Thượng Quan Thấu hơi ngẩn đầu, để lộ ra ba chấm đỏ dưới khóe mắt: “Các hạ là?”
“Mục Viễn – Trọng Hỏa Cung, mời” Mục Viễn chắp tay về phía Thượng Quan Thấu.
“Ta không có ghi danh, khiêu chiến với ta chẳng có ý nghĩa gì.”
Mục Viễn sững sờ, nói: “Trận vừa rồi, Trọng Hỏa Cung cảm kích các hạ ra tay tương trợ, nhưng xin các hạ đồng ý.”
Thượng Quan Thấu đánh bại Hạ Khinh Mi, ai cũng thấy Hạ Khinh Mi mớibị nội thương. Hiện tại nếu đấu với hắn, Trọng Hỏa Cung còn mặt mũi gì.Cho nên Mục Viễn chỉ có thể khiêu chiến với Thượng Quan Thấu, gián tiếpđánh bại Linh Kiếm Sơn Trang.
Thượng Quan Thấu nói: “Nếu ta không đoán lầm, sau khi các hạ đánh bại ta thì sẽ đi ngay đúng không?”
“Phải”
“Ta không đánh.”
“Nếu không đánh, các hạ sẽ mất tư cách tham gia đại hội.”
“Ta vốn không tham gia đại hội này, nên có gì để mất tư cách. Vừa rồi giúp cô nương kia hả giận, ta cũng đã xong mục đích. Cáo từ.”
Nói xong, Thượng Quan Thấu đã thoáng chốc ngàn dặm, biến mất tại hội trường. Phần lớn mọi người đều không nhìn rõ mặt chàng.
Mục Viễn nhìn Hạ Khinh Mi cố giả vờ không sao trong đám người, chỉ đành phải thôi.
Lúc sau, Chu Sa nhịn không được nói: “Mục Viễn ngu ngốc, sao không đuổi theo?”
“Nếu người ta không muốn đánhm chúng ta cũng không nên khiến họ khóchịu. Huống chi ta không nhìn rõ được lai lịch võ công của hắn, nếucưỡng ép mà bị đánh bại, sợ là Thiếu cung chủ sẽ giết ta.” Mấy câu cuốiMục Viễn nói càng nhỏ giọng, khóe mắt còn liếc sang Tuyết Chi.
“Không đâu!” Tuyết Chi vỗ mạnh vào vai Mục Viễn một cái, “Mục Viễnca, huynh thật sự rất có nghĩa khí, ta nghĩ rằng mọi người nhất định sẽgạt ta sang một bên.”
“Thiếu cung chủ đừng nên nói vậy. Lúc cung chủ còn sống, ta từng hứavới ngài dù xảy ra chuyện gi, ta đều bảo vệ Thiếu cung chủ và Trọng HỏaCung, chết vạn lần cũng không nề hà.”
Chu Sa nói: “Đại hộ pháp lo lắng cái gì, cách thức người đó có vẻ rất kinh người, nhưng ra tay chưa chắc đã lợi hại. Nếu cậu phách lối mộtchút thì tên đã nổi tiếng khắp giang hồ rồi.”
“Võ công của Thượng Quan Thấu tuyệt đối không thể xem thường. Cho đến hôm nay, kỷ lục hắn giao đấu với người khác đều toàn thắng. Mặc kệ làkết thúc bằng phương pháp gì, chưa có lịch sử chiến bại, cũng không cóai từng tìm được điểm mấu chốt của hắn.”
“Thượng Quan Thấu?” Tuyết Chi chớp mắt vài cái, “Đó là Thượng Quan Thấu? Làm sao huynh biết?”
“Hắn đã luyện “Hư cực thất kiếm” ít nhất đến tầng thứ tám, nhất địnhđã học qua ở Linh Kiếm Sơn Trang. Nhưng chiêu thức hắn đánh bại Hạ Khinh Mi, lại là “Kính biến trượng pháp” của Nguyệt Thượng cốc. Đầu trượng là đá quý màu lam nhạt, giống hệt khối băng, chắc là “Hàn phách trượng.”
Chu Sa nói: “Đáng lẽ rất dễ đoán, cũng là do Đại hộ pháp nói rắc rối.”
“Làm sao biết được?”
“Dưới mắt hắn có xăm ba chấm đỏ.”
“Cái đó có thể giả mà.”
Chu Sa chỉ chỉ phía sau cửa vào hội trường.
Rất nhiều cô nương đều bắt đầu rút lui, rối rít chạy đến cửa.
“Mục Viễn ngu ngốc.”
“Hắn đi nhanh như vậy, cậu cho là vì cái gì? Đã chạy nhanh vậy màcảnh tượng còn hoành tráng đến thế, ở đây thêm chốc lát, chỉ sợ bị đámnữ nhân này vây đến chết thôi.”
Mục Viễn nhịn cười không được.
Lưu Ly đăm chiêu, gật đầu: “Khó trách khinh công giỏi vậy.”
Tuyết Chi: “Ta không thích hắn.”
Lưu Ly nói: “Lại nữa rồi.”
“Là nam nhân, sao có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy?Đừng nói với ta tại hắn đẹp mắt nha, phụ thân ta vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy, sao chẳng thấy ông giống cái dạng vô trách nhiệm vậy chứ?”
Chu Sa nói: “Quả thật thiếu cung chủ nói không sai!”
Lưu Ly nói: “… Lại tới nữa.”
Lúc sau, Tuyết Chi lại tham gia mấy trận tỷ võ nửa, đứng thứ hai mươi ba. Trước đây, trong lịch sử của đại hội anh hùng chưa có một nữ nhânnào ở hai mươi tuổi đã lấy được hạng này. Theo lý mà nói, đây là mộtvinh dự rất lớn, nhưng nàng là con gái của Trọng Liên. Lời đồn đãi nhảmnhí rất nhiều, Trọng Tuyết Chi vờ như không nghe thấy, nhưng vẫn phiềnnão trong lòng. Mọi người đều thấy được, Trọng Hỏa Cung mất đi TrọngLiên thật sự đã tổn thương nguyên khí nặng nề. Mục Viễn xuất trận, đạidiện đánh vài hiệp, lại từ chối khiêu chiến của Nguyên Song Song, đứngthứ mười sáu. Tuyết Chi không có thiện cảm với Nguyên Song Song, còn oán trách một chút với Mục Viễn.
Nhưng Mục Viễn nói: “Người có chút không nên đắc tội thì tốt nhất ítchọc đến, lúc này chúng ta tạm thời nhường bọn họ. Cho ta mười năm, tanhất định làm Trọng Hỏa Cung khôi phục như xưa.”
Trọng Tuyết Chi vẫn rất phức tạp với cách nhìn của Mục Viễn. Nàng rất ỷ lại hắn, nhưng nàng biết thân là Thiếu cung chủ, nàng không thể toàntâm toàn ý tin tưởng một người. Nhưng không có trầm tĩnh trí tuệ củaTrọng Liên, lanh lẹ kiên cường của Lâm Vũ Hoàng, càng không có võ côngtuyệt thế của bọn họ, có thể nói nàng hoàn toàn không có tự tin.
Tối đó, Tuyết Chi vô cùng sa sút. Lần đầu tiên đêm khuya khoắt mànàng chạy đi luyện võ. Nhìn mặt nước sóng dờn lấp lóe, nàng bỗng nhớ đến thời thơ ấu ở Hồng Hoa viện. Lâm Vũ Hoàng ngồi bên cạnh nàng, tay nắmlấy tay nàng dạy ngồi tấn, áp chân, ra quyền.
“Ya!” Đôi mắt nhỏ của Tuyết Chi mang ý cười, tiếng nói non nớt, không thành thạo vung nắm đấm yếu ớt đến trước mũi Lâm Vũ Hoàng. Lâm Vũ Hoàng tức giận chỉ chỉ vào mặt mắng nàng ngốc, không biết đánh người rơmngược lại đánh phụ thân.
Sóng nước óng ánh đã hơi chói mắt.
“Ya!”
Dưới bầu trời bao la, ánh mắt Tuyết Chi lóe lên, cắn răng múa kiếm, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ chặt đứt một cái cọc gỗ.