Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Chương 9: Chương 9




Một lần nữa trở về vị trí thì nghe thấy Lưu Ly đang nói chuyện vớiMục Viễn: “Mấy năm này, sau khi đại hội sửa đội lại chế độ tỷ võ, quảnhiên người tham gia rất nhiều, cũng công bằng hơn một chút. Nhưng có vẻ không kích thích như trước đây, thời gian cũng kéo dài hơn. Ngươi xem,tên tiểu tử đằng kia, võ công tệ vậy còn lên đánh, nếu là lúc trước, chỉ sợ đều là cao thủ tiềm ẩn.”

Mục Viễn nói: “Ngươi xem người kia, chiêu thức rất kỳ lạ, cũng chẳng có gì hiệu nghiệm, nhưng tư chất nhất định rất tốt.”

Lúc này, phía sau chợt có người đứng lên, hét lớn về phía Lưu Ly: “Dám nói tiểu sư đệ chúng ta như vậy, ngươi muốn chết à!”

Lưu Ly quay đầu nhìn người kia, cười khẩy nói: “Các ngươi là người của phái nào? Ta nói hắn chứ không nói ngươi.”

Phía sau cả đám nam tử đều đứng hết lên, xa xa phía trên đài là vịthiếu niên đang luận võ. Dẫn đến việc người phía sau bọn họ không cáchnào thấy võ đài, rối rít oán trách. Kỳ lạ nhất là, cử chỉ của đám namnhân này thật chẳng có giáo dục, nhưng trang phục lại giống như yêuquái. Nhìn kỹ lại, ai cũng thanh tú xinh đẹp, nhưng lại thiếu một chútkhí chất.

Chu Sa nói: “Đó là môn phái nào, nhìn thật kỳ quái.”

Mục Viễn nói: “Chắc là Huyền Thiên Hồng Linh. Mỗi người bọn họ đều đeo hồ lô độc bên hông.”

“À, đúng rồi.” Chu Sa hạ giọng nói: “Nghe nói cả môn phái này đều làhậu cung nam sủng, quán chủ Mãn Phi Nguyệt là một nữ nhân biến thái,lòng dạ độc ác, dùng độc hại người. Ả ta thích để thuộc hạ ăn mặc nhưyêu quái, tất cả đều nuôi những loài vật có độc, phóng độc cổ. Tuy độctính không bằng Độc công tử Thiên Nhai, cổ tính không bì với Qủy Mẫu –Cổ nương tử, nhưng nếu có dịp họ sẽ náo loạn mọi nơi, giết người như cỏrác.”

Tuyết Chi cũng kề qua, nhỏ giọng nói: “Đây mới thật là tà giáo, sao mọi người lại chĩa mũi dùi vào chúng ta chứ?”

Hải Đường nói: “Lúc Trọng cung chủ còn tại thế, chúng ta là môn pháitrung lập. Lúc cung chủ còn trẻ cũng giết người lung tung như vậy, người ta chỉ nói nhà họ Trọng nuôi toàn nghiệt tử. Chúng ta bắt đầu chânchính biến thành “tà giáo” là từ lúc khoảnh khắc võ công cung chủ gâykhủng hoảng cho thiên hạ. Thiếu cung chủ, sau này võ công cô không giỏicũng là chuyện tốt, Trọng Hỏa Cung cũng có thể tháo xuống cái mũ tà giáo rồi.”

Mục Viễn nói: “Thực ra, nhìn chung Hồng Linh chỉ có Mãn Phi Nguyệt là thân thủ không tồi, hôm trước vừa bại trong tay Nguyên Song Song, đứngthứ chín. Võ công của những đệ tử khác đều chẳng thể lên đài được. Đánhnhau với họ rất dễ nắm phần thắng, nhưng nếu bàn về thắng bại, chị sợđấu không lại họ.”

Lưu Ly nói: “Ta nghe nói những người xếp hạng dưới đấu với Mãn PhiNguyệt, chỉ có Thượng Quan Thấu là thắng được, không biết thực hư rasao.”

Mục Viễn nói: “Đó là sự thật, Thượng Quan Thấu có cao nhân giúp đỡ, đã sớm luyện được một thân bách độc bất xâm.”

Lưu Ly cười: “Thiên hạ đâu ra nhiều cao nhân vậy?”

“Ta đoán là Nguyệt Thượng nhị cốc chủ.”

“Nói bậy, ta nghe nói Nguyệt Thượng nhị cốc chủ suốt ngày ở lỳ trongcốc, ăn chùa uống chùa, mọi người trong cốc còn hận không thể đuổi hắnđi, chỉ có Thượng Quan Thấu vẫn nuôi hắn…” Lưu Ly bỗng nhiên đập tay một phát, “Nói không sai, ta cũng nói sao mấy năm nay Thượng Quan ChiêuQuân càng ngày càng thần bí, thì ra là sắp siêu thoát thăng tiên rồi.”

Lúc này, người phía sau lại kêu lên:

“Này này này, các người thì thì thầm thầm cái gì?”

Trọng Tuyết Chi đang nghe hăng say, lại bị quấy rầy, lập tức đứng lên nói: “Câm miệng!”

Những người đó vừa thấy Tuyết Chi thì cười lớn lên. Trên mặt mỗi người đều lòe loẹt hình xăm, nhìn chẳng ra gì cả.

Lúc này, giọng nói một nữ tử truyền đến: “Đang cười cái gì vậy?”

“Đại nương này lại bảo chúng ta “câm miệng”, ha ha ha ha …”

Đại …. Nương?

Tuyết Chi kinh ngạc nhìn bọn họ.

Ngay sau đó, nàng cũng biết, mình chính là “đại nương”.

Đứng chính giữ đám yêu quái nam, bỗng xuất hiện một bé gái, chỉ caođến ngực bọn họ, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng mười hai tuổi. Làn da nàng chẳng những không trắng hồng hào giống những đứa trẻ da khác, mà cònhơi xanh xao. Còn đôi môi lại là hai mảnh màu xanh, cũng không đáng sợlắm, nhưng nhìn thật quái dị.

Tuyết Chi khẽ nói: “Đừng nói ta biết, đây là Mãn Phi Nguyệt.”

Mục Viễn nói: “Chính là ả.”

Tuyết Chi nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên làm thế nào. Nhưng Mãn Phi Nguyệt lại vô cùng thướt tha đi tới, thân mật chạm vào TuyếtChi: “Vị này chính là Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung?”

Tuyết Chi nhìn thấy đôi môi màu lam với làn da xanh xao ấy thì rút tay lại theo bản năng.

Mãn Phi Nguyệt xấu hổ, nhưng nhanh chóng lại cười lên: “Đệ tử của ta nói chuyện thất lễ, đắc tội nhiều, hi vọng cô tha thứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.