Thương Vũ Nguyệt trầm ngâm suy tư một hồi và làm quyết định, sau đó dặn Hạ Nhi và Linh Nhi ở yên trên xe không cần đi theo rồi mới vén màn cửa bước xuống xe ngựa đi tới chỗ Diệp Vấn Liên.
Nếu Diệp Vấn Liên trước sau cũng trở thành người nổi bật, vậy chi bằng từ lúc còn chưa có gì nàng vươn tay cùng nàng ta hợp tác. Như vậy thì mọi chuyện cũng có thể tỉnh được vài chuyện.
Biết đâu nàng còn có thể tìm hiểu một hai về chuyện trọng sinh này.
” Diệp cô nương, có thể dừng chân cùng ta trò chuyện hay không? “
Diệp Vấn Liên đáy mắt loé tia kinh ngạc nhìn Thương Vấn Nguyệt. Nàng chỉ vừa mới tỉnh dậy không lâu, đang còn tiêu hoá sự thực bản thân xuyên không, cũng chắc chắn chưa từng nói với ai về tên của nàng. Vậy tại sao cô gái xinh đẹp này lại biết họ của nàng, thật kì lạ.
” Vị tiểu muội muội xinh đẹp này, sao muội biết họ của ta. Muội là ai?”
Diệp Vấn Liên sau khi tỉnh lại rất nhanh tiếp nhận sự thật bản thân xuyên không, nên không có vấn đề gì khi biến đổi xưng hô cho hợp nơi đây.
Xuyên không là một lữ trình mà không phải ai cũng có cơ hội được đến. Tuy khá tiếc về sự nghiệp của nàng ở thế kỉ XXI, nhưng không sao, nàng tin ở đây nàng cũng có thể một lần nữa tự tạo dựng cho mình một sự nghiệp riêng.
Thương Vũ Nguyệt không để ý đến xưng hô mà cười nói, dù sao nàng xác thật nhỏ hơn Diệp Vấn Liên đến bốn tuổi. ” Nếu Diệp cô nương không ngại có thể theo ta đến tửu lâu đằng trước trò chuyện không? Ở trên đường nói chuyện không tiện lắm. Yên tâm, ta không phải người xấu. Ta chỉ là muốn tìm cô nương hợp tác. “
Thương Vũ Nguyệt kiếp trước cũng từng vài lần giao tiếp với nữ nhân này nên có biết đôi chút về tính tình của Diệp Vấn Liên.
Diệp Vấn Liên là người có tính cách mạnh mẽ, có phần vô tình, thủ đoạn ân phạt đầy đủ, phong cách làm việc nhanh gọn lẹ không dây dưa lằng nhằng. Nàng ta không thích ai ở trước mặt mình giở trò thông minh, nếu muốn gì cứ trực tiếp nói là được. Còn nếu không biết tự lượng sức ở trước mặt nàng ta tự cho là thông minh thì sẽ chết rất thảm.
Cho nên Thương Vũ Nguyệt trực tiếp nói ra mục đích mời Diệp Vấn Liên cùng tìm một chỗ nói chuyện.
Diệp Vấn Liên cũng có cân nhắc của bản thân. Nàng chỉ vừa mới đến đây còn chưa quen biết ai. Vậy mà lại có người ở trước mặt nàng nói ra họ của nàng, còn muốn cùng nàng nói chuyện hợp tác. Chuyện này đáng để tìm hiểu.
” Được thôi. Mời tiểu muội muội dẫn đường. ” Diệp Vấn Liên nghĩ xong liền sảng khoái đáp ứng.
Thương Vũ Nguyệt gật đầu liền đi trước dẫn đường đến Duyệt Lai Tửu Lâu cách đó không xa.
Linh Nhi và Hạ Nhi tuy khó hiểu không biết Thương Vũ Nguyệt đang làm gì. Nhưng cũng không dám trái lệnh. Linh Nhi dặn phu xe đánh xe đến trước cửa Duyệt Lai Tửu Lâu rồi dừng chờ Thương Vũ Nguyệt xuống.
Lúc Thương Vũ Nguyệt và Diệp Vấn Liên trò chuyện với nhau, cách đó không xa có hai nhóm người khác nhau đang quan sát bên này. Cả hai nhóm người thấy sự xuất hiện của Thương Vũ Nguyệt thì đều kinh ngạc không thôi, sợ xảy ra biến cố liền cho người trở về báo cho chủ nhân sau lưng hỏi cách giải quyết. Bản thân thì cứ tiếp tục từ xa theo dõi.
Diệp Vấn Liên luôn có cảm giác có hai nhóm người theo dõi mình. Nhưng cảm thấy không có sát khí nên cũng không mấy để ý.
Sau lại gặp Thương Vũ Nguyệt, nghĩ không biết có phải do nàng ta phái người theo dõi bản thân hay không. Nên cũng không tiện làm động tác khác. Trước cứ theo sau nàng ta xem nàng ta muốn nói gì.
Đến Duyệt Lai Tửu Lâu, Thương Vũ Nguyệt kêu tiểu nhị sắp xếp một gian sương phòng rồi cùng Diệp Vấn Liên vào sương phòng.
Thương Vũ Nguyệt không vội nói chuyện, trước đặt vài món ăn cho người mang lên rồi mới bắt đầu vào chuyện chính.
” Diệp cô nương, ta không nói vòng vo nữa. Ta tên Thương Vũ Nguyệt, là nhị tiểu thư tể tướng phủ, là người có duyên được trọng sinh. Kiếp trước từng vài lần được gặp cô nương, từ lâu đã ngưỡng mộ phong thái của cô nương. “
Diệp Vấn Liên nghe vậy chợt thấy hứng thú. ” Hoá ra là Thương tiểu như, thất lễ. Chẳng hay cô nương nói trọng sinh là thật vậy chăng? Cô thật là chết đi sống lại sao?”
Thương Vũ Nguyệt biết Diệp Vấn Liên đây là muốn hỏi xác nhận lại nên không cảm thấy khó chịu gì mà gật đầu kiên định đáp. ” Là thật sự, ta cũng không có lí do gì lừa cô nương. “
Diệp Vấn Liên được đến đáp án khẳng định thì cảm thấy thú vị không thôi. Vội hỏi. ” Nếu đã vậy, ta đoán chắc Thương tiểu thư đây đã có nghe một hai về tính cách của ta. Ta hi vọng tiểu thư có thể cho ta biết càng chi tiết càng tốt những gì cô trãi qua ở kiếp trước. Chuyện của ta không cần nói nhiều, thực ra ta càng có hứng thú với nguyên nhân đã khiến cô trọng sinh hơn là chuyện của ta trong tương lai. “
Thương Vũ Nguyệt gật đầu rồi từ tốn kể lại mọi chuyện.
Nữa canh giờ sau. Diệp Vấn Liên vừa ăn vừa nghe Thương Vũ Nguyệt kể chuyện. Cô cũng đại khái biết rõ chuyện gì đã xảy ra với vị Thương tiểu thư này.
Chỉ có thể nói thật tội nghiệp. Có điều vẫn chưa thể vội kết luận và tin tưởng hoàn toàn những gì mà nàng ta nói là sự thật. Ai mà biết cô ta có đem theo mục đích gì bất lợi cùng nàng hợp tác hay không.
” Vị tam vương gia đó quả thật đủ tư cách làm tra nam. Thương tiểu thư cũng thật đáng thương và xui xẻo. Vậy hiện tại nếu đã được trọng sinh. Tiểu thư tính làm gì tiếp theo?”
Thương Vũ Nguyệt cười nhẹ đáp. ” Ta chỉ muốn bảo hộ gia tộc để chuộc lại lỗi lầm xưa mà thôi. “
Diệp Vấn Liên đáy mắt xẹt qua tia nghiền ngẫm hỏi. ” Vậy còn đối với tam vương gia thì sao? Thương tiểu thư có muốn trở về bên cạnh y hay không?”
Thương Vũ Nguyệt kiên định đáp. ” Sẽ không bao giờ. “
Nàng và y còn có bao nhiêu mối thù khó giải, làm sao có thể không khúc mắc mà ở bên nhau được.
Diệp Vấn Liên hài lòng cười gật đầu. Tố chất không sai, cũng rất quả quyết. Nàng rất thưởng thức thiếu nữ trước mặt này.
” Nếu Thương tiểu thư đã có lòng thì ta rất vui lòng cùng tiểu thư hợp tác. Hi vọng sau này hợp tác vui vẻ. “
Nói rồi Diệp Vấn Liên theo thói quentính đưa tay ra bắt tay, nhưng lại thấy vẻ khó hiểu của Thương Vũ Nguyệt nhìn tay nàng thì vội thu tay lại.
Thương Vũ Nguyệt nhìn Diệp Vấn Liên đưa tay ra mà khó hiểu dụng ý của nàng ta, thấy nàng ta rút tay về cũng không để trong lòng nói. ” Hảo, ta tin chắc nếu Diệp cô nương cùng ta hợp tác chắc chắn sẽ không hối hận. “
” Ta cũng mong là như vậy. Nếu hai ta đã bắt tay hợp tác với nhau. Ta mong Thương tiểu thư sẽ không còn cho người theo dõi ta nữa. Ta rất ghét có người theo dõi. ” Diệp Vấn Liên như cười như không mà nói.
Từ nãy tới giờ luôn có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nàng khiến nàng bực bội không thôi. Nếu đã xác định hợp tác nên nàng cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra.
Thương Vũ Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc không thôi. Diệp Vấn Liên nhìn biểu cảm kinh ngạc này thì thầm nghĩ có phải nàng nghĩ sai rồi không?
Thương Vũ Nguyệt vội buông đũa xuống, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng nhìn Diệp Vấn Liên hỏi. ” Cô nương, ta chưa hề cho người theo dõi cô nương. Có phải cô nương cảm giác sai lầm rồi không?”
Diệp Vấn Liên chớp chớp mắt nhìn Thương Vũ Nguyệt chân thành đáp. ” Thương tiểu thư yên tâm, ta tuyệt không cảm nhận sai chuyện này. Ta cứ nghĩ là người của tiểu thư chứ. Nhưng xem ra… Chuyện này không đơn giản. “
Thương Vũ Nguyệt đổ mồ hôi, cả người căng thẳng. Nếu nàng đoán không sai thì rất có thể hai nhóm người này đều giống như nàng, đều… Trọng sinh.
Nếu là như vậy, vậy… Vậy mọi chuyện chỉ e sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Vả lại… Chuyện nàng cùng Diệp Vấn Liên trò chuyện có phải đã bị họ nghe thấy rồi không?
Thương Vũ Nguyệt ôm tâm lí may mắn nhìn Diệp Vấn Liên, ánh mắt như biết nói không tiếng động mà hỏi.
Diệp Vấn Liên nhún vai tỏ vẻ không sao cả mà nói. ” Chuyện này ta không dám nói chắc chắn. Thương tiểu thư không cần căng thẳng như vậy. Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi. “
Thương Vũ Nguyệt nhắm mắt thở dài gật đầu nói. ” Diệp cô nương nói đúng. Chuyện đã xảy ra, có suy nghĩ nhiều cũng không được gì. “
Diệp Vấn Liên gật đầu, hai mắt hiện ý cười, vẻ mặt ôn hoà vô hại.
Lại hàn huyên vài câu về kế hoạch sơ lược rồi mới kết thúc buổi nói chuyện. Thương Vũ Nguyệt sắp xếp cho Diệp Vấn Liên ở tạm trong khách điếm rồi mới hồi phủ.
Đến giờ Dậu ( 17h00 – 19h00) nàng mới trở về phủ, bước về phòng tắm rửa, thay y phục rồi mới đến đại sảnh ăn cơm. Lúc nàng về cũng sắp đến giờ cơm tối.
Vào bàn ăn được ít cơm liền buông đũa. Thương Chính Hạo thấy nàng ăn ít cơm liền quan tâm hỏi. ” Nguyệt nhi làm sao vậy? Gặp chuyện gì khiến muội ưu sầu vậy? Có thể kể cho đại ca nghe không?”
Thương Vũ Nguyệt lắc đầu đáp. ” Muội không sao. Chỉ là thấy trong người không khoẻ nên muốn nghĩ sớm thôi. Phụ thân, đại ca, tam muội tiếp tục dùng bữa. Phụ thân, nữ nhi xin phép về phòng. “
Thương Sính thấy nàng như vậy cũng lo lắng, dặn nàng giữ gìn sức khỏe rồi cho nàng về phòng.
Về đến phòng, nàng cho hạ nhân lùi hết, bản thân thì một mình nằm trên giường suy nghĩ miên man.
Nếu ngoài nàng ra còn có hai người nữa trọng sinh. Vậy đó sẽ là ai? Bọn họ dự tính làm gì?
Không hiểu sao nàng cứ thấy lo lắng bất an về chuyện này. Chỉ hi vọng mọi chuyện sẽ không quá hỏng bét.
Vì lo lắng không yên nên nàng cũng khó chợp mắt. Trằn trọc đến nữa đêm mới có thể ngủ thiếp.
Trong mộng cũng không yên ổn, mơ thấy rất nhiều chuyện cũ đã qua.
Nàng mơ thấy kiếp trước sau khi mình chết bị đưa đến Âm Phủ, nhưng không được phán cho phép luân hồi
Nàng mơ thấy có một tiên nhân áo trắng nói nàng trần duyên chưa dứt, nên quay về dương thế.
Nàng hỏi: ” Thần tiên, ta không muốn trở về. Ta rất sợ, ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối thì có thể làm được gì. Ta muốn trở về lúc trước, muốn thay đổi mọi chuyện. Chỉ là… Chuyện đã qua thì sao có thể trở về. “