Nhưng Yến Phủ canh chừng nghiêm ngặt, một thư sinh tay trói gà không chặt như y sao có thể lẻn vào thành công.
Ôm tâm lí may mắn, y tìm cách đột nhập phủ. Cũng không biết là do trời thương xót hay gì mà mọi việc suôn sẻ.
Y cuối cùng cũng tìm thấy được nàng. Nhưng cuối cùng chỉ nhận được những lời cay nghiệt và sự khinh thường của nàng.
” Tô Võng, ngươi chỉ là một tú tài đến cả Thám Hoa cũng không đậu được thì có tư cách gì cùng ta sánh duyên. Yến Nghi Vân ta đường đường là nhị tiểu thư của quan viên chính nhị phẩm Binh Bộ Thượng Thư. Có thành thân cũng là người như đại công tử tể tướng phủ. Ngươi thì có là cái gì? “
Nàng nhìn Tô Võng cười khinh miệt nói: ” Ngươi chẳng phải nói bản thân tài hoa hơn người sao? Chẳng phải nói đỗ bảng nhãn dễ như nắm vật trong tay sao? Nhưng hiện tại thì sao? Một kẻ tự cao tự đại lại hay khoác lác như ngươi sao xứng với ta. Tỉnh lại đi, mộng thì chỉ là mộng, mãi mãi cũng không thể thành sự thật. “
Tô Võng như bị sét đánh ngây ngốc nhìn nàng. Không thể tin nói: ” Nghi Vân, sao nàng có thể nói như vậy? Chẳng lẻ những lời thề nguyện lúc trước chỉ là lừa dối sao?”
” Ngươi đoán xem. ” Yến Nghi Vân mỉm cười dịu dàng nhìn y nói.
Tô Võng thống khổ nhắm lại hai mắt, không cam lòng hỏi lại. ” Nếu ta công thành danh toại, có phải nàng sẽ chấp nhận ta không?”
Yến Nghi Vân thản nhiên nói: ” Tất nhiên rồi. Yến nhị tiểu thư chỉ xứng đôi với người có tương lai sáng lạn. Mà ngươi … “
Lời sau nàng không nói nhưng y biết rõ nàng có ý gì. Ánh mắt dần dần kiên định nhìn nàng gằn từng chữ nói: ” Yến Nghi Vân, là ta nhìn lầm nàng. Ta thề một ngày nào đó nàng sẽ phải hối hận vì lời nói ngày hôm nay. “
Đến lúc này y mới biết được con người thật của nàng. Nàng vốn là người yêu thích vinh hoa phú quý. Lúc trước cùng y thề non hẹn biển chỉ là lời nói suôn.
Uổng cho y một lòng vì người tình si. Thật đáng nực cười làm sao.
Mang theo một trái tim rỉ máu rời đi, còn chưa bước ra cửa phủ đã bị hạ nhân Yến Phủ phát hiện theo lệnh của Binh Bộ Thượng Thư đánh gãy chân ném ra phủ.
Còn nhớ xưa kia từ giã cố hương lên kinh ứng thí, tự nhận tài hoa hơn người mà ngạo mạn.
Bên bờ Hàn Vũ vô tình gặp gỡ giai nhân từ đây nhất kiến chung tình, Trãi qua thời gian truy đuổi cuối cùng cũng nhận được lời chấp thuận của giai nhân.
Còn nhớ khi đó, bên bờ Hàn Vũ có cây liễu xanh che phủ bóng mát. Tài tử giai nhân ngại ngùng nhìn nhau tay trong tay nói lời âu yếm, cùng nhau trao tín vật hẹn ước, thề nguyện nhất thế chung tình.
Mà nay tài tử trượt đỗ thủ khoa, giai nhân lại sắp sửa theo người thành thân. Tài tử thương tâm tìm đến nhà ái nhân muốn giải bày sự việc lại không nghĩ đến chỉ nhận được những lời cay nghiệt và sự khinh thường của nàng.
Lúc đến thuận lợi, lúc về lại bị đánh gãy chân và bị ném ra khỏi phủ như ném giày rách.
Tô Võng nhìn sơn môn rộng lớn đề danh Yến Phủ mà lòng đau như cắt, đáy lòng chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, ảm đạm rời đi, nhưng vẻ mặt lại kiên định.
Tô Võng không quản dưỡng thương tức tốc nhận thánh chỉ rời kinh đến Phù Văn Huyện nhậm chức Tri Huyện.
Y quyết tâm dù thế nào cũng phải đạt được thành tựu, làm một phen sự nghiệp trở về khiến nàng hối hận đến chết.
Tô Võng vừa mới nhậm chức Tri Huyện Phù Văn Huyện thì trong huyện xảy ra vài vụ án khiến y sức đầu mẻ trán một thời gian. Đến khi thuận lợi xử lí xong cũng đã trôi qua ba tháng.
Cũng chính lúc này y mới hay được tin dữ: Yến Nghi Vân tự sát trước khi lên kiệu hoa.
Khi nghe được tin này, Tô Võng như bị sét đánh đứng như trời trồng. Y tựa hồ cảm thấy ù tai như không thể tin được đây lại là sự thật.
Nàng không phải sẽ thành thân sao? Nành không phải nói rất thích mối hôn sự này sao?
Nếu vậy tại sao lại…?
Y cứ thế hỗn loạn không thể lí giải được cho đến khi Thúy Nhi nha hoàn thân cận của nàng mang theo tro cốt của nàng tìm đến y vào nói rõ tất cả mọi chuyện.
Thì ra không phải nàng bội ước thề nguyện khi xưa, mà là dùng hạnh phúc của mình để bảo toàn cho y một con đường tương lai. Nếu không y vốn không thể bình an mà đến Phù Văn Huyện nhậm chức.
Còn nàng, vì không muốn vi phạm thề nguyện khi xưa mà lựa chọn kết liễu cuộc đời.
Tô Võng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện thì từ tận đáy lòng cảm động không thôi. Nhưng nhiều hơn chính là nổi xót xa đầy bi thương, lòng đau như đứt từng khúc ruột, trái tim như bị người đâm chém trăm vạn nhát nát thành một bãi huyết nhục.
Là y sai, là y không chịu tin tưởng nàng, là y… Hại chết nàng.
Những ngày tháng sau đó y như cái xác không hồn mà du đãng trong dương thế, ngày ngày dùng công việc để quên đi nổi buồn.
Y đắm chìm trong công vụ, hăng hái làm việc, âm thầm suy tính cho tương lai.
Y còn nhớ, bản thân đã từng hứa với nàng: ” Một ngày nào đó ta sẽ đề danh bảng vàng, công thành danh toại, sau đó mang theo mười dặm sính lễ đến nhà nàng cầu thân và thú nàng vào cửa. “
Lúc đó nàng thế nào nhỉ? Đúng rồi, là ngại ngùng cười gật đầu với y và xấu hổ nhẹ giọng nói: ” Ta tin tưởng chàng. “
Nhưng y thất hứa, y không đậu trạng nguyên. Y không mang theo mười dặm sính lễ đến cầu thân.
Có phải vì thế nàng giận y nên không chịu gặp y không?
Không sao, nàng cứ giận đi, nhưng sẽ nhanh thôi. Tuy y không thể đỗ trạng nguyên nhưng sẽ cố gắng leo lên vị trí cao hơn nữa. Cao đến có thể danh chính ngôn thuận mang mười dặm sính lễ đến nhà nàng cầu thân.
Sau đó y thành công. Bằng một cách điên rồ y cấu kết với tam hoàng tử mưu đồ soán vị sau khi thái tử đăng cơ.
Và tam hoàng tử thành công, y theo đó một bước trở thành Tể Tướng dưới một người trên cả vạn người.
Cũng trong thời gian mưu đồ đại sự, y dần phát hiện ra một sự thật về kết quả Thi Đình năm đó.
Thì ra y không phải không đỗ Trạng Nguyên mà là có người trộm thay đổi bài thi của y khiến y chỉ có thể đỗ đệ tam giáp.
Y từng nghĩ, nếu năm đó bản thân đỗ trạng nguyên, có phải mọi chuyện sẽ khác đi không? Không ai dám cho y câu trả lời. Nhưng y có thể biết câu trả lời là gì, đó là: Có.
Vậy hiện tại nếu y trở thành trạng nguyên, sau đó mang mười dặm sính lễ đến nhà nàng cầu thân, có phải nàng sẽ mỉm cười hạnh phúc chào đón y không?
Nghĩ vậy y liền sắp xếp một hôn lễ long trọng.
Ai cũng biết vị Tô tể tướng này đã điên rồi, nhưng không ai dám nói ra. Bởi nếu đánh thức kẻ điên trong giấc mộng của họ thì rất có thể bị họ ngộ sát. Cho nên không ai dám thử.
Hôn lễ chỉ có tân lang và lệnh bài tân nương cùng với vạn dặm hồng trù đỏ thắm, còn có rất nhiều quan khách đến chúc mừng.
Không khí mới vui vẻ và náo nhiệt làm sao.
Người đời sau có lẻ có người không thể hiểu được việc Tô Võng kiên trì như vậy chỉ cưới duy nhất một quỷ tân nương như vậy để làm gì.
Có người nói y bị bệnh tâm thần, có người nói y giả dối, có người nói y làm chuyện không có ý nghĩa.
Chỉ có y biết, y làm vậy là để chuộc lỗi, là để hoàn thành lời hứa năm xưa.
Y từng hứa với nàng đợi khi y đỗ trạng nguyên sẽ đem sính lễ rước nàng về dinh.
Tuy hơi muộn nhưng y cuối cùng đã làm được.
Y và nàng từng thề nguyện kiếp này không thay lòng đổi dạ cho đến khi chết. Nàng đã làm được, cớ sao y không thể.
Cho nên cả đời của Tô Võng chỉ có một thê tử duy nhất là Yến Nghi Vân, ngay cả thông phòng nha hoàn hay thị thiếp cũng không có.
Sau khi chết, y chỉ có một tâm nguyện đó là đem tro cốt của y hoà vào tro cốt của nàng, sau đó rãi tro cốt của nàng và y thả theo gió bay đi bên bờ Hàn Vũ.
Hàn Vũ Hồ có cảnh sắc rất đẹp, nhất là lúc hoàng hôn. Y còn nhớ nàng từng có ước muốn: ” Nếu tương lai hai ta kết duyên phu thê, thiếp chỉ mong có thể cùng chàng một lần nữa đến bên bờ Hàn Vũ ngồi dưới gốc liễu xanh ngắm hoàng hôn và cùng ôn chuyện cũ. Sau này khi hai ta đã có hài tử sẽ dẫn chúng đến bờ Hàn Vũ ngắm hoàng hôn và kể cho chúng nghe về chuyện tình hai ta. “
Lúc đó vẻ mặt của nàng rất hạnh phúc và ngọt ngào, ánh mắt tràn đầy hi vọng vào hạnh phúc tương lai.
Chỉ tiếc đến cuối cùng y vẫn không thể cùng nàng hoàn thành giấc mộng này.
Cho nên y muốn đem tro cốt của hai người thả vào Hàn Vũ Hồ, như vậy y và nàng sẽ có thể mỗi ngày ngắm hoàng hôn.
Thương Vũ Nguyệt hồi tưởng lại câu chuyện đầy xúc động này chỉ cảm thấy đáy lòng như nghẹn một cỗ bi thương khó diễn tả.
Kiếp trước khi nghe được câu chuyện này nàng chỉ cảm thấy đau lòng và bất bình cho số phận đôi uyên ương kia. Thầm nghĩ nếu hai người họ kiên quyết hơn nữa cùng bỏ trốn thì có lẻ chuyện đã khác.
Lúc đó nàng ngây thơ cho rằng vì để tránh cho bản thân phải rơi vào kết cục của Tô Võng và Yến Nghi Vân nên mới cố chấp theo đuổi cái gọi là tình yêu. Không nghe khuyên răn của phụ thân mà nhất quyết theo ý mình. Để đến cuối cùng…
Nàng cười thảm một tiếng và thầm nghĩ: kết cục của bản thân nàng còn thảm hơn cả Yến Nghi Vân. Yến Nghi Vân là vì một kiếp vĩnh không thay đổi mà tự tử vì tình. Còn nàng lại lưng đeo tội lỗi, gánh chịu tính mạng toàn tộc mà chết. Nàng chính là tội nhân thiên cổ, xứng đáng bị thiên đao vạn quả, chịu khổ lưu đày dưới mười tám tầng địa ngục chứ không phải được trọng sinh.
Là lão thiên gia đã ban ân tha thứ nàng. Cho nàng một lần nữa làm lại từ đầu. Nên nàng tuyệt không thể bước vào vết xe đổ.
Thu hồi cảm xúc, nàng cùng Linh nhi và Hạ nhi di gót đến Hàn Vũ Hồ.
Yến Du Xuân là xuân yến mỗi năm đều được ấn định kì tổ chức. Là nơi mà các tài tử giai nhân so tài với nhau.
Thông qua kết quả so tài mà xếp hạng Tứ Đại Tài Tử và Tứ Đại Mỹ Nhân.
Năm nay nàng vừa tròn thập lục xuân. Là độ tuổi thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ.