Phương trượng Thiên Âm Tự là một vị tăng nhân hai mươi sáu tuổi thuộc đời chữ Huyền, pháp danh Huyền Trân.
Huyền Trân là đệ tử nổi bậc trong số các tăng nhân có bối phận chữ Huyền này. Chính vì thế, vào năm năm trước khi lão phương trượng Từ Hiên tạ thế đã truyền vị trí phương trượng cho Huyền Trân.
Huyền Trân vốn có tướng mạo anh tuấn, cho dù không có tóc dài vẫn khiến người nhìn thấy y kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên.
Hồi nàng còn ở Thiên Âm Tự sinh sống, từng nghe các sư huynh trong Tự nói với nàng Huyền Trân sư huynh có bao nhiêu được các cô nương yêu thích. Từng không chỉ một lần có nữ nhân không biết xấu hổ tỏ tình với Huyền Trân đều bị huynh ấy từ chối, khiến mỹ nhân thương tâm rơi lệ không thôi.
Lúc đó nàng còn trêu ghẹo vị sư huynh kể chuyện cho nàng một phen. Huyền Trân sư huynh vốn là đệ tử phật môn, ngày nào còn chưa hoàn tục há có thể động phàm tâm.
Mà vị sư huynh ấy suy nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ. Huyền Trân từ khi còn nhỏ đã hiển lộ ra là đệ tử có tuệ căn thông minh xuất chúng, kinh phật đọc vào là hiểu ngay. Khiến các sư phụ đời chữ Từ thấy vậy đều cực kì yêu thích không thôi, sau đó dốc lòng dạy dỗ y, mong y sau này có thể thuận lợi kế thừa vị trí phương trượng.
Có thể nói, Huyền Trân là đệ tử được chỉ định bồi dưỡng trở thành phương trượng đời kế tiếp. Nếu y vì động phàm tâm mà hoàn tục thì chỉ e các vị tiền bối đời chữ Từ chết rồi cũng sẽ đội mồ sống dậy, người còn sống sẽ sinh sôi bị chọc giận cho tức chết, sau khi chết vì không cam lòng mà đội mồ sống dậy tìm người tính sổ.
Ngươi nghĩ thử mà xem, dùng tâm huyết cả đời để bồi dưỡng người kế nghiệp lại bị người ngoài nói vài lời ngon ngọt dụ dỗ đi thì không tức chết mới là lạ.
Chỉ nghĩ thôi là đã thấy ớn lạnh cả người. A di đà phật.
” A di đà phật, Thương thí chủ không cần để tâm. Thiền phòng của thí chủ đã chuẩn bị xong, đi đường ngựa xe cũng mệt, chi bằng trước hết nghĩ ngơi rồi nói. “
Huyền Trân vẻ mặt ôn hoà, nụ cười bên môi nhẹ như gió xuân ấm áp có thể mê chết bao cô nương. Mà cũng quả thật có rất nhiều cô nương bị y mê chết.
Thương Vũ Nguyệt còn nhớ hồi nhỏ lúc mới đến Thiên Âm Tự, lần đầu nhìn thấy y đã bị nụ cười ấm áp ấy mê hoặc. Từ đó về sau chấp nhất lẽo đẽo chạy theo sau lưng y, miệng cứ gọi ” Trân ca ca “.
Sau này lớn một chút biết cái gì là lễ nghĩa liêm sĩ mới xấu hổ không còn thân cận y như trước.
Năm tháng trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi. Giờ nghĩ lại thấy kiếp này kiếp trước sao giống như một giấc mơ. Một giấc mơ có đủ loại cảm xúc ái hận tình si, cay đắng ngọt bùi khổ ở trong khiến người lúc vui lúc buồn lúc yêu lúc hận lúc oán.
Thiền phòng của nàng nằm trong một tiểu viện tử yên tĩnh, đây vốn là nơi nàng đã ở trong suốt thời gian thơ ấu. Nay trở lại cảm thấy lòng chợt thanh thản nhiều.
Trong phòng ngoài độc giường mộc, còn có nệm hương bồ, vài quyển kinh phật và một cái mõ, một tràng hạt. Tuy mộc mạc nhưng không tạo cảm giác đơn điệu mà lại thấy yên bình.
Sau khi đến Thiên Âm Tự, nha hoàn, gia đinh và thị vệ cũng đã trở về phủ. Bởi trong chùa không cho phép mang hạ nhân vào. Nói là tu tâm, cầu phúc, nếu đem hạ nhân vào hầu hạ thì sao có thể thể hiện đủ thành ý để tu để cầu đây.
Huyền Trân sau khi sắp xếp cho nàng liền đi ra sau núi.
Sau núi Thiên Âm Tự là cấm địa An Thiền Sơn không ai được bén mảng đến, chỉ có Phương Trượng và vài Thủ Toạ La Hán mới có thể ra vào.
An Thiền Sơn quanh năm sương mù dày đặt, qua lớp sương mù là một vùng thiên địa khác biệt. Hồ nước trong xanh, hoa thảo đầy sức sống. Thật là một cảnh sắc đẹp đẽ.
Cạnh hồ nước là một căn nhà tranh, từ ngoài nhìn vào có thể thấy vài vật dụng thường ngày dùng trong sinh hoạt, trong sân có đặt một bộ bàn đá, trên bàn để một bộ trà cụ. Hiển nhiên là có người sống ở đây.
Huyền Trân cất bước tiến vào nhà tránh. Người bên trong từ sớm đã cảm nhận được có người tiến vào An Thiền Sơn, lúc này mới từ từ đi ra khỏi phòng, bắt bếp đun nước sôi định pha trà.
Đó là một nam tử chừng hai mươi tuổi, thân vận đạo bào, tóc búi đạo quan, gương mặt tuấn thú, duy chỉ có ánh mắt lại chứa vẻ tang thương không hợp với ngoại hình hai mươi. Hiển nhiên là một vị đạo sĩ.
Nếu người ngoài ở đây có lẽ sẽ rất ngạc nhiên khi trong Thiên Âm Tự lại có che dấu một vị đạo sĩ, càng nhiều hơn là tò mò về thân phận người này.
Huyền Trân nhìn vị đạo sĩ trẻ tuổi nọ hai tay chắp thành hình chữ thập miệng niệm: ” Nam mô a di đà phật. Tô đạo trưởng, đã lâu không gặp “
” Đúng là đã lâu thật. Mời đại sư ngồi. ” Tô đạo trưởng khoé miệng hàm chứa nụ cười nhẹ như gió mùa thu thoang thoảng mát lạnh.
Huyền Trần không khách khí nhiều tĩnh tâm hạ toạ. Lại yên tĩnh nhìn Tô đạo trưởng pha trà.
Gió mát thổi qua làn gió nhẹ mang theo hương khí xanh mát của cỏ cây quấn quanh bên chóp mũi. Lại theo từng động tác của vị đạo trưởng nọ khiến hương trà lan toả khắp nơi. Hương trà mang theo vẻ thanh lương tươi mát lạ thường, như có thể gột rửa tâm cảnh, khiến người an tĩnh.
” Mời đại sư. Trà này có tên Toả Tâm Thiền, một ngụm uống vào thanh lọc tâm cảnh, hai ngụm uống vào tâm như chỉ thủy, ba ngụm uống vào thấu hiểu thế sự. ” Tô đạo trưởng sau một loạt động tác nước chảy mây trôi lại không kém phần đẹp mắt hoàn thành các thao tác pha trà, lúc này y tráng hai chén trà qua nước sôi rồi mới rót trà vào hai chén, lại đưa một chén trà cho Huyền Trân, bản thân lại cầm lên một chén để dưới chóp mũi tinh tế thưởng thức sắc và hương trà. Đáy lòng thầm gật đầu hài lòng.
Cũng không biết có phải trà của Tô đạo trưởng được sao bởi những nguyên liệu gì mà lại có công hiệu kì diệu như vậy. Thú thật, lần đầu tiên được thưởng thức loại trà kiểu này đã khiến y kinh ngạc rớt hai tròng mắt, chỉ cảm thấy chuyện này đã đạp đổ mọi nhận tri của y trong suốt bao năm qua.
Huyền Trân nhận lấy chén trà lên, trước thưởng sau mới uống một ngụm.
Trà nhập cổ họng, một dòng lương khí theo cổ họng lan toả khắp toàn thân. Đúng là có thể khiến đầu óc y thanh minh hơn trước.
Từ cái ngày Huyền Trân tiếp nhận vị trí phương trượng đã biết đến sự tồn tại của vị đạo trưởng này. Đồng thời cũng biết được một bí mật kinh thiên động địa, khiến người khó tin.
Trong suốt khoảng thời gian ban đầu, y luôn chịu đủ loại kích thích đến hoài nghi nhân sinh, nhưng cũng may mọi chuyện vẫn có thể theo thời gian trôi qua mà từ từ tiếp nhận được.
Chỉ là…. Y rũ mi mắt nghĩ đến thiếu nữ nọ. Một nổi thương tiếc dâng trào trong lòng.
Y biết tương lai nàng sẽ trãi qua những gì, nhưng lại không thể thay đổi. Chuyện này đáng buồn và cũng bất lực biết bao.
” Mỗi người khi sinh ra, ai cũng có số mệnh riêng phải đi. Có người bị trách nhiệm và sứ mệnh trói buộc, có người sống cả đời tiêu diêu khoái hoạt, có người đau khổ một đời, có người nhân sinh chỉ toàn bi kịch..v.v… Không có ai là thật sự giống ai. “
” Thương Vũ Nguyệt từ khi sinh ra đã thân mạng Phượng mệnh, mà Phượng Hoàng chỉ khi trãi qua dục hoả trùng sinh mới có thể càng trở nên mạnh mẽ. Đại sư không cảm thấy như vậy sao?”
Tô đạo trưởng thanh âm cực nhẹ, cũng cực lạnh nhạt. Nhưng từng câu từ y nói đều khiến Huyền Trân như sáng tỏ điều gì.
Huyền Trân nghĩ đến lần trở lại đây, y thấy nàng đã thay đổi rất nhiều. Có lẻ đây cũng không phải chuyện xấu.
” Đạo Trưởng nói đúng, là bần tăng đã suy nghĩ nhiều. Hồng trần tự có số mệnh của mình, chuyện của hồng trần nên để hồng trần giải quyết. A di đà phật. “
Tô đạo trưởng vuốt cằm nở nụ cười ôn hoà gật đầu.
” Chỉ khi tâm thoát khỏi phàm trần mới có thể độ kiếp thành phật. “
Huyền Trân thụ giáo bừng tỉnh đại ngộ, là y đã quá xem nặng chữ tình mà xém đánh mất tín ngưỡng trong lòng. Y chắp hai tay trước ngực thành tâm cúi người. ” Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm bến mê. Là bần tăng tu hành còn non kém vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi hồng trần. Thiết nghĩ bần tăng cần phải chú tâm tu hành nhiều. “
” Đại sư không cần đa lễ. Thứ trong hồng trần khó thoát chính là chữ tình chữ nợ. Tình bao hàm nhiều loại cảm xúc, nợ cũng bao hàm nhiều loại nợ. Có thể dứt tình, có thể hoàn nợ hay không? Đều do bản thân lựa chọn thế nào. “
” Bần tăng thụ giáo, đa tạ đạo trưởng. “
Tô đạo trưởng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Y thật thích vị tiểu tăng nhân này, tuệ căn rất tốt mà tâm trí cũng kiên định. Thật là một mầm mống tốt, đâng tiệc lại là người của Phật Gia, y dù làm thế nào cũng không thể khiến vị tăng nhân này đổi ý tu tiên.
Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc.
Gió nhẹ nhàng thổi qua mang hương khí thanh mát truyền đi xa. Giữa ngày hạ nắng nóng lại có nơi mát mẻ dễ chịu thế này cũng khó tìm.
Gió không chỉ mang đến hương vị thanh mát mà còn truyền đến thanh âm niệm kinh khẩn phật, thỉnh thoảng còn kèm theo hương nhan thơm phứt truyền ra từ các đại điện thờ phụng Thần Phật.
Phật có thật sao? Có lẻ có mà cũng có lẽ không có. Phật có hay không đều do nhân tâm nghĩ muốn có hay không. Nếu ta tin Phật thật sự có thì Phật tồn tại, nếu ta không tin thì cho dù Phật đứng trước mặt cũng sẽ không biết.
Thương Vũ Nguyệt từng bước không có mục đích đi dạo xung quanh Tự. Nhìn cảnh vật lại nhớ bao chuyện xưa đã qua, thầm nghĩ thế sự vô thường đời người dễ thay đổi.
Trước kia nàng từng nghĩ đến chỉ cần chân tâm đối xử thật lòng với một người sẽ đổi lấy được chân tình của người. Lại không nghĩ đến đem chân tâm cho người chưa chắc người đã nhận.
Kiếp trước nàng phụ một người khiến y chết không chỗ chôn, kiếp này nàng nghĩ muốn bồi đắp cho y lại phát hiện y …
Ánh mắt buồn bã lại xót xa nhìn góc cây bồ đề trước mặt. Kí ức phiêu xa chốn nào.