Tuyết Chi và Mục Viễn ngơ ngác nhìn nhau chốc lát, Tuyết Chi ra hiệuvới hắn một ánh mắt, hắn đứng nép vào tủ quần áo, nàng đến mở cửa.
Cừa vừa mở, tiếng chén thù tạc bên ngoài có vẻ vô cùng huyên náo,Tuyết Chi lại ở lầu một, có thể nhìn thấy những bình rượu giơ lên, đặtxuống.
Qủa nhiên người ở ngoài là Hạ Khinh Mi. Hắn đã thay trang phục áotrắng đai đen của Linh Kiếm Sơn Trang, còn có bao cổ tay bằng da, mặcmột bộ thường phục màu đỏ sẫm, đội mão “Kim long hí châu”, cả người nhìn rất thanh nhã, không giống người luyện võ, ngược lại giống quý công tử.
“Không biết Hạ mỗ có quấy rầy Trọng cô nương không?”
“Không đâu”, Tuyết Chi liếc phía sau một cái, bước ra cửa, “Xin hỏi Hạ công tử đến đây là vì …?”
“À, tại hạ thấy ban sáng ở đại hội làm cô nương bị thương, áy náy trong lòng, đến để bồi tội.”
“Ha ha, thì ra là vậy.” Tuyết Chi khoát tay, “Hạ công tử suy nghĩnhiều rồi. Đó là tỷ võ trên lôi đài, cũng không phải kết thù, ta nào đểtrong lòng.”
“Nữ nhi của Liên cung chủ quả nhiên rộng lượng hào khí.” Hạ Khinh Micười nói, “Hạ mỗ muốn mời cô nương một chén, không biết có hân hạnh đóhay không?”
“Không thành vấn đề. Mời!” Trước khi đi, Tuyết Chi quay đầu lại nháy mắt về phía Mục Viễn, sau đó theo Hạ Khinh Mi xuống lầu.
Vừa đến tối, tranh tài kết thúc, võ lâm hào kiệt đều tụ tập ở đây đối ẩm, ca hát, lúc này nếu muốn đi ngủ, thật là không có khả năng. LúcTuyết Chi cùng Hạ Khinh Mi bước xuống lầu liền khơi gợi lên hứng thú tám chuyện của những người ban sáng, nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ sợ bỏ quachi tiết nào đó.
Hai người ngồi ở một bàn tròn nhỏ, cầm một bình rượu Tang Lạc, mỗi ngưởi uống một ly nhỏ.
Tuyết Chi nói: “Tang Lạc này vừa đúng độ, thật thơm.”
“Trọng cô nương biết thưởng rượu?”
“Chỉ biết sơ thôi.” Tuyết Chi cười cười, “Phụ thân ta rất thích nhấmrượu, nhưng tửu lượng lại kém, ta học nhấm rượu với ông, nhưng cũngkhông thể uống nhiều.”
“Người nhấm rượu tất nhiên sẽ am hiểu nhiều về rượu. Có điều, cô nương nhắc đến phụ thân … là Liên cung chủ sao?”
“Phải.”
“Sao ta nghe nói, Liên cung chủ tửu lượng kinh người, ngàn chén không say.”
“Đó là bởi vì khi uống rượu, mặt người không đỏ, cử chỉ rất bình thương, chỉ cần huynh không đẩy ông thì sẽ nhìn không ra.”
“Vậy đẩy thì sao?”