Nguyệt Quang

Chương 7: Chương 7




Mấy ngày tân hôn, cô vẫn chưa quen, tất cả đều tốt đẹp giống như mơ.

Giường mới, bàn trang điểm mới, nhà vệ sinh mới, bồn tắm mới, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng, khăn lông, ngay cả gạch nền phòng tắm cũng mới.

Còn nữa, lão công của cô cũng là mới; tất nhiên, cô trước kia cũng chưa từng có lão công cũ.

Chẳng qua, chưa từng ở chung với người đàn ông nào khác, cho nên lúc bắt đầu, cô chưa quen có người nằm chung giường với minh, ban đêm lúc lật người đụng phải anh nên tỉnh lại, rồi sau đó mặt đỏ tim đập nhìn gương mặt đẹp trai của anh đang ngủ say thật lâu, suy nghĩ miên man tới lúc cơn buồn ngủ ập tới mới có thể ngủ tiếp.

Mỗi sáng khi đánh răng rửa mặt, nhìn thấy có thêm một bàn chải, một cái cốc một cái khăn cô cũng đỏ mặt, rồi nhìn ra phía ban công thấy quần lót của anh và của cô phơi chung một chỗ, càng khiến cô xấu hổ.

Sau khi kết hôn, cô mới biết được anh ngủ rất ít, anh luôn ngủ muộn hơn cô lại còn dậy sớm hơn, bình thường lúc cô rời giường thì anh và Hải Dương đưa mấy đứa nhỏ chạy bộ trở về.

Mỗi một ngày, cô càng hiểu anh hơn một chút.

Như anh mỗi ngày đều lên mạng, không thích xem ti vi, trước khi ngủ thích uống một li rượu. Anh hút thuốc, nhưng rất ít, cũng chỉ hút ở bên ngoài. Giống như lời anh nói, anh biết làm đồ ăn, sở trường của anh là thịt bò hầm rượu đỏ, ăn ngon đến nỗi Đào Hoa cũng phải khen ngợi.

Anh đối với cô rất toostt, không chỉ xuống bếp nấu đồ ăn cho cô, còn giúp cô sửa sang cửa hàng, cùng nhau dạo phố.

Hai ngày nay, bởi vì năm mới mọi người nghỉ lễ, cho nên trên đường có rất nhiều người qua lại.

“Lễ mừng năm mới của người Trung Quốc đều náo nhiệt như vậy sao?” Hiếm khi thấy thành phố nhỏ này có nhiều người như vậy, người trên đường phố nhiều đến nỗi, đường phố chật ních xe cộ, người đi bộ chen lấn không thể nhúc nhích, thảo nào lúc cô nói muốn ra ngoài không cho anh lấy xe mà chạy đi mượn xe máy của Đào Hoa.

“Ừ, thật ra cũng không phải như thế này, vì nơi đây là thành phố du lịc, cho nên mọi người nghỉ phép đều muốn đến.” Như Nguyệt nắm tay anh, đi vào ngõ hẻm, người trong ngõ không đông như ngoài đường cái, anh nhẹ nhàng thở ra, lại bị cô kéo vào một cửa hàng quần áo khá đông khách.

“Anh cảm thấ cái này thế nào?” Cô cầm một cái áo len màu cà phê, ướm lên người mình.

“Được.” Anh mỉm cời nhìn cô chọn quần áo, rồi bảo anh xem.

“Còn cái này?” Cô lại cầm một cái áo lông màu đỏ.

“Màu trắng thì đẹp hơn.” Anh cầm một cái áo màu trắng đưa cho cô.

“Tiểu thư, thích thì có thể mặc thử, chúng tôi có phòng thay đồ ở phía sau.” Chủ cửa hàng vừa tiếp những người khách khác, vừa nói với cô.

“Cám ơn.” Như Nguyệt cầm áo len, quay đầu nhìn Mạc Sâm, “Xin lỗi, anh chờ em một chút.”

“Không sao.” Anh mỉm cười nhìn cô đi vào phòng thay đồ, còn mình ngồi trên ghế chờ.

Không bao lâu sau cô đi ra ngoài, xoay người nhìn gương trong phòng thử đổ, có chút ngại ngùng hỏi anh: “Như thê nào? Nhìn có kì lắm không?”

“Không.” Mạc Sâm đứng dậy, mỉm cười cầm chiếc khăn quàng màu đỏ ở bên ngăn tủ, quấn giúp cô, “Thêm cái này nữa là hoàn mĩ.”

“Anh không cảm thấy là hơi mập sao?” Cô quay người chun mũi hỏi.

Anh cười khẽ, kéo nhẹ khăn quàng lôi cô đến bên người, hôn trộm cô một cái, “Không hề mập.”

Không nghĩ đến anh lại hôn cô trước mặt mọi người, Như Nguyệt đỏ bừng mặt, trong lòng có chút ngọt ngào.

“Thật không?”

“Em xem.” Anh xoay người cô, ôm cô từ phía sau, chỉ vào gương mỉm cười nói: “Em còn không che được anh, làm sao mà có thể gọi là mập.”

Cô than thở: “Em mà che được anh, thì không thể chỉ dùng hai từ mập mạp mà hình dung rồi.”

Môi mỏng khẽ giương lên, ở bên tai cô nhỏ giọng: “Không sao, buổi tối mỗi ngày anh sẽ cố gắng cùng em vận động, bảo đảm em không có bất kì cơ hội được mập.”

Cô xấu hổ lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào anh.

Anh bị cô thúc một cái, vẫn không chịu buông tay, chỉ cười cười bồi thêm một câu: “À, đúng rồi, ngoại trừ lúc mang thai.”

Gương mặt cô càng đỏ, trừng mắt nhìn anh qua gương, nhưng anh chỉ mỉm cười nhìn lại cô.

Khách cũng đi gần hết, nhân viên cửa hàng thấy vậy vôi đi tới, cầm một chiếc áo len màu trắng khác, mỉm cười đề nghị: “Cái áo len này cũng có của nam, tiên sinh có muốn mặc thử không?”

Mạc Sâm chưa kịp trả lời, đã nghe Như Nguyệt nói: “Được.”

Cô tránh thoát khỏi ngực anh, cầm áo len nhét vào trong tay anh, đẩy vào phòng thử đồ, “Anh đi vào mặc thử xem có vừa không, mặc xong phải ra ngoài cho em xem đó.”

Người muốn mua quần áo không phải là cô sao?

Nhìn cửa phòng thay đồ đã đóng lại, nhìn áo len trong tay anh cảm thấy thật buồn cười, nhưng không có cách nào đành phải ngoan ngoãn cởi áo khoác trên người xuống mặc áo len vào.

Là áo len chui đầu, lông kashmir, mặc vào cảm thấy rất thoải mái và ấm áp.

“Mạc Sâm, xong chưa?”

“Xong rồi.”

Anh mở cửa, đi ra ngoài.

Không cần soi gương, anh chỉ nhìn nét mặt của cô cũng hiểu được cái áo len này mặc trên người anh hiệu quả cũng không tồi.

“Như thế nào?”

“Ừ….” Nhìn anh dáng vẻ đắc ý, cô cố ý nhíu mày nghiêng đầu, hai tay ôm ngưc nói: “Anh quay một vòng em xem.”

Mạc Sâm thấy thế nhíu mày, cũng không để ý, chỉ làm theo lời cô nói quay một vòng.

Cô nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, dáng vẻ kén cá chọn canh, sau đó mới nói: “Được rồi, tuy không phải quá đẹp, nhưng mỗi người không phải trời sinh mặc quần áo ——"

Như Nguyệt vừa mới nói được nửa câu, đã thấy anh nở nụ cười xấu xa tiến lại gần, cô vừa nói vừa cảnh giác lùi lại phía sau, bị anh ép tới góc tường.

Mắt thấy không còn đường có thể lui, anh lại làm ra vẻ muốn hôn, toàn bộ nhân viên và khách trong cửa hàng đều trừng mắt nhìn bọn họ.

Như Nguyệt thấy thế đỏ mặt, vôi giơ tay đầu hàng sửa lời: “Nhưng mà anh mặc cái gì nhìn cũng đẹp!”

“Thật?” Anh nhướng mày, mặt sát gần cô.

“Thật, thât!” Như Nguyệt gật đầu thật mạnh, sợ anh thật sự sẽ hôn mình, đưa tay chống đỡ lồng ngực anh, mặt đỏ tim đập nói: “Anh mặc áo này rất đẹp trai, đẹp trai vô cùng, Bradley Peter cũng không so được với anh!”

Nói xong, cô sợ anh còn không chịu bỏ qua, vội vươn tay vung mạnh, cất giọng gọi lớn: “Xin lỗi, tính tiền!”

Mạc Sâm thấy thế, lúc này mới lùi một bước, Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay người ra quầy tính tiền, ai biết anh lại thừa dịp cô buông lỏng từ phía sau bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn, sau đó khẽ vuốt mặt cô, mỉm cười mở miệng: “Anh cũng vậy, cảm thấy em mặc bộ này rất đẹp.”

Cô vừa xấu hổ, vừa lúng túng, trong lúc nhất thời trống rỗng không có dũng khí nhìn những người xung quanh, kết quả lúc tính tiền, cô từ đầu tới cuối đỏ mặt, núp sau lưng anh.

Thế nhưng anh lại cố tình lề mà lề mề, trừ áo len cùng khăn quàng cổ, anh còn mua thêm áo khoác, bắt cô phải thay, sau đó nhờ chủ quán gửi quần áo cũ về nhà.

Ra khỏi cửa hàng, cô không nhịn được chạy vào trong ngõ hẻm, anh đi theo sau cô, cười không ngừng, cô bị anh cười càng thêm lúng túng, đánh anh một cái, “Anh đáng ghét, em về sau cũng không dám tới cửa hàng kia nữa!”

Anh ôm cô vào trong ngực, cười nói: “Xin lỗi, anh đã cố nhịn nhưng không được, nhìn xem em trông xinh đẹp thế này.”

Gương mặt cô đỏ bừng, nhất thời á khẩu không nói được câu nào.

Thấy cô xấu hổ không nói ra lời, anh mới thôi trêu chọc, mỉm cười dắt cô đi về phía trước.

Màn đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ.

Anh cùng cô đi dạo, rồi đi mua mứt quả, chọn đồ bày trong cửa hàng, cùng nhau mua đồ ăn, chăn màn, gối đệm, rồi đi hiệu sách.

Khi vào hiệu sách, cô phát hiện ra anh cực kì thích đọc sách, giống như bị dính chặt vào trang sách, từ văn xuôi, tiểu thuyết, mâng, tập chí đến lịch sử khoa học, mỗi loại anh đều thấy hứng thú, chỉ cần cầm một quyển lật xem,anh sẽ không buông xuống, cuối cùng cô phải lôi kéo mới dắt anh ra ngoài được, nhưng anh vẫn mua hơn trăm cuốn, thật may là hiệu sách giúp đỡ sẽ gửi về nhà cho họ.

Lúc hai người rời hiệu sách, trên đường cái không biết sao lại đầy ắp người, vừa hỏi mới biết được là hoạt động mừng năm mới, cho nên mới sắp xếp sân khấu mời ca sĩ đến biểu diễn.

“Em có muốn xem không?”

Cô lắc đầu một cái, cười nói: “Em đã qua cái tuổi háo hức này rồi.”

“Vậy chúng ta đi dạo xung quanh.”

“Được.” Cô gật gật đầu.

Anh che chở cho cô lách ra khỏi đám người, đi tới một ngõ khác, chỗ này an tĩnh hơn nhưng cũng vẫn nhiều người.

Trời tối, nhiệt độ hạ dần.

Hai người tay trong tay bước chậm rãi trên đường.

Nhìn thấy ven đường có một quán cà phê, anh đề nghị: “Có muốn uống một chút cà phê cho ấm không?”

“Vâng.” Cô đang cảm thấy hơi lạnh.

Mạc Sâm gọi cà phê, quay lại thấy cô cả người co lại, hai tay nhét trong túi, gương mặt nhỏ nhắn bị gió thổi hơi ửng hồng, nhìn trông có vẻ rất lạnh.

“Em lạnh sao?”

“Vâng, có một chút.” Hàm răng hơi run run, vừa nãy đi đường không có cảm giác ai ngờ vừa dừng lại thì gió lạnh thổi tới khiến cô rét run.

“Đưa tay cho anh.” Anh nói.

Mặc dù không muốn rời khỏi cái túi ấm áp, nhưng nghĩ đến tay của anh còn ấm áp hơn túi của mình nhiều, cô lập tức rút tay, nghĩ rằng anh muốn cầm tay cô.

Ai ngờ anh lai cầm tay cô che trong lòng bàn tay mình đưa lên miệng, thổi hơi ấm, nhẹ nhàng ma sát.

Như Nguyệt ngẩn người nhìn anh, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dáng vẻ chăm chú sưởi ấm cho tay cô lại khiến cô cảm động.

Một lát sau, tay cô ấm dần lên.

“Có tốt hơn không?”

“Có.” Cô dùng sức gật đầu.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, có vẻ không hài lòng, đưa tay sờ gương mặt cô, quả nhiên mặt cô lạnh buốt.

“Chết tiệt, em sắp bị đông mất rồi.” Anh cau mày mở áo khoác, kéo cô ôm vào trong ngực.

A, trời ạ, anh giống như là lò sưởi.

Như Nguyệt sợ hết hồn, không muốn ở nơi công cộng cùng anh ôm ôm ấp ấp, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể ấm áp của anh, cô lại không muốn buông ra, bàn tay nhỏ bé tự động ôm chặt hông anh,mặt dính sát vào ngực anh.

Cô thoải mái thở ra một hơi, rồi lại có chút lo lắng.

“Như vậy được không? Anh lạnh không?”

“Không sao, lập tức sẽ ấm.” Nhìn thấy cô ôm mình chặt như vậy, Mạc Sâm cong môi, đôi tay không ngừng ma sát lưng cô.

Nhìn tấm kính thủy tinh ở cửa hàng quần áo bên cạnh phản chiếu hình ảnh anh và cô, Như Nguyệt cảm thấy ấm áp.

Đã rất lâu rồi cô không được nhẹ nhàng vui vẻ đi dạo phố như vậy.

Hay nói đúng hơn là hẹn hò?

Thật ra cô nghĩ hôm nay mua đồ đạc trang trí cửa hàng xong sẽ về, nhưng mà anh lại đặc biệt đi theo.

Mới kết hôn, cô có chút lo lắng, nhưng mấy ngày chung đụng, cô càng có cảm giác mình cầu hôn với anh thật sự là đúng rồi.

Trên đường người qua lại, cô cũng không để ý, chỉ dựa vào ngực anh, mỉm cười hạnh phúc.

Đầu tháng hai.

Vừa qua năm mới, Đào Hoa mang thai, bụng bắt đầu lộ ra.

Hải Dương che chở cho Đào Hoa, bước chậm tới công viên bờ biển.

Hai người đã kết hôn một năm, vẫn ngọt ngào, tình cảm, khiến người khác hâm mộ.

Ngồi trên chiếc xích đu vừa sửa xong, Như Nguyệt ôm cánh tay Mạc Sâm, đầu tựa vào vai anh, vừa suy nghĩ, vừa nhìn cây bàng.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống sân cỏ.

Cô ngồi thử xích đu, buổi chiều mấy người đàn ông trong nhà đã sửa lại thật tốt.

Xích đu vững chắc, giống như là chưa từng bị hỏng.

“Như thế nào?” Anh hỏi.

“Không tệ.” cô mỉm cười gật đầu.

Trước đó vài hôm bọn họ đã thảo luận nghiên cứu còn vẽ một bản thiết kế xích đu, giống như là muốn xây một tòa nhà chọc trời, cô vừa nghĩ lại đã thấy buồn cười.

Nhưng, cô thích thái độ nghiêm túc khi làm việc của những người đàn ông này

Mặt trời ấm áp, Như Nguyệt hít một hơi thật sau, nhắm mắt lại, thoải mái tựa vào anh.

Cô đã rất lâu không được thả lỏng như vậy rồi….

Từ lúc kết hôn tới giờ đã một tháng, một tháng này, thật sự trôi qua thật nhanh.

Trước khi kết hôn, cô cũng quen mấy người bạn trai, mặc dù không tiến đến bước cuối cùng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói là mấy lần yêu, nhưng chưa có một người đàn ông nào yêu thương cưng chiều cô giống như anh.

Anh yêu cô, nhưng sẽ không can thiệp vào quyết định của cô; cưng chiều cô, nhưng cũng không sai khiến cô.

Khi không cùng ý kiến, anh sẽ lắng nghe nguyên nhân của cô, sau đó giải thích lí do của anh, rồi cô và anh cùng nghĩ ra phương pháp xử lí.

Anh là cao thủ trong việc giải quyết vấn đề, dù gặp bất cứ người nào, anh đều có thể giải quyết dễ dàng.

Dưới sự giúp đỡ của anh, “Bí Mật” đã sẵn sàng, rất nhanh sẽ khai trương.

Mặc dù lúc đầu không nhiều khách lắm, có rất nhiều người là khách hàng do Đào Hoa giới thiệu, nhưng cô không để ý, cô biết chuyện như thế này không thể gấp được, cộng thêm lúc trước đi làm cô cũng để được tiền dùng mua nhà kết hôn, nhưng dì lại tặng cô ngôi nhà này vì vậy tiết kiệm được khoản tiền kia cộng thêm tiền vốn lúc mở tiệm còn thừa lại rất nhiều.

Càng làm cô bất ngờ hơn đó là sau khi kết hôn anh nghỉ việc, đã gửi vào tài khoản của cô một số tiền không nhỏ nói là phí sinh hoạt, mới vừa thấy số tiền này cô nghĩ là ngân hàng lầm, sau mới biết là anh chuyển vào.

“Đấy là tiền hưu của anh.”

Khi cô hỏi anh chỉ nhàn nhạt mở miệng.

Lần này cô lại không dám hỏi anh rốt cuộc là làm cái gì, co không muốn nghe đáp án giống như lần trước.

Ngay từ đầu, cô chỉ muốn tìm người kết bạn, nhưng bây giờ cô tham lam hơn, cho nên tình nguyện cái gì cũng không muốn biết.

Hiện tại, cuộc sống so với trước kia chạy đi chạy lại, trôi qua rất thanh nhàn, nếu chỉ một mình cô, cô nhất định không quen.

Nhưng, cô không chỉ có một mình.

Cô tóm lấy tay anh, ít nhất bây giờ không phải.

“Sao vậy?” Cảm thấy sự lo lắng của cô, anh cầm tay cô hỏi.

“Không có.”

Cô mở mắt ra, nhìn lá bàng đang rơi xuống, mở miệng phủ nhận, trong lòng không ngừng lo lắng.

Chưa bao giờ nghĩ đến, cô lại kết hôn với một người đàn ông, sau đó mới yêu thương.

Yêu.

Gần đây, cô thật sự có cảm giác đang yêu.

Anh và cô luôn ở cùng một chỗ, cùng ăn cơm, nói chuyện, trông cửa hàng, xem phiem cùng nhau trông năm đứa nhỏ.

Anh là một người đàn ông tốt như vậy, cũng bởi thế, nên cô càng lo lắng.

Người đàn ông giống như anh, sao phải đồng ý cưới cô?

Tại sao….?

“Mạc Sâm, Mạc Sâm——"

Nghe thấy tiếng Như Nguyệt kêu lên, Mạc Sâm đang ngồi trước bàn máy tính khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy cô vui vẻ chạy vào kêu to: “Mặt trăng lên rồi!”

Còn tưởng xảy ra chuyện gì, anh nghe thế miệng há hốc, kinh ngạc bật cười: “Trăng sáng mỗi tối đều có.”

“Em biết nhưng ý của em là, hôm nay từ mặt biển lên.” Cô chạy tới bên người anh nhìn anh gõ gõ bàn phím không nhịn được tò mò tới gần, lại phát hiện anh đánh đều là chữ tiếng Anh.

“Anh đang làm gì?”

“Viết một vài thứ.” Anh buồn cười nhìn cô: “Trăng sáng mỗi ngày đều từ mặt biển lên không phải sao?”

“Tất nhiên không phải, ách, được rồi, cũng có thể nói như vậy. Nhưng bình thường thời tiết không tốt, bị mây che lại, không thấy rõ, anh mau đến!” Cô tức giận, kéo tay anh, lôi ra ngoài cửa.

Thấy cô kiên trì, Mạc Sâm mỉm cười thuận theo ý cô.

Đi tới cửa, Như Nguyệt hưng phấn chỉ mặt biển ở phía xa.

“Anh xem.”

Anh vừa nhìn, cảm thấy hơi kinh ngạc, vầng trăng sáng tròn to, mượt mà trong trẻo giống như bạch ngọc, vừa từ biển lên, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt biển, theo cơn sóng, đập vào cảng.

“Rất đẹp phải không?” Cô nắm tay anh mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh, “Lúc em còn nhỏ ở đây hơn một năm, chỉ nhìn thấy có một lần thôi, bình thường lúc hoàng hôn, hơi nước và mây sẽ ngăn ánh sáng trăng từ mặt biển lên, cho nên phải may mắn mới có thể nhìn thấy được, không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy.”

“Ừ, rất đẹp.” Anh gật đầu mỉm cười.

“Đáng tiếc cảng bây giờ xây rộng hơn phá hư quang cảnh thiên nhiên, bây giờ nếu không có những ánh đèn rực rỡ, và những ca nô kia, thì còn đẹp hơn.” Cô cười cười tiếc nuối.

Thấy cô ỉu xìu, Mạc Sâm nắm chặt tay cô, nháy mắt nghĩ đến một chuyện, kích động dâng trào, anh hôn nhẹ lên trán cô, cười nói: “Em ở đây chờ anh một lát.”

Nói xong anh chạy tới nhà bên cạnh.

Như Nguyệt sững sờ, không biết tại sao, cô còn cảm thấy kì lạ, một lúc sau thấy anh cầm cái giỏ ở trong cửa hàng Đào Hoa, sau đó lôi cô lên xe.

“Mạc Sâm, chúng ta đi đâu?”

“Bây giờ? Ăn cơm dã ngoại?”

“Đúng.”

“Nhưng trời tối,” cô ôm cái giỏ anh đưa, bị anh đẩy lên xe, sững sờ nhìn anh hỏi: “Cửa hàng thì sao?”

“Hiểu Dạ sẽ đóng cửa giúp chúng ta.”

Cô ngẩn người nhìn anh nói như chuyện đương nhiên, không khỏi kinh ngạc bật cười.

Thôi, anh vui là được.

Xe đi dọc theo con đường ven biển, không bao lâu, anh lái xe vào sau khu công nghiệp, rồi đi tới một con đường nhỏ, bên đường không có nhà cửa, những cây cỏ còn cao hơn đầu người, mặc dù có đèn đường nhưng dưới đèn đường, con đường nhỏ càng lộ ra vẻ hoang vu.

Mấy phút sau, anh rốt cuộc ngừng xe.

“Đến.” Anh tắt máy, rút chìa khóa.

Như Nguyệt cầm cái giỏ tò mò xuống xe, khi gió biển thổi tới, tinh thần cô cũng khẽ rung lên.

“Đi đến đây, ở trên.”

Anh cầm lấy giỏ, duỗi tay về phía cô, lôi kéo cô tới dốc nhỏ.

Nơi này có chút hoang vu, cô tức giận thở hổn hển đi theo anh, khi đi tới đỉnh dốc, cảnh tưởng rộng mở trước mắt khiên cô nín thở.

Trăng sáng màu bạc, lẳng lặng lơ lửng trên biển.

Đưới ánh trăng, biển rộng mênh mông, gió biển thổi, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, tạo thành một vệt rộng và dài, kéo dài tới tận trước mặt cô.

Ánh trăng sao người, chiếu lên những con sóng dồn dập trên mặt biển.

Trời đất rộng lớn, khiến con người càng thêm nhỏ bé, cảnh đẹp trước mắt thật là mĩ lệ, không có từ ngữ nào có thể hình dung được.

Gió biển thổi bay tóc cô, còn anh ôm cô từ phía sau.

Như Nguyệt ở trong vòng tay che chở của anh, ánh mắt vẫn không dời khỏi cảnh đẹp trước mặt.

“Chỗ này….” Cô không tìm ra được bất kì từ gì để hình dung.

Anh ôm cô, cùng cô ngắm mặt trăng đang lên cao, dịu dàng nói: “Em vừa nói cảm thấy tiếc vì cảng được mở rộng, phá hư cảnh đẹp, nên anh muốn đưa em tới đây.”

Cho nên, anh mớ đặc biệt dẵn cô tới đây?

Như Nguyệt bỗng nhiên thấy cảm động, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt nóng lên.

Trời ạ, người đàn ông này….

Trăng sáng từ từ mơ hồ, biển rộng cũng nhìn mơ hồ.

Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên tay anh, Mạc Sâm sững sờ, nghiêng người xoay cô lại, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô cúi thấp, không chịu ngẩng lên, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

“Làm sao?”

Cô lắc đầu một cái, dúi mặt vào ngự anh, ôm anh thật chặt.

Cô không chịu nói, anh cũng không hỏi, chỉ ôm lấy cô, hôn nhẹ trán cô, không tiếng động an ủi.

Dưới bầu trời đêm, gió đang thổi, ánh trăng lên cao, những cơn sóng dập dềnh.

Nhìn ánh trăng đêm trên biển hai mắt cô mông lung, dựa vào ngực anh dù có tốt hơn một chút nhưng cô vẫn không nói lên lời.

Một lúc lâu, cô rốt cuộc ngừng khóc nhưng vẫn không dời khỏi ngực anh.

“Làm sao anh biết chỗ này?”

“Khi chạy bộ buổi sáng vô tình phát hiện.”

“Các anh chạy đến tận đây?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, “Hình như hơi xa.”

“Ừm, vẫn tốt.” Thấy cô không còn khóc nữa, trong lòng cũng buông lỏng, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô, “Đói bụng không? Em có muốn ăn chút gì không?”

“Anh mang theo đồ ăn?” Cô ngẩn người.

“Ừ.” Mạc Sâm dắt tay cô, cầm cái giỏ lên, lấy một hộp sanwich và salad.

“Anh tới nhà Đào Hoa để lấy mấy thứ này?” Như Nguyệt nhìn thấy anh giống như nhà ảo thuật, lấy ra một bình rượu, còn có cả hai cái li, sau đó rút ra một tấm thảm mỏng, không khỏi sững sờ, “Anh nói gì với Đào Hoa?”

“Nói anh muốn hẹn hò bên bờ biển với em.”

Anh nói thật nhẹ nhàng, còn cô đỏ bừng gương mặt.

Mạc Sâm trải thảm ra, đặt thức ăn và rượu đỏ xuống, rồi quỳ gối lên thảm, mỉm cười đưa tay về phía cô.

“Tiểu thư, cô nguyện ý dùng cơm với tôi không?”

Cô nhìn anh bật cười, nước mắt lại trào ra, cô một tay cầm li rượu một tay nắm tay anh, giọng khàn khàn: “Em nguyện ý.”

Thấy hốc mắt cô rưng rưng, anh lại ôm cô vào trong ngực, đùa giỡn: “Ngoan, đừng khóc, anh biết rồi, anh bảo đảm sẽ để em ăn nhiều, không ngại em mập.”

Đáng ghét, cô đâu có mập?

Như Nguyệt mỉm cười rớm rớm nước mắt, đập vào ngực anh.

“Được, được, em đừng giục, thức ăn tới ngay.” Anh cười cười cầm một miếng sandwich đút cho cô: “Lão bà đại nhân, mời dùng.”

Cô dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn anh, cố làm ra vẻ tức giận.

“Nào, ăn ngoan, ăn ngon lắm.” Anh cầm sandwich trêu chọc cô.

Hai người cười đùa xong rồi ăn đồ ăn, ngồi ngắm biển, nhìn sao, ngắm trăng.

Kiến thức của anh rất phong phú, giúp cô phân biệt các chòm sao.

Trăng nhô lên cao, gió biển thổi.

Ba Như Nguyệt vùi mình vào lồng ngực ấm áp của anh, nhìn cảnh đêm tuyệt mĩ, nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc viên mãn.

Trong nháy mắt, cô biết, mình đã yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.