Nguyệt Phong Trọng Sinh

Chương 3: Chương 3: Gặp lại nên yêu hay nên hận




Thương Sính bề ngoài có vẻ nở nụ cười ôn hoà nhìn Kiệt Khanh nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ lạnh lùng khiến người rét run. Có điều hắn không mở miệng nói gì hết, bởi hắn không nói sẽ có người thầy hắn nói.

Quả nhiên, ngay khi Kiệt Khanh dứt lời, Lễ Bộ Thượng Thư Lâm Tất Hải khí râu già run lên lớn tiếng nói. ” Hộ Bộ Thượng Thư cớ gì nói như vậy. Nếu Kiệt đại nhân không muốn đến dự tiệc mừng thọ của Tể Tướng đại nhân thì không đến là được. Hà tất đến đây với vẻ không muốn như vậy. Chỉ khiến người khác gai mắt mà thôi. “

Nụ cười bên môi Thương Sính khẽ cứng đờ trong giây lát nhưng rất nhanh khôi phục lại. Trong lòng thì thầm mắng lão già hồ đồ này ngàn vạn lần.

Đã năm mươi tuổi rồi mà tâm tính sao vẫn còn ngây thơ như vậy chứ? Có cần phải ngay trong yến tiệc của hắn công khai đấu võ mồm một cách ngu xuẩn như vậy với Kiệt Khanh hay không?

Còn nữa, tại sao lại để cho lão già này lên tiếng vậy hả trời. Tên Tuần Yến kia đâu rồi. Làm có chút chuyện mà cũng chậm rì rì như vậy là sao? Thật tức chết hắn mà.

Tuần Yến nguyên vốn là Hình Bộ Thượng Thư, là một trung niên nhân tâm ba mươi tuổi. Lúc này Tuần Yến đang rất đau đầu nhìn Lâm Tất Hải và Kiệt Khanh. Hai vị này thật sự là không khiến người bớt lo mà. Hể gặp nhau là nước miếng văng tứ tung. Không biết kiếp trước hai người này kết thù kết oán thế nào để kiếp này cứ gặp nhau là đấu võ mồm là sao?

Tuần Yến trộm liếc nhìn Thương Sính thấy vẻ mặt vị tướng gia này có vẻ âm trầm thì thầm toát mồ hôi. Trừng mắt nhìn Kiệt Khanh và Lâm Tất Hải một cái rồi khuyên giải. ” Nhị vị đại nhân bớt giận. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tể Tướng đại nhân, lại nói ở đây có nhiều người như vậy. Nhị vị chú ý một chút nào. “

Kiệt Khanh cười lạnh trong lòng. Người khác có lẻ sẽ sợ vị tướng gia này. Nhưng y thì không. ” Tuần đại nhân nói vậy là có ý gì? Bổn quan đâu có muốn gây sự, là Lâm đại nhân có ý gây sự đấy chứ? Sao Tuần đại nhân lại vơ đũa cả nắm như vậy. “

Tuần Yến trong nhất thời không biết phải trả lời làm sao cho phải. Đây rõ ràng là gây sự mà.

Lâm Tất Hải phùng mang trợn má vẻ ngoài hung ác nhìn Kiệt Khanh nói. ” Kiệt Khanh, ngươi đừng ỷ bản thân nhận được Thánh quyến mà coi trời bằng vung. Ai không biết ngươi hôm nay đến đây là gây sự. Đừng giả vờ giả vịt nữa. “

Kiệt Khanh hứng thú nhìn Lâm Tất Hải. Y thật không rõ vị Lâm đại nhân này rốt cuộc là làm sao mới có thể yên ổn giữ được chức Lễ Bộ Thượng Thư này lâu đến vậy đấy. Đáng lí với cái tính nóng nảy và cương trực như vậy sớm phải bị người cho hạ đài từ lâu rồi. Vậy mà đến giờ vẫn còn an ổn ở vị trí này, thật khiến người ta khó hiểu.

Trong triều có ai không biết Lễ Bộ Thượng Thư và Hộ Bộ Thượng Thư vốn không ưa nhau từ lâu. Mỗi lần gặp nhau không đâm chọt vài câu đã nhẹ, có lúc còn xém động thủ động cước. Thật khiến người ta đau đầu.

Mà nguyên nhân kết oán cũng quá không còn lời gì để nói.

Kiệt Khanh là văn trạng nguyên vào tám năm trước, khi đó y chỉ mới mười lăm tuổi, là một trong ba vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Chính vì vậy rất được bệ hạ yêu quý và bồi dưỡng. Con đường thăng quan tiến chức rất nhanh, chỉ trong vòng hai năm từ quan viên ngũ phẩm leo lên chức Hộ Bộ Thượng Thư. Thật khiến biết bao người ghen tỵ.

Tuổi trẻ tài cao là vậy, nhưng tài hoa cao chưa chắc tính tình đã tốt.

Kiệt Khanh niên thiếu đã đỗ trạng nguyên, con đường làm quan càng suôn sẻ, hầu như không gặp trắc trở. Cũng vì thế mà tính cách có phần kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì, mắt cao hơn đỉnh. Lại còn có phần không nhìn quy củ lễ nghi. Nhiều lần ở trước mặt đế vương vô lễ mạo phạm. Nếu không phải đế vương niệm tình tuổi trẻ lại quý trọng hiền tài thì đã sớm bay đầu.

Mà vị Lễ Bộ Thượng Thư này lại là người coi trọng quý củ và lễ nghĩa. Cả đời lão xem trọng nhất chính là chữ lễ, có thể nói là một ‘ lão cổ hủ’ nhất trong triều. Cho nên khi thấy hành động của Kiệt Khanh dĩ nhiên ngứa mắt vô cùng. Nhiều lần bẩm tấu lên thánh thượng mong người nghiêm trị Kiệt Khanh. Nhưng đều bị đế vương từ chối hoặc không thèm quan tâm.

Điều này khiến lão cảm thấy bất đắc dĩ không thôi.

Nhưng cứ nhìn vẻ ngoài vô lễ của Kiệt Khanh thì tức giận không thôi.

Có lần vì tức quá, lão liền ngay trên triều đường ở trước mặt bá quan văn võ mà nặng ngôn phê bình cách hành xử của Kiệt Khanh, đồng thời thỉnh cầu thánh thượng trách phạt Kiệt Khanh.

Cuối cùng Kiệt Khanh cũng bị đế vương khiển trách răn đầy thú liễm tính tình. Tuy không có trọng phạt nhưng dù sao Lâm Tất Hải cũng đã khiến Kiệt Khanh ăn thiệt nên vui vẻ không thôi.

Còn Kiệt Khanh thì không bị ăn mắng cảm thấy nghẹn khuất trong lòng. Cứ thế âm thầm ghì hận Lâm Tất Hải.

Sau này lại trãi qua vài chuyện không vui mà cả hai người đều bất hoà, tỏ rõ vẻ chán ghét đối phương. Thường xuyên miệng lưỡi nặng nề qua lại. Ngay cả quân vương cũng phải đau đầu không cách giải quyết sầu não không thôi.

Một người là nhân tài hiếm có, tương lai sẽ không tránh khỏi trở thành trọng thần triều đình đó một tay vị đế vương này tài bồi.

Một bên lại là nguyên lão nhị triều có danh vọng cao trong triều, đã từng chịu trách nhiệm dạy ba buổi khoá lễ nghi cho đế vương khi còn là hoàng tử. Tuy không chính thức là thầy dạy nhưng cũng có tình nghĩa sư đồ ở đấy. Cho nên đế vương cũng không thể quở trách Lâm Tất Hải được bởi lão không có làm sai.

Đế vương cũng đã làm như không thấy, quần thần nào dám đến vào. Cứ thế mà hai vị đại thần này cứ hận thù nhau miết.

Kiệt Khanh ra vẻ nghĩ hoặc nhìn Lâm Tất Hải hỏi: ” Bổn quan ỷ sủng mà coi trời bằng vung. Ấy, Lâm đại nhân, ngài sao có thể đổ lỗi cho bổn quan như vậy. Bổn quan tự nhận bản thân không làm chuyện gì thương thiên hại lí nha. Mong Lâm đại nhân minh giám. “

Tuần Yến càng thêm đau đầu nhìn hai vị đại nhân này.

Thật chẳng hiểu hai vị này lại làm sao lại tỏ tiếng với nhau, lại là thế nào mà bắt đầu móc mỉa nhau. Còn lại làm sao cứ gây nhau không chịu ngừng.

Từ nãy tới giờ có thấy Kiệt Khanh làm gì quá đáng đâu mà Lâm Tất Hải cứ nổi giận ầm lên.

Lâm Tất Hải cũng là cảm thấy nghẹn một bụng khí. Nếu không phải lát nữa bệ hạ sẽ di giá đến Thương Phủ thì lão đã ăn thua đủ với Kiệt Khanh này.

Ranh con còn vắt mũi chưa sạch đã dám khiêu khích Tể Tướng như vậy, thật là vô pháp vô thiên. Quan trọng hơn hiện tại đang là yến tiệc mừng thọ của Tể Tướng. Thật không có một chút phép tắc nào.

Ai chẳng biết Kiệt Khanh cùng Tể Tướng gia có xích mích. Ngày thường đến nói cũng chẳng thèm nói, gặp mặt tận lực xem nhau như không khí. Mà hiện nay lại chủ động đến tham dự tiệc mừng thọ, không phải đến gây sự chứ làm gì?

Đừng tưởng lão không biết tướng gia vốn không mời y đến dự tiệc. Mà nay y lại có mặt ở đây là đủ hiểu.

Lão chính là căm ghét y, còn có vị tỷ tỷ của y không biết liêm sỉ kia nữa. Nhà họ Kiệt quả thật không ai là người tốt cả.

Thương Sính đen mặt nhìn Lâm Tất Hải và Kiệt Khanh đấu võ mồm không biết mệt kia thì thầm tức giận không thôi.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của hắn. Rõ ràng đã né không mời Kiệt Khanh đến, tại sao y lại có mặt ở đây chứ?

Thật khiến hắn tức chết mà.

Đúng là xui xẻo.

Thương Vũ Nguyệt mắt lạnh nhìn mọi thứ. Nàng sao không rõ hai vị này vì sao lại làm như vậy. Còn không phải là diễn kịch sao. Ha ha… uổng cho hàng trăm con mắt tự nhận sáng rõ trong triều cũng không nhận ra chuyện kì cục trong này. Mà cũng đúng thôi, có ai lại nghĩ đến khả năng này đâu.

Một điều nhìn như không thể mà lại có thể.

Một kế hoạch nhìn như vụng về mà lại cao minh.

Thật khiến lòng người ngụi lạnh.

Giữa lúc này, một thanh âm the thé vàng lên phá vỡ cục diện đáng buồn cười này.

” Hoàng Thượng giá lâm. “

” Hoàng Hậu nương nương giá lâm “

” Thục Hoàng Quý Phi nương nương, Tuệ Quý Phi nương nương, Diệp Quý Phi nương nương, Ngu Phi nương nương, Hàn Phi nương nương, An Tần nương nương. Giá lâm. ”

” Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ công chúa, ngũ hoàng tử, lục công chúa, thất công chúa, bát công chúa. Giá lâm! “

Bá quan văn võ trong sân nghe vậy vội hành lễ.

An Minh Đế Lâm Khoang Vĩ cười to phất tay miễn lễ cho chúng Khanh gia, sau đó bước đến hạ toạ tại chủ vị.

Hoàng Hậu cùng các vị nương nương và công chúa hoàng tử theo sau an tọa tại vị trí của mình.

Giây phút Lâm Thanh Phong bước vào sân, Thương Vũ Nguyệt liền mắt không nháy mà nhìn hắn.

Không phải cái nhìn kinh diễm. Mà là ánh mắt kinh ngạc lẫn bi thương trong đó.

Trước khi Lâm Thanh Phong nhận ra ánh mắt của nàng, nàng liền thu hồi ánh mắt quỷ củ hành lễ. Cũng vì vậy mà nàng không nhìn thấy được ánh mắt kích động mất rồi lại được của hắn.

” Chúng khanh giá cứ thoải mái. Hôm nay chính là ngày mừng thọ của tể tướng, không nên vì sự hiện diện của trẫm mà câu nệ. ” Lâm Khoang Vĩ nhìn đám thần tử một lượt như cười mà nói, vẻ mặt ôn hoà thân thiện.

Văn võ bá quan tuy biết đây chỉ là lời khách sáo của đế vương nhưng cũng lần lượt đứng dậy khấu đầu tạ ân.

Thương Sính thì khỏi phải nói vui vẻ đến chừng nào. Hoàng đế tự mình đi giá đến thăm dự tiệc sinh thần của thàn tử chính là một ân điển lớn, thần tử nào chỉ cần được một lần cũng đủ phong quang vô hạn. Mà hắn thì năm nào cũng nhận được ân điển này. Điều này chứng tỏ Thương Gia và hắn càng ngày càng được đế vương tín nhiệm. Chỉ cần đại hoàng tử có thể yên ổn đăng quang ngôi vị hoàng đế thì Thương sẽ càng phong quang hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.