Nhà A Nhà B

Chương 14: Chương 14






Trong trí nhớ của Ngải Lâm, từ sau khi Vi Giai Hinh bỏ đi Mục Tư Viễn không còn hao tổn tâm tư với phụ nữ nữa, kể cả Lục Tử Tình.

4 năm học cùng, bởi vì là bạn cùng phòng nên Ngải Lâm cũng hiểu Lục Tử Tình hơn người ngoài khá nhiều, biết cô gái này gia cảnh giàu có nhưng lại học tập chăm chỉ hiếm có và cũng rất nhiệt tình với các công việc của lớp. Hai người cùng nhau làm công tác đoàn, không ít lần hoạt động thiếu kinh phí cô ta đều đến công ty của bố cô ta xin tài trợ, chân thành hào phóng, cũng không bao giờ khiến người khác có cảm giác mình là kẻ ăn trên ngồi trước ra tay bố thí, có thể nói Lục Tử Tình đã lật đổ cái nhìn của Ngải Lâm đối với đám con cái nhà giàu.

Lục Tử Tình thích bắt Mục Tư Viễn giúp đỡ tổ chức hoạt động, còn Mục Tư Viễn có bận đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe cô. Bởi vì hai người tận lực che giấu chuyện hai nhà giao hảo nên chẳng bao lâu trong lớp đã đồn thổi tin tức Mục Tư Viễn đang theo đuổi Lục Tử Tình, lúc Ngải Lâm trêu chọc cô cô sẽ đỏ mặt phủ nhận nhưng mắt lại rất sáng, rất đẹp, như một cô bé đang yêu, Ngải Lâm liền kết luận rằng cô đang bịa đặt.

Nhưng sự thật nhanh chóng chứng minh rằng phán đoán của cô là sai lầm, Mục Tư Viễn yêu Vi Giai Hinh học khoa ngoại ngữ, một cô bé gia cảnh bần hàn nhưng ngoại hình cực kì thanh tú. Trên sân trường hay trong phòng tự học thư viện cô và Thiệu Chí Vĩ thường xuyên gặp đôi trai tài gái sắc này, vì quan hệ giữa Mục Tư Viễn với Thiệu Chí Vĩ nên Ngải Lâm cũng rất thân với Mục Tư Viễn. Dạo đó cô rất ấm ức cho Lục Tử Tình, cảm thấy trừ ngoại hình điềm đạm đáng yêu hơn ra thì không còn mặt nào có thể so với Lục Tử Tình. Cô là một người thẳng tính, cố nhịn vài ngày đã không nhịn được nên liền đi hỏi thẳng Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn cười to như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này, "Không phải tất cả bạn bè thanh mai trúc mã đều phải như cô với Thiệu Chí Vĩ". Thế nên Ngải Lâm mới biết thì ra hai người bọn họ đã biết nhau từ nhỏ. Cô hậm hực kể chuyện bị Mục Tư Viễn cười nhạo với Lục Tử Tình, Lục Tử Tình không nói lời nào mà chỉ cười mơ hồ.

Một tháng sau Ngải Lâm đột nhiên phát hiện Lục Tử Tình cũng có bạn trai, là một nghiên cứu sinh học trường gần đó, ngoại hình mặc dù không đẹp trai như Mục Tư Viễn nhưng cũng thuộc loại mi thanh mục tú. Nhưng quan hệ của hai người hình như lại không nồng cháy lắm, trong rất nhiều trường hợp nên đi cùng người yêu thì Ngải Lâm lại thấy Lục Tử Tình đi cùng với hai cô bé khác cùng phòng ngủ với họ. Ngải Lâm cảm thấy rất khó hiểu, có một lần không nhịn được hỏi cô ta vì sao, nhớ là Lục Tử Tình thản nhiên nói: "Ngày ngày cùng nhau sẽ nhanh chán". Vì thế Ngải Lâm còn tự kiểm điểm sâu sắc, cô và Thiệu Chí Vĩ thanh mai trúc mã, lại ngày ngày không nhịn được phải dính lấy anh, nghĩ vậy cô chạy đi chất vấn Thiệu Chí Vĩ xem có phải mình làm anh rất chán ngán hay không. Thiệu Chí Vĩ hôn nhẹ lên má cô rồi mắng cô là đồ ngốc.

Chuyện Mục Tư Viễn cần mang Vi Giai Hinh ra nước ngoài học cũng là Ngải Lâm nghe nói từ Thiệu Chí Vĩ sau đó nói với Lục Tử Tình. Ngải Lâm vừa hâm mộ vừa cảm khái nói với Lục Tử Tình, ngoại hình xinh đẹp đúng là vốn liếng của phụ nữ, như nhìn Vi Giai Hinh, còn chưa gả vào nhà người ta đã nhận được một khoản lãi lớn như vậy rồi, xuất ngoại du học được bao toàn bộ chi phí, ngay cả đi làm thêm kiếm tiền cũng không cần, nhà họ Mục đúng là yêu quý chiều chuộng cô ta. Nhớ khi đó sắc mặt Lục Tử Tình trắng bệch, cả buổi tối không nói một câu. Khi đó Ngải Lâm mới vỡ lẽ thì ra Lục Tử Tình vẫn yêu Mục Tư Viễn.

Sau khi tốt nghiệp Ngải Lâm vào làm việc tại công ty của một sinh viên cũ của bố cô, đương nhiên sư huynh vẫn rất chăm sóc cô, công việc cũng rất hài lòng, vẫn duy trì liên lạc mỗi tháng một lần qua điện thoại với Lục Tử Tình. Có một ngày Lục Tử Tình đột nhiên hẹn cô đi uống trà, nói với cô gia đình Mục Tư Viễn đã xảy ra chuyện. Bố anh ta nhiều lần đến Macao đánh bạc mất hết toàn bộ gia nghiệp rồi nhảy từ tầng 35 xuống. Mục Tư Viễn bị buộc phải bỏ dở việc học hành về nước, bây giờ phải đến công ty Viễn Dương của bố cô làm tổng giám đốc, hi vọng Ngải Lâm đến làm trợ lí cho anh ta, danh nghĩa là thư ký tổng giám đốc nhưng kì thực hưởng thụ đãi ngộ của giám đốc bộ phận. Ngải Lâm hỏi, Vi Giai Hinh đâu? Đi rồi. Lục Tử Tình trả lời với sắc mặt lạnh lùng, nhưng Ngải Lâm lại nghe ra sự vui mừng trong đó. Ngải Lâm yêu cầu Lục Tử Tình cho mình thời gian hai ngày để suy nghĩ, vừa ra khỏi quán trà Ngải Lâm đã lập tức gọi điện thoại cho Thiệu Chí Vĩ. Cô kêu lên trong điện thoại, tìm được Tư Viễn rồi, trong nhà anh ấy xảy ra chuyện, em phải đi giúp anh ấy. Đã hơn một năm cô và Thiệu Chí Vĩ không liên lạc được với Mục Tư Viễn, giờ được biết trong nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên không thể không quan tâm đến anh, đừng nói là làm thư ký, kể cả là làm hầu gái cũng phải làm.

Lúc gặp lại Mục Tư Viễn Ngải Lâm cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều, không phải bề ngoài, anh vẫn tuấn lãng như trước, thậm chí phong thái còn tốt hơn, nhưng là nội tâm, cô cảm thấy tựa như anh là một em bé vừa mới từ một trận động đất thoát ra, luôn luôn duy trì một loại trạng thái căng thẳng, không dám thả lỏng một giây một phút nào. Anh không ngừng làm việc, một lần lâu nhất là ba ngày ba đêm không ngủ để nghiên cứu chuẩn bị đàm phán với một công ty lớn phía bắc nhưng thần thái vẫn sáng láng như cũ. Anh như một con sói bị truy đuổi, thợ săn đã bỏ cuộc từ lâu rồi nhưng nó vẫn chạy theo quán tính như một thói quen, hình như chỉ có chạy mới có thể làm cho nó yên tâm. Ngải Lâm thương Mục Tư Viễn như vậy, cô muốn làm cho anh thả lỏng, sống thoải mái tùy tiện như trước, nhưng không thể. Anh như một sợi dây đàn lúc nào cũng căng, trừ ăn ngủ cũng chỉ có làm việc, lúc không có việc gì anh lại theo dõi thị trường chứng khoán, buôn nhà đất, mua bán qua tay, tóm lại là không ngừng kiếm tiền. "Ngải Lâm, nếu như bố tôi biết bây giờ tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đánh bạc thua mấy trăm tỷ cũng chẳng là gì thì nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện nhảy lầu nữa". Có một lần uống say Mục Tư Viễn nói với cô như vậy, "Tiền chính là tính mạng, tiền chính là tình yêu". Ngải Lâm biết, bây giờ anh kiếm tiền không phải vì cần tiền mà là bởi vì loại hành vi này có thể cho anh cảm giác an toàn, anh không dừng lại được. Có lẽ, cô nghĩ, tình yêu của Lục Tử Tình có thể cứu vớt anh ta, hãy để cho tình yêu của cô ấy cứu vớt anh ta đi.

Nhưng hiển nhiên Mục Tư Viễn không muốn tiếp nhận Lục Tử Tình, sự tiếp xúc giữa bọn họ đương nhiên nhiều hơn trong trường học nhiều, một thời gian mới đầu Lục Tử Tình đảm nhiệm cấp phó cho Mục Tư Viễn, thỉnh thoảng hết giờ làm cô lại tìm cách kéo anh về nhà ăn cơm, mua quần áo cho anh, cùng anh đi công tác nhưng Mục Tư Viễn luôn lấy các loại lý do để từ chối, từ chối không nổi thì đành chấp nhận, nụ cười mơ hồ trên mặt, dáng vẻ tỏ ra rất ngoan ngoãn. Ngải Lâm cảm thấy bọn họ còn xa hơn trước kia. Công việc của Mục Tư Viễn dần dần vào guồng, anh vốn là người thông minh, trong nước học quản trị kinh doanh, ra nước ngoài học tài chính, cộng thêm trong nhà mình vốn đã có công ty nên cũng đã mưa dầm thấm đất từ lâu rồi, trong tay anh Viễn Dương bắt đầu phát triển mạnh, thỉnh thoảng các cô gái ngượng mộ anh lại tìm tới cửa, anh luôn mềm mỏng mỉm cười với họ, rồi dặn cô gửi tặng những món quà thích hợp cho họ vào các dịp lễ. Ngải Lâm biết anh chưa bao giờ động lòng, hình như tất cả tình yêu của anh đã giao trọn cho Vi Giai Hinh. Nhưng tất cả cũng điều này vẫn làm cho Lục Tử Tình khó chịu, cuối cùng bỏ sang Anh du học. Ngải Lâm nghĩ, như vậy cũng tốt, Tử Tình rốt cục cũng có ngày nghĩ thoáng ra được, cô tiếc nuối cho Mục Tư Viễn nhưng cũng vui vẻ cho Lục Tử Tình.

Một năm sau Lục Tử Tình trở về, cô và Mục Tư Viễn đến sân bay đón cô ta, thấy cô ta tại chỗ rơi lệ, thì ra hết thảy vẫn còn như trước đây, chưa có thứ gì thay đổi, kể cả là Mục Tư Viễn cũng vậy. Cô cố nhịn rồi lại nhịn nữa, rốt cục đến một ngày cũng nghiêm mặt kéo Mục Tư Viễn lại hỏi: "Tư Viễn, làm thế nào, các bạn cứ như vậy cũng không phải một biện pháp".

Vẻ mặt Mục Tư Viễn còn nghiêm túc hơn cô, "Ngải Lâm, trước khi Tử Tình đến Anh cô ấy vẫn ở Viễn Dương, có thấy tôi đã làm gì để khiến cô ấy sinh ra hiểu lầm chưa? Hoặc có lời nói hành động nào vượt qua phạm vi bạn bè chưa? Đã bao giờ có chưa?"

"Chưa, tôi nhìn anh còn khách khí hơn cả khi chúng ta còn đi học".

"Ở nước ngoài cô ấy cũng rất ít khi gửi thư từ cho tôi, mà khi nhận được cũng phải một vài tuần sau tôi mới trả lời ngắn gọn. Nếu như đó là cô thì cô sẽ cho rằng tôi là cái gì của cô?"

"Nhiều nhất chỉ có thể xem như giao tình hời hợt".

"Cô ấy về nước, tôi với cô đi sân bay đón cô ấy, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm trưa đơn giản, sau đó cô ấy đến tập đoàn đi làm, ba tháng nay tôi với cô ấy mới gặp nhau hai lần, trong đó có một lần là chủ tịch Lục triệu tập cuộc họp. Tần suất gặp mặt như vậy thì cô cảm thấy tôi đã thể hiện đủ rõ ràng chưa?"

"Hết sức rõ ràng rồi". Ngải Lâm nói. Cô cảm thấy Lục Tử Tình triệt để hết hi vọng rồi, mặc dù không biết vì sao Mục Tư Viễn lại tỏ ra ý chí sắt đá với một cô gái đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn nhất như thế.

Nhưng Mạch Tiểu Hân khiến cô có cảm giác không giống.

Trong buổi tiệc chúc mừng tại công ty, lúc nhìn thấy Mạch Tiểu Hân cô rất là giật mình, không nghĩ ra ai lại mời cô ấy đến nơi như thế này. Ý niệm đầu tiên là Lục Tử Hãn, gã công tử phong lưu này đã từng làm chuyện như vậy. Cô định chạy tới trêu chọc hắn vài câu, lại nghe thấy hắn kéo nhân viên phục vụ lại hỏi thăm xem ai đã dặn anh ta trao thưởng cho cô gái đó. Nghe thấy là Mục Tư Viễn Ngải Lâm cũng không cảm thấy bất ngờ, Mục Tư Viễn đã nói có một cô bé giúp đỡ anh trong thang máy, anh phải cảm ơn cô ấy, đây chính là phương pháp quen thuộc để đối xử với phụ nữ của Mục Tư Viễn, hết thảy đều dùng tiền để vạch rõ giới hạn.

Nhưng khi tặng xe đạp điện thì cô lại cảm thấy hơi kì lạ. Đầu tiên, tại sao Mục Tư Viễn biết Mạch Tiểu Hân đi xe đạp điện, tại sao lại biết cô ấy đi một chiếc xe đạp điện to đùng thuộc loại mẫu mã đã bị đào thải? Phải biết trước giờ có thể ngay cả Ngải Lâm mình đi xe gì anh ta cũng không rõ. Tiếp theo, anh ta lại không trực tiếp lấy danh nghĩa chính mình hoặc công ty để tặng như dĩ vãng mà lại quanh co lòng vòng nhờ cậu Năm tặng giúp, coi như là đường vòng thì cái đường này cũng vòng xa quá. Sau khi được biết Mạch Tiểu Hân có thể đã đoán được anh lại rõ ràng tỏ ra rất không vui, hình như còn tỏ ra hơi lo lắng, lo lắng cái gì đây? Lo lắng Mạch Tiểu Hân sẽ mất hứng? Đây không phải thái độ Mục Tư Viễn nên có trong tình huống bình thường.

Được rồi, cô thừa nhận chính mình thích tin lá cải, thích dưa lê, nên cô không nhịn được muốn thăm dò. Cô cố ý chia một nửa cơm cà ri cho anh, cô nghĩ, nếu như hết thảy đều bình thường thì Mục Tư Viễn nhất định sẽ lễ phép cảm ơn Mạch Tiểu Hân, sau đó xin lỗi nói mình chưa bao giờ ăn cà ri, tỏ ý rất tiếc là một món ăn sắc hương vị đầy đủ như vậy mà mình lại không ăn được, sau đó sẽ đứng dậy bỏ đi để mình lại giải quyết hậu quả, mình thích ăn cũng được, mà đổ đi cũng được, tất cả đều không liên quan gì đến anh ta, anh ta sẽ không để ý đến chuyện Mạch Tiểu Hân có khó xử hay không. Nhưng cô lại bất ngờ thấy Mục Tư Viễn hơi đỏ mặt, sau đó từng miếng từng miếng lặng lẽ ăn hết sạch, phải biết anh ta chưa bao giờ chạm đến bất cứ món ăn nào có cà ri.

Cho nên Ngải Lâm nhận định, trong lòng Mục Tư Viễn Mạch Tiểu Hân không giống những người khác.

"Tư Viễn, bữa cơm hôm nay ăn có thoải mái không?" Ngải Lâm muốn che giấu nụ cười tọc mạch của mình nhưng có vẻ không thành công lắm.

"Sau này đừng làm loại chuyện mất mặt như vậy nữa, tiền lương Viễn Dương trả khiến cô ăn không đủ no mặc không đủ ấm sao?" Mục Tư Viễn đẩy cửa phòng làm việc ra, quay đầu nói với cô: "Lần sau tìm cơ hội mời mấy người Mạch tiểu thư ăn bữa cơm, hóa đơn mang tới chỗ tôi thanh toán".

Ngải Lâm cười hết sức kỳ lạ, Mục Tư Viễn cảm thấy phía sau lưng như có gió lạnh từng trận.

Anh nằm trên sofa cảm thấy đầu đau khó chịu, mặc dù rất mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được. Có lẽ là bởi vì cà ri, anh nghĩ. Từ nhỏ anh đã không thích mùi cà ri, cũng không thích màu sắc của cà ri, nhưng lại không thể thể hiện ra trước mặt Mạch Tiểu Hân, nếu không cô ấy sẽ khó xử! Quái thật, cô nàng Ngải Lâm này đúng là càng ngày càng điên, dám trêu chọc mình như thế. Mục Tư Viễn tức giận lật người, cô ta còn tiết lộ chuyện xe đạp điện, Mạch Tiểu Hân nhất định đã đoán được. Nghĩ đến nụ cười đùa cợt mơ hồ với khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói "em biết hết rồi" của Mạch Tiểu Hân, cảm giác mất tự nhiên vì bị nhìn thấu như lần trước đó lại tràn tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.