Tết âm năm nay thời tiết cực tốt, ánh mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa kính làm căn phòng trở nên sáng ngời ấm áp. Trần Vân Chi vừa kẹp hạch đào vừa tán gẫu với con trai. Ăn hạch đào đã trở thành thói quen của bà từ nhiều năm trước, chồng bà nói ở quê mình phụ nữ đều thích ăn loại đồ ăn vặt này. Khi đó còn chưa có loại kẹp hạch đào chuyên dụng, chồng bà đi mua riêng một chiếc búa nhỏ rất tinh xảo, tìm một miếng gỗ nhỏ rồi khoét hai cái lỗ nông trên đó để đặt hạch đào. Lúc ấy chỉ là bàn bát tiên đơn giản thông thường chứ không sang trọng lịch sự như bây giờ, bà đặt miếng gỗ lên trên bàn rồi lần lượt dùng búa đập vỡ từng hạt hạch đào trong ánh mắt toàn là ý cười của chồng, vừa đập còn vừa oán giận: "Đúng là phiền phức, còn không bằng cắn hạt dưa, tốn bao nhiêu công sức mà mới ăn được có một tẹo". Bà thấy hơi xót tiền, giá hạch đào không rẻ chút nào, số tiền mua một cân đủ để mua khoảng trên dưới mười cân hạt hướng dương. Chồng bà lại chỉ cười, "Em không hiểu, phải ăn từ từ mới thấy ngon". Nghe lời chồng, bà cũng từ từ nhấm nháp, hơi mặn, hơi ngọt, hơi béo, lại thơm thơm, mùi vị quả nhiên rất đặc biệt. Cứ thế bà đã ăn suốt vài chục năm nhưng người vẫn ngồi đối diện nhìn bà giờ đây đã không còn. Sang năm bà cũng đã 56 rồi, không còn đau khổ như lúc ban đầu, giờ bà đã có thể bình tĩnh mang di vật ra phơi. Cuộc đời chính là như vậy, ai rồi cũng phải đi, có người đi sớm có người đi muộn, có người đi trong đau đớn có người đi trong thanh thản, bà cũng dần quen với việc không tưởng nhớ đến hình dáng của chồng, chỉ nhớ kĩ sự ngọt ngào đầm ấm mỗi lúc hai người cùng nhau đập hạch đào ngày ấy.
"Hai hôm nữa đến nhà cậu con chúc tết, có phải đi mua quà cáp gì không? Mừng tiền thì thực dụng thật nhưng không đủ náo nhiệt, để hàng xóm thấy cháu trai đến nhà mà hai tay trống trơn thì không tốt lắm, ở nông thôn người ta chúc tết luôn chú ý đến thanh thế, cậu con lại là người thích thể diện". Trần Vân Chi nói với cậu con trai đang ngồi bên cạnh mà thần chí không biết đang ở nơi đâu. Lần này anh về bà đã mấy lần phát hiện con trai ngồi một mình lẳng lặng ngẩn người. Lúc đầu, bà còn lo lắng công ty anh có chuyện gì không thuận lợi, hỏi thì anh lại luôn nói rất tốt, bà thật sự không yên tâm nên mới đi hỏi Ngải Lâm. Ngải Lâm vẫn không rõ thực ra Mục Tư Viễn đang định thế nào, lại sợ bà cô sốt ruột nên ấp úng lải nhải hơn nửa tiếng. Cuối cùng, bà cũng sơ sơ hiểu được vấn đề và thấy hơi yên lòng, dù sao thì tâm tình phiền muộn vẫn tốt hơn lòng như nước lặng nhiều.
Mục Tư Viễn vừa cúi đầu giúp mẹ kẹp hạch đào vừa nói: "Hay là lát nữa con ra ngoài mua ít rượu với thuốc lá?"
"Nhà cậu con nấu rượu rồi mà, con còn đi mua rượu làm gì?" Trần Vân Chi lắc đầu không đồng ý, "Trong khi mợ con cả ngày mắng cậu vì tội hút thuốc lá, con lại mang thuốc đến biếu, như vậy không ổn, tốt nhất là nghĩ xem nên mua thứ gì khác".
"Hay là mua ít thuốc bổ, nhân sâm gì đó chẳng hạn". Mục Tư Viễn đưa nhân quả hạch đào trong tay cho mẹ.
"Con ăn đi". Trần Vân Chi gợi ý, "Trong nhà vẫn còn nhân sâm, lần trước không phải Tử Tình còn mang tới sao? Mẹ máu nóng không ăn nổi nhân sâm, mang đi biếu cậu mợ con đi. Có điều, tốt nhất vẫn phải mua thứ gì đó cho em họ con, sang năm nó đi lấy chồng thì sẽ hoàn toàn khác bây giờ đấy".
"Thế mua cái gì? Quần áo hay là trang sức?" Mục Tư Viễn cau mày nói, "Con cũng không biết bây giờ bọn con gái thích những thứ gì cả". Quần áo của chính anh toàn do Ngải Lâm mua, dù sao anh cũng chỉ mặc có mấy nhãn hiệu nên rất đơn giản. Còn về quần áo của phụ nữ, anh dốt đặc cán mai. Lúc còn yêu Vi Giai Hinh, anh chưa một lần tư vấn cho cô. Nghĩ vậy mới nhận ra là mình đã gần quên hết mối tình đó rồi, nhớ lại cũng không buồn không giận, giống như là nghĩ đến chuyện của người khác. Thời gian đúng là vô tình.
Trần Vân Chi trợn mắt nhìn con trai rồi thở dài nói: "Nếu con tìm được bạn gái rồi thì loại chuyện này mẹ cũng không cần quan tâm nữa. Tư Viễn, năm nay con 31 rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện cưới vợ đi. Con không cảm thấy nhà có hai mẹ con ăn tết quá vắng lạnh buồn tẻ hay sao?"
"Mẹ, thì để con ra ngoài mua không phải là được sao? Ở cửa hàng thiếu gì người phục vụ, chỉ cần chịu mua hàng của họ thì ai mà chẳng nhiệt tình tư vấn cho mình". Mục Tư Viễn dở khóc dở cười nói: "Chỉ vì mua quà cho em họ mà phải vội vã tìm vợ, thế thì giá thành cao quá".
"Mẹ thấy giá thành mẹ sinh con mới là quá cao ấy, con trai người ta đã kiếm được con dâu về từ lâu rồi, con hơn 30 mà mẹ còn chưa thu được chút lãi nào cả". Trần Vân Chi nhìn con trai, nói, "Năm nay mẹ 56 rồi, con mà còn dùng dằng nữa là mẹ không còn sức mà bế cháu đâu".
Mục Tư Viễn cười nói: "Con biết rồi, con sẽ cố gắng!"
"Cố gắng thế nào? Bây giờ con đã nhắm được cô nào chưa?" Trần Vân Chi nhìn khuôn mặt anh tuấn của con trai, "Mẹ thật sự không hiểu nổi, ngoại hình cũng không tồi mà tại sao lại ngốc như vậy, ngay cả một cô gái cũng không lừa được về nhà. Lần trước mẹ bảo con mang a giao cho Tiểu Hân, con đưa cho cô ấy chưa?"
Mục Tư Viễn cúi đầu kẹp hạch đào, ậm ờ nói: "Con cho Ngải Lâm rồi".
"Ngải Lâm nó có của nó rồi, đó là mẹ làm riêng cho Tiểu Hân, cô ấy đến nhà chúng ta còn chưa kịp uống một ngụm đã phải làm việc giúp mẹ rồi, con làm mẹ bực mình quá đấy". Trần Vân Chi sầm mặt nói.
"Mẹ", Mục Tư Viễn muốn nói lại thôi, cúi đầu nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: "Sau đó Ngải Lâm có đưa cho cô ấy, chắc là đã nói với cô ấy là mẹ cho. Mẹ yên tâm, người ta sẽ nhớ đến lòng tốt của mẹ".
"Mẹ không cần cô ấy nhớ đến lòng tốt của mẹ, chỉ muốn cô ấy nhớ đến con trai mẹ là được, bởi vì con trai mẹ nói thích cô ấy". Trần Vân Chi từ ái vỗ vỗ tay con trai, thấy vẻ mặt hắn quẫn bách định biện bạch liền đưa tay ngăn lại nói: "Tư Viễn, gia đình mẹ ở nông thôn, nhờ vào học hành mà thoát li được nghề làm ruộng. Bố con xuất thân cũng bình thường, ngay cả khi công ty làm ăn phát đạt, ông ấy vẫn không thích ăn ở nhà hàng khách sạn mà chỉ thích về nhà ăn bát mì cá đập mẹ làm. Tìm vợ vẫn nên tìm một cô gái con nhà bình thường là tốt nhất, vừa biết điều vừa tri kỷ, con ngàn vạn lần đừng đi tìm một đại tiểu thư về cho mẹ. Kỳ thực những ngày tháng cơm rau cơm dưa là đáng nhớ nhất. Lúc có một mình, mẹ thường nghĩ, nếu năm đó bố con không xuống biển thì có thể sẽ nghèo một chút nhưng hôm nay một nhà ba người còn có thể ở chung với nhau, có thứ gì so sánh được với những ngày tháng người một nhà được ở bên nhau chứ? Ông ấy vốn là một người cực kì thông minh, nhưng lúc xảy ra chuyện lại trở nên hồ đồ, cảm thấy không có tiền sẽ không thể sống được nữa nên mới bỏ lại mẹ con mình. Con không được suy nghĩ như thế, tiền thì đã là cái gì chứ?"
"Mẹ yên tâm, con trai mẹ cũng có tiền của chính mình, sẽ không lấy con gái người ta vì gia sản của người ta. Con nhất định sẽ tìm một cô con dâu biết nấu cơm về cho mẹ". Thấy mẹ đau lòng vì nhắc tới bố, Mục Tư Viễn vội vàng an ủi nói.
"Mẹ thấy Tiểu Hân rất tốt, hôm đó cô ấy vào bếp giúp mẹ làm mì cá đập, mẹ càng nhìn càng thấy giống như người nhà, cảm giác của mẹ không sai đâu, con đã thích cô ấy thì hãy đến nói với cô ấy đi".
Mục Tư Viễn yên lặng hồi lâu rồi nhìn xuống bàn nói: "Mẹ, những lúc con nằm ngủ mơ, luôn mơ thấy mình quyết sách sai lầm, sau một đêm cả Viễn Dương và Dịch Đạt đều phá sản, không thể cứu vãn được, rồi nhân viên của con kéo theo vợ con đuổi theo, bắt con nghĩ cách. Sau khi tỉnh lại, con không dám ngủ tiếp nữa. Mặc dù bề ngoài doanh nhân có vẻ nở mày nở mặt nhưng chưa biết đến ngày nào đó sẽ mất sạch không còn gì. Còn Tiểu Hân, rất lâu trước kia con đã gặp cô ấy rồi. Khi đó, cô ấy không hề biết con, đến bây giờ cũng không nhớ nổi con là ai, nhưng cô ấy đã giúp con một chuyện rất lớn. Con muốn trả lại ân tình này cho cô ấy, muốn dựa vào năng lực của con, cố gắng làm cho cô ấy sống tốt hơn, nhưng lại không muốn để cô ấy theo con sống cuộc sống lúc nào cũng phải lo lắng như đi trên băng mỏng, mẹ xem, cô ấy nào giống người đã từng trải qua đau khổ chứ!" Mục Tư Viễn nhớ tới cặp mắt trong suốt kia, không mang theo một tia tạp chất nào, còn cả dung nhan như hoa như ngọc hình như không biết âu sầu là gì nữa. Mẹ cũng từng xinh đẹp và đơn thuần như vậy, giờ đây lại đầy mặt phong sương, trải qua chuyện của bố, mẹ đã trở nên già hơn bạn bè cùng tuổi rất nhiều. Là con trai, dù có nhiều tiền hơn nữa, anh cũng không mua lại năm tháng về cho mẹ được.
Trần Vân Chi lại cúi đầu kẹp một hạt hạch đào, thằng ngốc này, ngoài miệng nói coi người ta là em gái nhưng trong lòng từ lâu đã không nỡ rời rồi. Nói ra lời nói này chắc hẳn nó đã khổ não suy tính thiệt hơn rất lâu rồi, chung quy cũng vì chuyện của chồng đã tạo thành bóng ma tâm lý không thể vứt bỏ trong nó nên đối với cả tiền bạc lẫn tình cảm nó đều không có đủ tự tin.
"Nếu như các cổ đông biết tổng giám đốc của Viễn Dương mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, quanh năm suốt tháng chưa bao giờ giải trí, thậm chí không xem một bộ phim nào mà chỉ cần mẫn làm việc chỉ là vì lúc nào anh ta cũng lo lắng công ty sẽ phá sản thì không biết cổ phiếu của Viễn Dương sẽ tăng hay giảm nhỉ?" Trần Vân Chi cẩn thận cậy ra một cái nhân hạch đào đặt vào trong tay con trai, "Tư Viễn, cuộc đời dài lắm cũng chỉ đến trăm năm, không nên sống như con bây giờ. Con bi quan quá, chuyện của bố con chỉ là ngẫu nhiên thôi. Con nhìn xung quanh xem, đa số là gia đình thu nhập một năm trên dưới trăm triệu, không phải người ta vẫn vay tiền mua nhà mua xe sống vui vẻ như thường, tràn ngập lòng tin đối với tương lai hay sao? Trên thế giới không có chuyện gì là không có rủi ro, nhưng không nhất định mọi rủi ro đều sẽ xảy ra, con cần gì phải suốt ngày treo mình trên vách núi như thế?" Trần Vân Chi phủi phủi tay đứng lên, "Mẹ chỉ nói vậy thôi, nếu con đã không có ý đó thì cứ coi Tiểu Hân là em gái cũng được. Đến một ngày nó đi lấy chồng thì thằng anh này phải tặng nó một phần hồi môn bảo đảm cho nó cả đời không lo cơm áo là được". Dừng lại một chút, Trần Vân Chi lại nói: "Nếu như con chỉ muốn như vậy thì dứt khoát giúp cô ấy tìm một người chồng tốt không phải sẽ tốt hơn sao? Mẹ thấy Tử Hãn rất quan tâm đến cô ấy, mặc dù nó hơi lông bông một chút nhưng bản chất vẫn không tồi, biết đâu gặp được Tiểu Hân từ giờ nó sẽ thay đổi tính tình cũng không chừng, lãng tử hồi đầu kim bất hoán mà".
Nghe thấy câu nói cuối cùng của mẹ, mặt Mục Tư Viễn cứng đờ. Lại nhớ tới việc hai người này không biết chừng sẽ thật sự cùng đi làm phù dâu phù rể, anh lập tức cảm thấy có chút ngạt thở.
Trần Vân Chi thản nhiên thu hết vẻ mặt của con trai vào mắt, cười tủm tỉm nói: "Vậy để mẹ đi gọi điện cho Tiểu Hân mời cô ấy đến đây ăn cơm, nhân dịp ăn tết dứt khoát nhận cô ấy làm con nuôi luôn cho con toại nguyện, sau này cũng có danh nghĩa để chăm sóc cô ấy, tránh làm cho người ta hiểu lầm".
Mục Tư Viễn không ngờ thoáng cái mẹ mình đã quay đầu một trăm tám mươi độ, trở tay không kịp ngẩn ra một hồi rồi ngượng ngùng nói: "Không cần nghi thức long trọng như vậy, sẽ làm người ta sợ, bình thường bọn con cũng không tiếp xúc nhiều, cô ấy vẫn tỏ ra rất xa lạ với con". Nói xong câu này mà suýt nữa toát cả mồ hôi ra.
Trần Vân Chi âm thầm bật cười trong lòng, nghĩ con trai nhất thời chưa thể cởi được khúc mắc nhưng ít nhiều cũng xúc động rồi, có một số việc sốt ruột cũng không được, phải chậm rãi chờ nước chảy thành sông, tự nhiên cửa ải đó sẽ bị phá tan, còn chuyện phải làm bây giờ là bảo đảm cho dòng nước này vẫn chảy không ngừng. "Để mấy hôm nữa cũng được, bây giờ mặc áo khoác vào rồi theo mẹ đi mua quà cho em họ con".
Tòa nhà Phúc Thái là trung tâm mua sắm cao cấp lớn nhất khu vực phía nam thành phố, nhân dịp tết âm tổ chức rất nhiều chương trình khuyến mãi vì thế người đến mua hàng càng đông đúc hơn trước. Mục Tư Viễn không nỡ làm mẹ mất hứng, ngoan ngoãn cùng bà đi dạo xem các loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe và mỹ phẩm trang sức. Trần Vân Chi đi hết quầy này tới quầy khác, xem xét tỉ mỉ, hỏi han cụ thể nhưng lại không vừa ý thứ gì. Lên đến khu vực nữ trang trên tầng hai bà chỉ khu nghỉ ngơi ở một góc nói: "Mẹ phải nghỉ một chút, hai mẹ con uống gì đó rồi đi tiếp".
Mục Tư Viễn mua một cốc nước chanh đưa cho mẹ, nói: "Mẹ, lát nữa mẹ cũng chọn mấy bộ quần áo đi, con thấy đồ ở đây cũng không tồi".
Trần Vân Chi trừng mắt, "Con thì chỉ biết giá cao là hàng tốt thôi chứ còn biết gì nữa, mẹ phải tìm một người khác đến tư vấn mới được".
Mục Tư Viễn không để ý nói: "Chỉ có mua sai không có bán sai, con trai mẹ kinh doanh chừng đó năm, điểm này con vẫn hiểu được. Mẹ cứ dùng tạm đôi mắt của con cũng được mà".
"Mẹ không cần dùng đôi mắt của con, chỉ cần dùng ví tiền của con thôi". Trần Vân Chi đột nhiên nhướng lông mày cười cười, chỉ về phía cái thang cuốn cách đó không xa nói: "Xem kìa, cố vấn mẹ mời đã đến rồi!"
Mục Tư Viễn nhìn theo hướng chỉ của mẹ, chỉ thấy Mạch Tiểu Hân đang vội vã chạy tới bên này, trong lòng không khỏi căng thẳng, "Mẹ, đây là..."
"Trước lúc ra khỏi nhà mẹ đã gọi điện thoại cho Tiểu Hân, vừa khéo chiều nay cô ấy không có việc gì nên mẹ đã hẹn cô ấy ở đây. Mẹ biết con không đủ kiên nhẫn để đi xem đồ với mẹ, hay là con cứ đi về trước, để mẹ với Tiểu Hân từ từ xem sau". Trần Vân Chi cố ý nói như vậy, hiểu con trai không ai bằng mình, thằng này không ép là không được.
"Để con xách đồ giúp mẹ, ở đây đông người như vậy, lúc mẹ về chưa chắc đã bắt được taxi". Mục Tư Viễn nói không cần nghĩ ngợi, anh để ý thấy Mạch Tiểu Hân đã đổi kiểu tóc mới.
"Cháu chào cô, chúc cô ăn tết vui vẻ", Mạch Tiểu Hân lách qua đám người chạy đến bên cạnh Trần Vân Chi, tinh nghịch cúi người chào, thấy Mục Tư Viễn bên cạnh vội bồi thêm một câu, "Tổng giám đốc Mục, chúc anh ăn tết vui vẻ".
Nhớ tới những lời mình đã nói và những gì định nói hôm trước lúc cô gần lên xe, Mục Tư Viễn nhất thời cảm thấy chân tay thừa thãi, gật đầu một cách máy móc. Trần Vân Chi nhanh chóng đứng dậy kéo tay Tiểu Hân nói: "Cô đã bảo là không vội mà, xem này, cháu chạy toát hết cả mồ hôi rồi, không ảnh hưởng gì đến việc của cháu chứ? Tư Viễn, mau mua đồ uống cho Tiểu Hân".
"Đừng đừng đừng, em không khát tẹo nào cả", Mạch Tiểu Hân vội chặn lại nói, đưa tay tùy ý lau trán, "Vài đồng nghiệp của mẹ cháu ở trường đến nhà chơi, cháu cũng đang muốn đi ra ngoài. Cũng không vội lắm, gần thôi mà, đạp xe mười mấy phút là đến rồi".
Trần Vân Chi nhìn cô cười nói: "Làm tóc rồi à? Dường như màu sắc cũng có thay đổi, lại đẹp hơn rồi".
Mạch Tiểu Hân hơi xấu hổ vuốt vuốt tóc, "Bố cháu nói ăn tết có nhiều người tới nhà chơi, không thể để mái tóc xù như con cún bông để mọi người ai cũng muốn xoa đầu mãi được".
Mục Tư Viễn bật cười, thấy mái tóc mới nhuộm màu nâu đỏ của cô khiến khuôn mặt càng trắng mịn như tuyết, mái tóc bây giờ dài hơn trước, xoã tung buông xuống bên tai, hơi xoăn xoăn, so với trước kia thì càng tỏ ra dịu dàng xinh đẹp. Mặc dù không béo lên nhưng gương mặt lại rất mịn màng, xem ra ở nhà được bố mẹ chăm không tồi, tinh thần phấn chấn cho thấy ít nhất cũng được ngủ đầy đủ, không như mình, cảm thấy ăn tết còn mệt hơn đi làm.
==============
Lời tác giả: Mẹ ra tay, một chấp hai, xem xem ba người đi mua đồ thế nào. Còn nữa, trong lễ cưới của Hoàng Khởi Sâm sẽ có chuyện gì?