Lúc canh ba, Tuyết Chi vác theo ‘cục nợ’ của Trọng Hỏa Cung chuồn ra cửa sau nhà trọ, trộm một con ngựa, cầm roi phi về hướng Tây mà chạy. Có thể lúc này người đàn bà ma quỷ đó đang canh ở phía sau không chừng, bây giờ cách tốt nhất là đi Trường An tìm Tư Đồ Tuyết Thiên thôi.
Chạy mấy canh giờ trên đường, trời cũng bắt đầu sáng rồi. Tuyết Chi qua một đêm kinh hãi quá độ, bây giờ đã sắp kiệt sức, dần dần đi chậm lại. Thấy cửa thành Trường An đã ở trước mắt, Tuyết Chi nhảy xuống ngựa, xoa xoa cái mông tội nghiệp đã sớm mất hết cảm giác, chuẩn bị dắt ngựa đi.
Nhưng lại cảm giác phía sau có người, quay đầu lại, tim cơ hồ ngừng đập —- Phong Thiệp đang đứng phía sau, nhìn nàng cười khanh khách.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến mang nàng đi”
So với lần đầu gặp nàng, hắn dường như vui vẻ hơn nhiều, dường như đã qua cái thời ngỗ ngược làm càn, “Theo ta về với Thánh mẫu đi.”
Tuyết Chi dở khóc dở cười: “Nếu ngươi còn có lương tâm thì hãy nhớ, lần đầu gặp ta đã cứu ngươi đó, ngươi không nên làm vậy chứ.”
“Tất nhiên ta nhớ rõ là nàng đã cứu ta. Nàng còn không hài lòng với cách báo ân của ta sao.”
“Là ngươi nợ ta, đúng không?”
Phong Thiệp mặt mày hớn hở, gật đầu cũng rất hăng hái.
“Cho nên, ngươi nên báo ân ta một lần nữa, đúng không?”
Phong Thiệp vẫn dùng sức gật đầu.
“Vậy … lần này tha cho ta đi.”
“Để nàng gia nhập vào Huyền Thiên Hồng Linh Quan, là báo ân cho nàng rồi, đúng không?”
“Không, không không, không phải, ngươi nghĩ xem, nếu ta đến Hồng Linh Quan, thế nào cũng phát sinh tranh chấp với đồng môn. Nếu bây giờ ngươi thả ta ra, lần sau gặp lại mọi người đều là bằng hữu, có thể chiếu cố lẫn nhau, đúng không?”
Phong Thiệp nháy mắt mấy cái: “Cũng có lý!”
“Cũng được.” Phong Thiệp đến gần vài bước, vỗ nửa bên mặt.
“Ngươi định làm gì?” Tuyết Chi theo phản xạ lùi về sau từng bước.
“Hôn ta một cái, sau đó nói “Phong ca ca anh tuấn tiêu sái, muội đã thích huynh đến mê mệt rồi, xin huynh hãy thả muội ra!”, ta để nàng đi.
Câu này đối với mấy cô nương đáng yêu mà nói, có lẽ sẽ rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà, Trọng Tuyết Chi không phải một cô nương đáng yêu, nhớ đến những lời đó, nàng lập tức nhớ đến một người, là nha đầu chết tiệt mà ngay cả tên nàng cũng không muốn nhắc đến.
Vì thế, cái miệng của Phong Thiệp bị đấm cho một phát như cái đít nồi.
Hắn bưng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, nàng theo ta trở về! Đừng tưởng nàng xinh đẹp là ta không dám đánh nhé!”
Tuyết Chi xoay người bỏ chạy, cổ tay bị Phong Thiệp bắt được, hai người liền đánh nhau. Võ công của Phong Thiệp không bằng Tuyết Chi, sau ba chiêu liền rơi xuống thế hạ phong. Cuối cùng, hắn lùi về sau vài bước, đeo găng tay vào, lấy một quả cầu nhỏ sóng sánh trong người ra.
Tuyết Chi lập tức bất động.
“Cô bé à, nàng thua rồi.”
Tuyết Chi cắn răng: “Đê tiện.”
“Ha ha, ta họ đê tên tiện, tự là hạ lưu mà.” Nói xong, Phong Thiệp đi tới, trong tay cầm tiểu cầu ghê tởm kia, hôn lên má Tuyết Chi một cái, “Đi với Phong đại gia nào.”
Lúc này, cổ tay Phong Thiệp bị người nào đó nắm chặt, vứt tiểu cầu kia xuống. Phong Thiệp thình lình quay đầu lại, nhìn thấy một cẩm y nam tử đang nhìn hắn cười: “Vị công tử này nếu không ngại, xin cho phép ta dẫn tiểu muội đi.”
Phong Thiệp hất mi: “Được.”
Sau đó, nam tử kia dùng chuôi quạt ngoắc Tuyết Chi, Tuyết Chi xoay người đi với hắn.
Tuyết Chi nhỏ giọng nói: “Thượng Quan công tử? Sao huynh lại ở đây?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
“A, đúng, huynh đang ở đây. Vừa rồi, cảm ơn công tử rất nhiều.”
“Không cần khách sáo. Vừa thấy muội đứng đó, ta lại nghĩ sao muội nhanh vậy đã ở Trường An, thì ra là bị người ta đuổi giết.”
Tuyết Chi còn chưa trả lời, Phong Thiệp bỗng nhiên vọt lên trước mặt họ. Hắn nhìn Thượng Quan Thấu, nhíu mi nói: “Sao ngươi chưa chết?”
Thượng Quan Thấu lắc lắc cây quạt: “Sao ta phải chết?”
“Vừa rồi ngươi đã chạm vào trứng độc trùng, sao lại không chết được?”
“A, nếu vậy, có lẽ lập tức sẽ chết?” Thượng Quan Thấu cười nói, “Chi nhi, chúng ta đi thôi, nếu lát nữa tự nhiên ta ngã xuống chết, muội phải cẩn thận đó.”
Phong Thiệp mở nắp hồ lô, lắc lắc cái nắp, liền có một con bò cạp độc bò ra.
Hắn cầm theo đuôi con bò cạp, hướng phía Thượng Quan Thấu.
Thân hình Thượng Quan Thấu lóe lên một cái, đã đứng chắn trước mặt Tuyết Chi, một chưởng đánh rơi con bò cạp đó, dùng quạt đánh trúng bụng của Phong Thiệp. Phong Thiệp lập tức lui mấy bước, xoay người ôm bụng: “Ngươi … ngươi dùng thủ đoạn gì lừa bịp người hả?”
“Nhìn ngươi còn nhỏ, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy, còn ép buộc nữ nhân làm chuyện nàng không thích. Ta ghét nhất là những nam nhân không biết thương hương tiếc ngọc. Quay đầu là bờ!”
Thượng Quan Thấu cùng Tuyết Chi đi mất.
Không lâu sau, Mãn Phi Nguyệt trong rừng cây nhảy ra: “Đi thôi.”
“Thánh mẫu? Người ở đây ư?” Phong Thiệp trước giật mình sau lại ảo não, “Vậy mà không ra cứu đệ tử!”
“Ta nói bao nhiêu lần rồi, gặp ai cũng có thể giao thủ, nhưng nếu gặp Thượng Quan Thấu thì hãy tránh hắn càng xa càng tốt.”
“Hắn? Hắn chính là Nhất phẩm Thấu sao?” Phong Thiệp méo mặt, “Bụng con đâu quá.”
“Là do hắn không sợ độc, hơn nữa rất dễ nhận biết hắn, ngươi đấy, toàn chỉ biết chọc ghẹo cô nương —- trở về ta trị tội ngươi sau!”
“Sao hắn không sợ độc?” Lúc này, hai người đã ngồi ở một quán trà, Thương Quan Thấu rót cho Tuyết Chi một ly trà Long Tĩnh, “Tâm pháp của Nguyệt Thượng Cốc, hơn nữa có người giúp ta đả thông kinh mạch, nên hắn ta liền bách độc bất xâm.”
“Nói như vậy, những người ở Nguyệt Thượng cốc đều bách độc bất xâm?”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Đả thông kinh mạch không dễ như vậy đâu.”
Sương mù dày đặc, Thượng Quan Thấu vốn trên mặt có chút ngạo khí, bây giờ cũng trở nên ôn hòa đứng dậy. Tuyết Chi nhìn hắn, có chút xuất thần: “Thì ra là vậy. Hôm nay thật cảm ơn huynh.”
“Đó là việc nên làm, muội đừng để ý.”
Tuyết Chi gật gật đầu.
Thượng Quan Thấu thay đổi quá nhiều. Nhìn hắn một hồi, nói khó nghe một chút, cả người hắn giống một con sư tử động dục, xâm nhập và hấp dẫn hòa vào nhau. Lúc này đây, khí chất của quý công tử lại hiện lên, giống như chuyện ở nhà trọ Lạc Dương chỉ do nàng nằm mơ.