Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 9: Chương 9: Việc Tốt Nhân Đôi




Mang thai quả thật cực khổ vô cùng. Đến tháng thứ năm, bụng ta đã lớn, đứng thẳng lên cũng không còn nhìn thấy bàn chân mình được nữa. Trước kia, hai vị tẩu tử mang thai đến thời điểm này, bụng cũng không lớn như vậy a. Nhất định là ăn nhiều đồ bổ quá, vai thì u tay thì dầy thịt, mặt tròn vành vạnh tựa cái mâm, xấu không chịu được, chỉ có Nỗ Nỗ là một mực khen ta đẹp.

Ta chú ý ăn ít lại, mỗi ngày chịu khó vận động, nhưng bụng cứ to đùng như bong bóng đầy hơi, mỗi đêm nằm ngủ, muốn xoay người đều phải nhờ Nỗ Nỗ giúp, chân cũng bị phù thũng, thường xuyên bị chuột rút, hắn cứ phải giúp ta xoa bóp.

Nương và mấy tẩu tử chuẩn bị cho cục cưng của ta rất nhiều quần áo trẻ con, ta se sua cũng bày đặt cầm kim giả bộ thêu thêu đính đính. Kết quả lần nào cũng như lần nấy, kim còn chưa chạm mặt vải, Nỗ Nỗ đã ngăn ta lại, bảo sợ ta đâm phải đầu ngón tay. Mọi người chê cười thế nào hắn cũng khăng khăng muốn ta nghỉ ngơi, ta ngoài mặt làm bộ không chịu, bên trong lại răm rắp làm theo.

Một hôm, hai muội muội tặng cho ta một đống đồ con nít, bé bé xinh xinh. Nhìn họ hoạt bát rạng rỡ, sóng mắt chứa chan tình ý, tình cảm hẳn đang độ tràn trề tươi đẹp, ta cũng yên tâm ít nhiều. Không uổng công ta thành toàn cho họ.

Bọn họ tràn trề hâm mộ nhìn bụng ta, ta biết họ tiếc nuối không thể sinh nhi dục tử, liền chủ động đưa ra ý kiến, sau này sẽ cho con ta nhận họ làm nhị nương, tam nương. Từ đó, bọn họ ngày nào cũng đến thăm nom, ta còn chưa sinh, quần áo đã đủ cho hài tử mặc đến khi năm tuổi.

Rốt cục cũng tới chín tháng mười ngày, có trải qua mới biết được nỗi đau như chết đi sống lại. Từng đợt đau đớn quặn thắt cứ dồn dập ùa tới, cơn đau này chưa dứt, cơn đau kia lại tới. Ta đau đến mức, nếu có kẻ bảo giết ta, ta sẽ không hề do dự bảo hắn xuống tay. Thời khắc đó, bao nhiêu buồn rầu lo lắng nào khó sanh, nào sinh con dị dạng ta đều quên sạch sành sanh, chỉ mong ngóng có thể mau chóng trải qua thống khổ.

Thời cổ đại, đàn ông tuyệt đối không được vào phòng sinh, Nỗ Nỗ muốn chạy vào vài lần đều bị mấy vị ca ca ngăn cản lại, đành phài chầu chực ngoài cửa nghe ta gào thét. Ta ở bên trong gào khóc, hắn cũng ở ngoài đau lòng rơi lệ. Nghe thấy tiếng khóc của hắn, lòng ta dễ chịu ít nhiều, dường như hắn đã san sẻ cùng ta nỗi đau đớn khôn cùng.

Ta cố gắng trấn định, nhớ lại những kiến thức trước kia học được ở khoa phụ sản. Tri thức chính là sức mạnh, ta không lãng phí thể lực mà kêu la nữa, mà cố gắng điều chỉnh hô hấp, hít thở sâu, giải tỏa áp lực ở dưới bụng, co thắt cũng bớt dần.

Nỗ Nỗ ở bên ngoài không ngừng gọi tên ta, ta đang hít thở điều hòa co thắt nên không thể đáp lại hắn, đại tẩu đành thay ta trả lời. Cứ như vậy mấy canh giờ, bà mụ rốt cuộc kinh hỉ kêu to: “Thấy đầu rồi, thiếu phu nhân mau dùng sức.”

Ta dùng sức rặn thật mạnh ở dưới, cảm thấy bụng buông lỏng, sinh rồi. Chỉ chốc lát, tiếng trẻ con khóc vang dội cả phòng, ta hào hển hỏi: “Em bé khỏe không? Có bình thường không?”. Đại tẩu vui mừng trả lời: “Nhu Nhu, là con trai, rất khỏe mạnh.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nằm xụi lơ trên giường, cuối cùng cũng xong. Nhưng sao lại thế này? Bụng lại đau quá? Ta bất ngờ kêu thét lên, mọi người khẩn trương chạy đến vây quanh ta, “Nhu Nhu, sao vậy”

Bên ngoài Nỗ Nỗ cũng sốt ruột gõ cửa, gào khóc gọi ta: “Niễu Niễu, Niễu Niễu, nàng làm sao vậy? Oa oa, đều tại ta không tốt…”

Ta đành phải dùng sức lần nữa, nhanh chóng sanh thêm một đứa. Lúc này ta lấy tay đè đè bụng, xác định bên trong không còn em nào nữa mới yên tâm ngất xỉu, thật sự quá mệt mỏi.

Ta ngủ say như chết, chẳng mộng mị chút nào. Tỉnh lại đã thấy Nỗ Nỗ mắt to tròn nhìn ta không chớp mắt. Thấy ta tỉnh lại, hắn khóc lóc ôm lấy ta, “Niễu Niễu, đều là ta không tốt, làm nàng phải chịu khổ, nàng cứ đánh ta đi.”

Lúc này, ta mới từ từ nhận thức được, ta sinh song thai! Ở hiện đại sinh song thai nhất định là sinh mổ, ta lại có thể an toàn hạ sinh cả hai đứa, quả thực quá may mắn! Cũng thật là đáng sợ! Ta như vừa người vừa sống sót qua tai nạn kinh hoàng, sợ hãi khóc rống lên. Nỗ Nỗ thấy ta khóc, còn khóc lớn hơn. Hai đứa cứ ôm nhau chụm đầu mà khóc lóc.

Lúc này nương và tẩu tẩu đi vào, sốt ruột hỏi: “Làm sao thế này? Ai nha, sao Nhu Nhu lại khóc? Còn đang ở cữ không được khóc, khóc sẽ hư mắt. Triệt nhi, con không dỗ dành vợ mà còn làm nó khóc, thật không hiểu chuyện a!”

Nỗ Nỗ luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, “Niễu Niễu không khóc, đừng khóc được không?”

Ta ngượng ngùng ngừng tiếng khóc, nhớ tới còn chưa gặp được hài tử, liền hỏi: “Con đâu, chúng nó thế nào?”

Nhị tẩu trả lời: “Rất tốt, ta đã giao cho vú em chăm sóc. May mắn không nghe lời đệ ẵm chúng đến đây, một mình Nhu Nhu, làm sao chăm được cả hai đứa.”

Về sau ta truy lại lịch sử gia tộc mới biết, Thu Thủy Nhu vốn là song thai, chẳng qua, muội muội của nàng không thể sinh ra, mẫu thân của nàng cũng vì khó sanh mà chết. Ta có thể mẹ tròn con vuông sinh hạ, thật sự là tổ tiên linh thiêng phù hộ. Cha mẹ của ta nhất định ở tại địa phủ chiếu cố, chờ ta có thể xuất môn sẽ đến miếu làm cho hai người một đôi bài vị, cùng Nỗ Nỗ dập đầu bái lạy. Nỗ Nỗ tuy không biết họ là ai, nhưng thấy ta thành kính như vậy, hắn cũng cung kính dập đầu, khẩn cầu bọn họ phù hộ ta. Mộ Dung gia cũng bỏ tiền làm đường xây cầu, làm rất nhiều việc thiện để cảm tạ trời đất.

Mộ Dung gia lần đầu tiên có song bào thai, tất cả mọi người đều ngạc nhiên thích thú, thay nhau giành quyền chăm sóc con của ta. Nhất là hai muội muội, mỗi ngày trời vừa sáng đã có mặt, đến tận khuya mới lưu luyến không rời rời đi.

Ta lúc đầu kiên trì muốn nuôi con bằng sữa mẹ, nhưng không đủ sữa nuôi cả hai đứa, cực chẳng đã mới phải nhờ đến vú em. Ta lại muốn cho công bình… để hai đứa nhóc thay phiên nhau bú sữa, nhưng làm thế lại khiến dạ dày của chúng không thích ứng được thay đổi, cứ bị tiêu chảy. Ta đành cắn răng đem đứa nhỏ phó thác cho vú em nuôi nấng. Thấy hai muội muội khát khao làm mẹ, ta cho bọn họ chăm sóc đứa nhỏ. Dù sao ta mới là mẫu thân danh chính ngôn thuận, chẳng ai đè bẹp nổi. Ta không thể cho con bú, đành bù đắp cho hai người mẹ yêu thương nó vậy.

Hai muội muội không có khả năng có hài tử, nên xem đứa nhỏ như con chính mình rứt ruột đẻ ra, chăm sóc kĩ càng còn hơn cả ta. So ra, đứa lớn mới là đứa bị thiệt thòi.

Hai đứa nhóc giống nhau như đúc, mắt to tròn lấp lánh như Nỗ Nỗ, nhưng nhìn chung lại chẳng biết giống ai. Bất quá hai chúng ta cũng coi như soái ca mỹ nữ, giống ai cũng tốt. Ấn theo gia phả, đặt tên là Hòa Tá, Hòa Hữu.

Ta không được tắm, sống bẩn sống thỉu cả tháng trời, thật bực muốn chết. Người cổ đại cái gì cũng kiêng kị, này cũng không cho, kia cũng không được. Ta muốn len lén gội đầu, kêu Nỗ Nỗ giúp ta chuẩn bị, kết quả ngay cả Nỗ Nỗ trước giờ một mực nghe lời cũng từ chối ta, còn dám méc nương, hại ta bị mắng cho một trận.

Ta đè hắn ra tra tấn, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Hắn nói chỉ cần là việc có hại cho ta, có giết hắn, hắn cũng không làm. Người thành thật một khi đã quyết ý, so với người bình thường còn khó dụ dỗ hơn, cuối cùng ta đành phải để mình dơ bẩn mốc meo cả tháng.

Hết ở cữ, ta nhảy vô bồn tắm rửa cả ngày cho sạch sẽ, Hồng Liễu không ngừng giúp ta đun nước, đến khi cả bồn nước đầy ắp muốn trào ra ngoài, da trên người nhăn hết lại ta mới đi ra. Cảm giác khoan khoái dễ chịu như vừa trút bỏ mấy lớp áo quần nặng chịch vậy.

Con tròn trăm ngày tuổi, hình thể của ta cũng cơ bản phục hồi, sinh con xong lại càng đầy đặn hơn trước. Mấy vị tẩu tử cứ trêu ta bây giờ như quả đào chín mọng, mê đắm lòng người, vậy mà Nỗ Nỗ đối với ta chẳng còn mấy “thú tính” như xưa.

Sinh con xong, phải ở cữ tĩnh dưỡng, chúng ta cũng không có lần nào thân mật. Ta biết hắn sợ làm ta đau, nhưng bây giờ ta đã hoàn toàn khôi phục, hắn vẫn chẳng thèm hôn ta lần nào. Nếu không phải mỗi ngày hắn đều ngủ cạnh bên, ta thật hoài nghi hắn “mèo mả gà đồng”.

Cho nên, một tối nọ, ta cho con bú xong, đem hắn giao cho vú em và hai muội muội chăm nom, chính mình đi tắm rửa thơm hoa ngào ngạt. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn ta và Nỗ Nỗ, ta cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra sa y mỏng tang mặc bên trong. Ta đã xem qua trong gương, tự tin lúc này mình vô cùng gợi cảm. Quả nhiên, Nỗ Nỗ liền máu mũi ròng ròng, chớp mắt hắn đã ôm ta dây dưa đến tận giường.

Lửa tình đang cơn hừng hực, ta hết sức rạo rực chờ mong, hắn lại chẳng thèm tiến thêm một bước. Ta có cố gắng dụ hoặc thế nào hắn cũng kiên quyết không đi bước cuối cùng. Chẳng lẽ hắn thực sự thích người khác, vì kẻ đó thủ thân như ngọc sao? (Bà này bả cũng giàu trí tưởng tượng ghê?)

Ta đẩy hắn ra, uất ức gào lên: “Nỗ Nỗ, ngươi có nhân tình phải không, ngươi chê ta sinh con rồi xấu xí phải không? “

Hắn cuống quít ôm lấy ta, hôn hôn hít hít, “Không phải, ta chỉ thích mình Niễu Niễu, nàng không xấu chút nào cả, vĩnh viễn là Niễu Niễu đẹp nhất trong lòng ta.”

Ta không ngừng nức nở, “Vậy ngươi tại sao không không chịu yêu ta, trước kia ngươi mỗi ngày đều muồn làm, bây giờ hơn nửa năm cấm dục ngươi cũng chẳng màng.”

“Ai nói ta không muốn? Ta muốn đến chết được.” Hắn không ngừng hôn ta, “Ta mỗi ngày đều muốn hôn nàng, yêu nàng, nhưng ta sợ, sợ nàng lại hoài thai, lại phải chịu đau khổ. Ta không muốn để nàng phải một mình chịu đau đớn trong khi mình chẳng thể làm gì được. Niễu Niễu, ta có thể nhịn, nàng yên tâm, ta sẽ không có ai khác, mãi mãi chỉ thích một mình nàng.”

Ta thôi khóc thút thít, “Thật sự?”

Hắn gật đầu khẳng định, “Thật sự!”

Ta ôm cổ hắn làm nũng, “Ngốc ạ, ngươi có thể nhịn ta lại không thể, ta muốn, ngay bây giờ.”

Hắn bối rối, ta tranh thủ bò lên hắn, “Đồ ngốc, hiện tại ta còn đang cho con bú, tạm thời sẽ không hoài thai, về sau ta sẽ có biện pháp.”

“Thật sự?” “Đương nhiên, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ?” (Zin: Quá trời!)

… [XXOO OOXX – cấm trẻ em 18 tuổi]

Ta vừa hết tháng, Nỗ Nỗ phải quay lại làm việc. Vườn trà đã xây dựng gần xong, chủ yếu do nhị ca quản lý. Nỗ Nỗ phụ trách quản lý một xưởng đồ gốm ở nơi khác.

Tính toán thì ta cũng đã một năm trời không ra khỏi cửa, chờ hài tử có thể cai sữa không cần ta túc trực nữa, ta đòi đi theo Nỗ Nỗ xem xưởng đồ gốm. Nỗ Nỗ dĩ nhiên là cầu còn không được. Lệnh cấm được dỡ bỏ, hắn đè nén chẳng được, chỉ hận ta không thể cắm rễ dính vô người hắn cho rồi, có khi còn ghen với hài tử của mình.

Chúng ta đi vào xưởng đồ gốm, ta nhìn đông nhìn tây, sờ sờ ngó ngó, hết thảy đều OK, cuối cùng đi đến nơi làm gốm. Ta nhớ tới cảnh trong phim Ghost, muốn Nỗ Nỗ cũng ôm ta cùng nhau làm bình hoa.

Nhân công tất thảy đều lom lom mắt nhìn chúng ta cùng nhau ngoạn bùn. Ta từ trước đến nay không thèm để ý người xa lạ thấy ta thế nào, Nỗ Nỗ ở bên ta căn bản không thấy được ai khác, nên chúng ta không coi ai ra gì chơi cho thỏa thích.

Thất bại lên xuống, chúng ta làm ra một tác phẩm cũng thất bại nốt, ta kiên trì bắt Nỗ Nỗ đem vào lò nung. Rồi hai đứa cả người dơ bẩn đầy bùn nắm tay dung dăng dung dẻ về nhà.

Hai ngày sau, Nỗ Nỗ mang tác phẩm của chúng ta về, ta lấy làm đồ chặn giấy trên bàn viết.

Có một hôm, nhị tẩu nhìn thấy, hỏi ta: “Nhu Nhu, đây là cái gì vậy?”

Ta thuận miệng đáp: “À, là nghệ thuật trừu tượng.”

Nhị tẩu nghiên cứu nửa ngày, nghi hoặc hỏi, “Voi như thế nào trừu ra như vậy? Nhìn không ra a.”(XDDD, tượng là voi í)

Cuối tháng, đại ca mời ta đến phòng kế toán, cầm một quyển sổ hỏi ta: “Đệ muội, đây là ngươi dạy tam đệ làm sao?”

Ta nhìn ra đó là sổ sách của xưởng đồ gốm, lần đó ta đi xem thấy lộn xộn quá, ra tay giúp Nỗ Nỗ chỉnh sửa một chút, dạy hắn sơ sơ cách tính toán thời hiện đại. Mẹ ta là kế toán, thong thường cuối tháng ta cũng giúp bà nhập liệu, nên cũng hiểu biết một ít.

Ta gật gật đầu, “Đúng vậy, đại ca, có vấn đề sao?”

Đại ca có chút ngượng ngùng nói: “Không có vấn đề, ta cảm thấy làm rất hay, so với trước kia rõ ràng hơn. Nói thật ta sợ nhất tính toán sổ sách, đệ muội đã có sở trường này, không bằng về sau ta để tam đệ quản trướng, ngươi giúp hắn, được không?”

Ta ngẫm lại, mình cũng ăn không ngồi rồi đã lâu, cũng nên có chút cống hiến, liền gật gật đầu: “Đại ca cảm thấy thích hợp là được.”

Thế là Nỗ Nỗ được triệu hồi về xử lý việc trong nhà, không cần mỗi ngày phải xuất môn. Ta mỗi ngày cùng hắn sửa sang lại sổ sách. Kỳ thật, giao dịch tài chính thời cổ đại tài chính rất đơn giản, biết cách nhập xuất dữ liệu là có thể xử lý tốt, hơn nữa nam nữ phối hợp làm việc rất ăn ý, nên chỉ là chuyện dễ như bỡn. Cao hứng nhất chính là Nỗ Nỗ, bây giờ hắn cơ hồ cả ngày đều có thể cùng ta ở chung một chỗ.

Trải qua hai tháng, mọi người nhìn nhận năng lực làm việc của chúng ta, hai vợ chồng chính thức trở thành tài vụ chủ quản của Mộ Dung sơn trang.

Ta cũng yên tâm thoải mái giao nữ công gia chánh cho kẻ khác làm. Cũng chẳng hiểu nỗi, ta khâu da người tài tình như thế, sao khâu quần áo lại chẳng ra cái giống ôn gì. (so sánh kiểu gì quái vậy >”<)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.