“Ta không dám tìm.”
Tuyết Chi nức nở nói :”Lỡ lúc ta tìm được ông ấy, ông ấy cũng …. Ta,ta ko dám”
“Nhị phụ thân của muội từ lúc xông pha giang hồ đến nay luôn nổi tiếng là rất ‘lo thân mình trước’, không có chuyện ông ấy gặp điều gì không may đâu.”
“Nhưng thiên hạ rộng lớn,ta biết đi đâu tìm ông ấy đây?”
“Việc này chúng ta sẽ từ từ thương lượng,bây giờ muội nên theo Thấu ca ca đến Tô Châu trước đã, sau đó tới tham gia Binh Khí Phổ đại hội, không cần làm khó Tuyết Thiên thúc thúc của muội, biết chưa?” Thượng Quan Thấu vừa nói vừa gạt tuyết vướng trên tóc nàng, tay chạm nhẹ vào tóc mai.
(*Binh khí phổ đại hội: hội trưng bày binh khí nổi danh)
Tuyết Chi đẩy tay hắn ra: “Không cần nói chuyện như dỗ trẻ con với ta, còn nữa, đừng có tự xưng là Thấu ca ca, ghê chết đi được.”
“Ừh, vậy gọi huynh là Thượng Quan Ca Ca cũng đc.”
“Tiểu Thấu, huynh hợp với tên này hơn.”
“Thôi được, tùy muội, nhưng muội vẫn là em gái của ta. Sau này, cha mẹ ta chính là cha mẹ muội, huynh đệ tỷ muội của ta cũng sẽ là người thân của muội, đừng khách khí với nhà ta, muội đồng ý không?”
“Ta thực không hiểu,tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Thượng Quan Thấu cười nói:” Ở nhà ta đã có tỷ tỷ và ca ca rồi, ta lại muốn có một vị muội muội, nhưng tâm nguyện lại không thể thành được, nên ta đã có ý định nhận một đứa em gái nuôi, nhưng tới nay chỉ thấy muội là giống em gái ta nhất.”
“Những người kia đâu?”
“Để huynh dẫn muội về.”
“Những cô gái khác đâu.”
Thượng Quan Thấu suy nghĩ, lại cười khanh khách sờ đầu Tuyết Chi: ”Thấu Ca Ca còn trẻ, thân thể cũng không tệ, cho nên, làm chuyện bình thường mà nam nhân vẫn làm thôi….”
Tuyết Chi nghiêm cẩn nhìn hắn, nghiêm chỉnh suy nghĩ.
“Cho nên muội là em gái của ta.”
“Ta không hiểu?”
“Sau này muội sẽ hiểu!”
Tuyết Chi vẫn không hiểu.
Hai năm sau nàng đã hiểu, đứng trên cao thì phải chịu lạnh, nàng bóp chặt cổ người đối diện giơ dao lên, nổi giận nói:” Ta tưởng khi đó chàng nói với ta, ta không giống nữ nhân có phải không? Cho nên ngay cả phản ứng cơ bản của nam nhân chàng cũng không có? Chàng phải chết! Phải chết!” Vung dao nửa ngày nàng mới chịu thả con chó đáng thương sang một bên, lau mồ hôi, đứng lên dẫm mạnh một cái để hả giận. Vừa xoay người lại, liền thấy phía sau đang có người hướng nàng cười cười,lập tức lui về phía sau một bước: ”Chàng cách ta xa một chút, đừng lại đây, ta chưa nói gì hết nha!” Người nọ tiến tới,thổi một hơi vào vành tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Khi đó muội còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng giờ lại không giống trước đây. Mỗi lần huynh nhớ đến muội, máu trong người lại sôi sục hết cả lên — “ còn chưa nói xong, Tuyết Chi đã vội ôm mặt sớm đã đỏ bừng, hoảng hốt muốn khóc mà chạy đi mất.
Sáng sớm mùng bảy tháng Giêng.
Thượng Quan Thấu trực tiếp tới Tử Đường sơn trang tìm người, vừa gọi người thu dọn hành trang cho Tuyết Chi, Tư Đồ Tuyết Thiên liền bảo người bên cạnh: ”Các ngươi đi gọi Trọng cô nương”.
Một nha hoàn đứng bên cạnh dạ một tiếng rồi lui ra.
Thương Quan Thấu nói: ”Muội ấy còn chưa chuẩn bị xong sao?”
“Hai ngày nay Tuyết Chi luyện kiếm rất muộn, thường qua giữa trưa mới trở lại.”
“Hay buổi chiều cháu trở lại sau.”
“Không cần đâu, đến chiều thì chậm mất.” Tư Đồ Tuyết Thiên đem hành trang đưa cho Thượng Quan Thấu: “Cháu cũng đừng có chiều chuộng nó quá, để Tuyết Chi nó rèn luyện đi, không sao đâu.”
“Tiểu cô nương không phải để chiều chuộng thương yêu sao, không sao đâu thúc.”
Tư Đồ Tuyết Thiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta thấy cháu đối xử với những cô nương khác chỉ có “chiều chuộng” hơn thôi nhỉ.”
Thượng Quan Thấu cười khanh khách dùng chuôi quạt xoa xoa bàn tay: ”Nhưng mà đó là trách nhiệm của nam nhân, nên làm, nên làm mà.”
“Nếu cháu dám “chiều chuộng” Chi nhi, lỡ một lúc nào đó tin tức truyền đến, không chừng cha con bé sẽ đến tìm cháu đấy. Ta biết Lâm Vũ Hoàng từ lúc mới mười tuổi, rất hiểu tính cách hắn. Nếu hắn thật sự muốn hại ai, đa số họ sẽ chọn chết đi còn sướng hơn. Đừng tưởng cháu là “Nhất Phẩm Thấu” thì hắn không dám ra tay, chuyện trên giang hồ chẳng nói trước được gì cả.”
“Tư Đồ thúc thúc,người cũng đừng uy hiếp cháu mà—- Yên tâm, cháu đối với Tuyết Chi là 120% tình cảm huynh muội.”
“Ta biết Tô Châu có chuyện để cháu quan tâm .Nhưng mà,trước mặt Chi nhi cháu nên bớt phóng túng lại, con bé dù sao cũng còn nhỏ. Còn nửa, đừng để bằng hữu của cháu làm nó sợ”.
“Cháu biết chừng mực mà.”
Giọng Tuyết Chi từ sau truyền tới: ”Cái gì chừng mực.”
Tư Đồ Tuyết Thiên cùng Thượng Quan Thấu trăm miệng như một: ”Không có gì.”
Tuyết Chi giật lấy hành lý trong tay Thượng Quan Thấu. Thượng Quan Thấu: “ Để ta cầm được rồi.”
“Chiêu Quân tỷ tỷ thích cầm, ta đâu còn cách nào nữa.”
Tư Đồ Tuyết Thiên phụt một tiếng luống cuống, vội vàng ho khụ khụ hai tiếng mới ngưng được. Thượng Quan Thấu nhịn hồi lâu mới nói:”Chúng ta đi thôi”.
Sau đó, hai người từ biệt Tư Đồ Tuyết Thiên, mỗi người đi riêng một con ngựa, còn mang theo tiền mừng tuổi mà Tư Đồ Tuyết Thiên tặng hai người.
Trên đường đi, Tuyết Chi mới thấy, đi cùng Thượng Quan Thấu là khổ đến chừng nào. Từ Trường An đến Lạc Dương, trên đường đi đều là người quen của Thượng Quan Thấu. Tuyết Chi bắt đầu nghi ngờ rằng hắn và nàng đến từ hai thế giới khác nhau thì phải, điểm chung của hai người rõ ràng chỉ có Tư Đồ Tuyết Thiên. Nhất là Thượng Quan Thấu, chẳng chịu để nàng yên, chỉ cần thấy mặt nàng, hắn liền giới thiệu với người khác, nàng là đứa em gái ruột thịt của hắn. Mọi người đều nhìn chăm chăm vào hai người, liền tin là vợ chồng Quốc sư ‘già sinh quý tử’, lập tức nói hai người giống hệt anh em.