật ấy thì cả người căng thẳng lại. Nàng cẩn thận đưa tay nhận lấy kiểm tra tỉ mỉ.

Đúng nó rồi, đây chính là đồ của tỷ tỷ, mặt trên còn có kí hiệu [ TL ] là chữ đầu tên của tỷ tỷ và nàng, bên cạnh còn có ba từ [ Lan Diệp Tử ].

Vòng kim cương này vốn có một đôi, chính là bộ Song Sinh Liên Kết mà phụ mẫu đặt riêng tặng hai tỷ muội.

Trên tay nàng vẫn còn đeo một vòng tay giống như chiếc này. Nhìn đi nhìn lại nàng xác định đây chính là vòng tay của tỷ tỷ.

Song Sinh Liên Kết do một thiết kế sư nổi tiếng tạo ra, là món đồ có một không hai, kiểu dáng mới lạ và tinh xảo. Tuyệt đối không thể bị mô phỏng làm giả. Đặc biệt là với công nghệ lạc hậu ở thế giới này, nàng không tin ai có thể mô phỏng lại mẫu vòng tay này mà làm giả được.

Không phải nàng chê thế giới này lạc hậu, mà là Song Sinh Liên Kết vốn được gia công bằng các thiết bị hiện đại nhất, tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, có vào chi tiết đều là dùng công nghệ tinh vi để lắp ráp từ các mảnh nhỏ tí tẹo mà ra. Đây cũng là lí do tại sao Song Sinh Liên Kết là vật độc nhất vô nhị.

Cho dù có mô phỏng cũng chưa chắc đạt được tỉ lệ giống trên năm mươi phầ trăm. Có một số chi tiết cấu tạo đôi vòng tay là thứ không thể bắt chước cũng như mô phỏng.

Nhìn vòng tay kim cương này, nàng hiện có thể xác nhận lời của Khương Nghiệp ít nhất có độ tin cậy năm mươi phần trăm.

Diệp Vấn Liên cất vòng tay vào tay áo xong lúc này mới nhìn Khương Nghiệp mà nói. ” Ta tin Khương nhị công tử là người thành thật. Công tử nếu đã muốn hợp tác với ta chắc cũng biết quy tắc của ta, ta chỉ hi vọng công tử có thể tuân thủ. “

Khương Nghiệp không để ý động tác cất đồ của Diệp Vấn Liên, dù sao đó cũng là đồ của nàng, vật quy chủ cũ là điều hiển nhiên, nghĩ vậy liền cười với vẻ hài lòng, kết tiếp nói. ” Đó là tất nhiên. Tuy nhiên, để đảm bảo chúng ta có thể hợp tác lâu dài, hiện tại Khương mỗ chỉ có thể cho cô nương biết thông tin về Lan Diệp Tử. Nha ~ phải nói là Lan Phi mới đúng. “

Diệp Vấn Liên đáy mắt loé tia sáng lạnh. Lan Phi, không lẻ tỷ tỷ nàng nhập cung vi phi. Làm sao có thể có khả năng.

Khương Nghiệp ác thú vị nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Diệp Vấn Liên. Chưa để nàng kịp nói chuyện thì đã nói tiếp. ” Cô nương nghĩ đúng rồi đó. Là Lan Phi, đã từng là sủng phi một thời của đương kim thánh thượng An Minh Đế Lâm Khoang Vĩ. “

Khương Nghiệp vừa mới dứt lời thì chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất. Nhìn lại thì thấy ấm trà chén trà và điểm tâm trên bàn đều bị Diệp Vấn Liên hất hết xuống đất.

Diệp Vấn Liên hung ác nhìn đống đồ bị vỡ tan tành dưới mặt đất. Hít sâu một hơi rồi mới ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Khương Nghiệp nói. ” Nói tiếp. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.