Mạch Tiểu Hân gẩy gẩy mấy món ăn trước mặt, canh bầu, bí đỏ xào tỏi, cải bẹ xào giá đỗ, nộm dưa chuột rau mầm, cô không hề muốn ăn, định không xuống ăn trưa nhưng Hà Đông sống chết không chịu nên đành phải đi cho có lệ.
"Cảm lạnh gì mà nặng thế, tại sao lại gầy nhiều như vậy". Vừa thấy cô Hà Đông đã gào to, "Tại sao tớ lại không cảm lạnh nhỉ, tớ muốn cảm lạnh lắm, còn hiệu quả hơn thuốc giảm béo nhiều".
Mạch Tiểu Hân trợn mắt nhìn cô, "Tại sao bạn không nói sớm, tớ sắp ốm chết đến nơi rồi, biết trước đã gọi bạn đến phục vụ tớ rồi lay bệnh không phải là được sao".
"Thế mấy hôm nay ai phục vụ bạn? Đại sư huynh à?" Hà Đông ngó Mạch Tiểu Hân, thấy cô lập tức đỏ mặt không khỏi thấy cực kì hứng thú, hỏi tiếp: "Đúng là anh ta à? Tặc tặc, đúng là biết nắm cơ hội. Vẫn nghe nói khi bị ốm người ta sẽ rất mềm yếu, cảm động rồi chứ?"
Mạch Tiểu Hân nhìn thấy Ngải Lâm và Mục Tư Viễn xa xa bưng đĩa đi tới bên này, cực kì căng thẳng nói: "Sao mà nhảm nhí nhiều thế, bạn đã ăn xong chưa? Đi nhanh đi, buổi trưa tớ còn có việc".
Hà Đông bất mãn nói: "Bây giờ không phải mùa ế hàng của công ty bạn sao? Tài liệu giảng dạy học kỳ sau thì đã làm hợp đồng xong hết rồi, có chuyện gì mà phải làm buổi trưa chứ? Mạch Mạch, hôm qua Cầm Cầm gọi điện thoại cho tớ nói lúc đến bệnh viện khám đã gặp Ngô Cạnh, thì ra vợ anh ta cũng có thai rồi".
"A", Mạch Tiểu Hân nói, "Bọn họ với Cầm Cầm cưới cùng một thời gian, có thai không phải rất bình thường sao? Bạn hấp tấp kéo tớ xuống ăn cơm chỉ là để nói chuyện này với tớ à?"
Hà Đông nhìn sắc mặt cô một chút, nói: "Tớ muốn nói với bạn là tập trung vào việc yêu đương với sư huynh bạn đi, mọi chuyện trong quá khứ xem như đã chết rồi".
"Bệnh thần kinh!" Mạch Tiểu Hân lườm cô.
Ngải Lâm ngồi xuống bật cười nói: "Từ bao giờ mà em trở nên ăn nói văn vẻ thế, đúng là dọa người. Không phải là vị tiến sĩ Ngô, thầy giáo Ngô kia sao? Cãi nhau một trân đã chia tay rồi, có gì mà phải lưu luyến. Chị với anh rể bọn em cãi nhau vô số lần rồi, lần nào cũng là anh ấy làm lành với chị".
Mạch Tiểu Hân vừa nghe thấy vậy, lại nhìn sắc mặt hai người đối diện liền biết cái loa phường Hà Đông này lại mang mấy cái chuyện vớ vẩn này của mình ra khoe rồi, không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận. Trước mặt Ngải Lâm và Mục Tư Viễn lại không thể phát tác được nên đành phải cúi đầu uống canh che giấu tâm tình của mình, vốn còn có chút khó xử khi nhìn thấy Mục Tư Viễn, bây giờ lại chỉ cảm thấy toàn là ảo não.
"Đúng vậy đúng vậy", Hà Đông nói, "Hơn nữa sư huynh bạn không hề kém anh ta chút nào, ngoại hình không tồi, nói chuyện lại hài hước, thật là một người rất thú vị, cũng rất tốt với bạn, tớ đoán nhất định bố mẹ bạn cũng đồng ý rồi".
Nghe vậy Mục Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Mạch Tiểu Hân rồi lại lạnh lùng cúi đầu ăn cơm tiếp. Hôm chủ nhật anh định lái xe đưa Mạch Tiểu Hân đến bệnh viện truyền nước, không ngờ cô tắt điện thoại cả ngày, anh chạy đến nhà cô ấn chuông cửa hồi lâu mà không có ai mở cửa, đến bệnh viện lần lượt đi tìm từng phòng bệnh cũng không tìm được. Anh biết cô cố ý tránh né anh, lúc đó vừa tức lại vừa sốt ruột, cũng xấu hổ về nhà gặp mẹ nên đành một mình lái xe đi dạo trên đường, trong lòng oán hận, cho dù lúc trước mình không đúng, cho dù mình làm cô ấy đau lòng trước, nhưng anh đã đền bù nhiều ngày như vậy rồi, cũng biểu lộ tấm lòng rồi, cũng xin cô tha thứ rồi, vậy àm cô vẫn không thể tha thứ cho mình được? Tại sao vừa xoay người đã xem như không quen rồi? Tiểu Hân Tiểu Hân, quả thực đúng là lòng dạ hẹp hòi. (tiều=nhỏ, tâm=lòng)
Mục Tư Viễn vốn đã mang một bụng tức xuống nhà ăn ăn cơm, bây giờ vừa nghe Hà Đông nói như vậy trong lòng lại càng không thoải mái. Thì ra cái thằng cha gọi là sư huynh kia đúng là con rể đã được vợ chồng giáo sư Mạch nhắm trúng từ lâu rồi, thảo nào Mạch Tiểu Hân luôn do dự không quyết đoán. Không phải Hà Đông nói Tiểu Hân rất thần tượng bố mình sao, một câu của giáo sư Mạch sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức nào với cô ấy, đúng là còn chưa lên sàn tỷ thí mình đã bị mất điểm trước rồi.
Mạch Tiểu Hân đứng ngồi không yên, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Hôm qua để tránh Mục Tư Viễn cô đã tới một bệnh viện khác truyền nước, truyền xong về nhà ngủ ngon, điện thoại cũng tắt luôn. Mình vừa mới ốm Mục Tư Viễn đã vội vàng tới nhà hết lòng chăm sóc, tấm lòng anh đã rõ như ban ngày. Chỉ có điều mặc dù mỗi lúc thấy anh ấy mình vẫn không nhịn được động lòng nhưng vừa nghĩ đến đủ loại cách làm của anh ấy trước đây rồi suy nghĩ kĩ thì lại cảm thấy không hề chắc chắn. Rõ ràng trước đây đã tự tay đẩy mình ra, vì sao lại thay đổi suy nghĩ chứ?
Cô không tìm được nguyên nhân, bên cạnh lại không có ai có thể chỉ điểm bến mê cho cô, càng nghĩ càng thấy mệt mỏi nên cô liền vứt sang một bên không nghĩ nữa. Cô tự nói với mình, địa vị của hai người cách nhau quá xa, làm nhà A bên cạnh một nhà B đúng là quá khó coi, biết đâu một ngày nào đó lại bị dỡ bỏ vì xây dựng sai quy hoạch cũng không biết chừng, không bằng làm bạn còn thoải mái hơn. Nghĩ như vậy buổi tối lại ngủ rất ngon, sáng dậy tinh thần sảng khoái, cô còn khen mình phóng khoáng mãi. Không ngờ Mục Tư Viễn lại ngồi xuống đối diện cô, giờ cô không còn thoải mái được nữa.
"Tiểu Hân, em làm sao mà sắc mặt kém như vậy? Óm à?" Lúc này Ngải Lâm mới chú ý tới Mạch Tiểu Hân đang đứng ngồi không yên.
Mạch Tiểu Hân khẽ lắc đầu, Mục Tư Viễn ngồi ngay đối diện, mặc dù không nói một lời nhưng cô vẫn cảm thấy khí thế ép người, không cần ngẩng đầu cô cũng có thể đoán được sắc mặt anh bây giờ nhất định sẽ không tốt hơn mình bao nhiêu, không hiểu tại sao cô lại thấy chột dạ.
"Hết sốt chưa? Hôm qua có đi truyền nước không?" Mục Tư Viễn đưa tay trái lên sờ trán cô, hơi nhíu mày, gắp mọt miếng cá vào bát cô, "Ăn ít quá không đủ dinh dưỡng nên mới dễ bị ốm".
Hà Đông trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông điềm nhiên như không đối diện, vừa rồi là hành động gì? Chẳng lẽ mình lại lỡ mất một quả dưa lê to vật vã hay sao? Cô quay sang thấy Mạch Tiểu Hân hầu như sắp chui đầu vào trong bát cơm, hai tai cũng đỏ ửng rồi.
"Hà Đông, Khởi Sâm đến rồi. Nào, chúng ta đi hỏi anh ấy xem tình hình Cầm Cầm thế nào". Ngải Lâm lập tức đứng dậy, trong tình huống này mà cô còn ngồi lại thì năm năm làm thư ký tổng giám đốc coi như uổng phí rồi.
"Em cũng đi", Mạch Tiểu Hân đứng dậy theo như trút được gánh nặng.
"Đừng đừng đừng, em xem bên kia chỉ còn trống có hai chỗ, lẽ nào em định đuổi trưởng phòng quan hệ xã hội của bọn chị đi?" Ngải Lâm không nhịn được cười nói, "Em ăn bữa cơm này với tổng giám đốc Mục của bọn chị là chị vô cùng cảm kích rồi, em không biết cả buổi sáng hôm nay anh ta đều quát mắng người khác làm bọn chị không dám cả thở mạnh, quả thực là ruồi muỗi vạ lây ruồi muỗi vạ lây".
Mạch Tiểu Hân lập tức đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cực kì khó xử.
"Đi thôi", Mục Tư Viễn đứng dậy: "Anh có chuyện cần nói với em".
Mạch Tiểu Hân không thể đối mặt với nụ cười mập mờ của hai người Hà Đông và Ngải Lâm từ xa xa nhìn lại, cũng không thể nhìn ánh mắt tò mò tọc mạch của những người xung quanh, buồn bực đi Mục Tư Viễn ra ngoài nhà ăn, vào thang máy đi lên sân thượng.
"Anh làm cái gì thế? Trước mặt bao nhiêu người như vậy!" Mạch Tiểu Hân không vui nói.
Mục Tư Viễn chống tay lên lan can nhìn ra xa xa, nói rất thoải mái: "Ý em là nếu như không phải trước mặt nhiều người như vậy thì được đúng không? Anh có thể hiểu ý câu này của em như vậy không?"
Mạch Tiểu Hân cứng họng không nói được gì, giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa.
"Hôm qua vì sao tắt máy?" Mục Tư Viễn làm như không thấy cô giận dỗi, nghiêm mặt hỏi: "Anh tìm em cả ngày, trong bệnh viện, trong nhà cũng không có ai, em sốt thế mà trời nắng còn ra ngoài đi chơi?"
Mạch Tiểu Hân đang kiêu ngạo phô trương thanh thế lập tức xìu xuống, nói: "Em, em không đi chơi, em ở nhà ngủ".
Khóe miệng Mục Tư Viễn lộ ra nụ cười, hỏi: "Ngủ say thế à? cả sáng cả chiều anh đều bấm chuông".
"Sáng quá không ngủ được, em đóng cả cửa phòng bên trong nên không nghe thấy", Mạch Tiểu Hân chột dạ giải thích, hoàn toàn không có sức đánh trả. Buổi sáng hôm đó cô đến một bệnh viện rất xa để truyền nước, buổi chiều Mục Tư Viễn đến gõ cửa cô trốn ở phía sau cửa nhìn qua mắt mèo mà trong lòng cực kì phức tạp, căng thẳng đến mức toát mồ hôi, có lẽ là vì vậy mà cũng hết cảm lạnh.
"Vậy chắc là anh đến không đúng lúc".
Mạch Tiểu Hân cúi đầu không nói, mặc dù trước mặt Hà Đông cô đã quen phục tùng nhưng trước mặt các chàng trai cô vẫn luôn được sủng ái, như đối mặt với Lục Tử Hãn cô luôn có thể nói rất hùng hồn, dù có vô lí thì vẫn có thể chính khí lẫm liệt, nhưng nghe thấy hai câu không mặn không nhạt của Mục Tư Viễn nhất thời lại không thể ứng đối được. Ngẩn ra hồi lâu co mới thấp giọng nói: "Em và Ngô Cạnh chia tay không phải vì chuyện đó, anh không cần cảm thấy áy náy".
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng có thể đoán ra nhất định là sự xuất hiện của Ngô Cạnh trong đám cưới của Cầm Cầm lần nọ đã khiến Hà Đông thuận miệng nói ra nguyên nhân hai người chia tay, cho nên hôm đó Mục Tư Viễn đã hiểu lầm cô sẽ luẩn quẩn trong lòng nên mới kéo cô xuống quán cà phê ăn. Chính là vì điều này đúng không? Vì vậy sau đó anh mới nói ra chuyện năm đó với cô, cũng tốt hơn với cô, có thể là cảm thấy đã liên lụy đến cô.
Mục Tư Viễn nhất thời không phản ứng lại kịp, chỉ nhìn cô không nói.
Mạch Tiểu Hân nghĩ, tại sao lại giở vẻ hùng hổ dọa người như hôm ở nhà hàng cơm Tây đó để ép mình nói ra chân tướng chứ? Ở trước mặt người đàn ông này không lẽ mình không còn bí mật gì hết sao, liền cắn răng nói: "Đông Đông không hề biết chân tướng của sự việc, thật sự không liên quan đến anh, là mẹ anh ấy muốn tìm cho anh ấy một gia đình tốt hơn để trợ giúp cho sự nghiệp của anh ấy, cho nên em mới chia tay. Chuyện của anh đó chẳng qua chỉ là một cái cớ của em, bởi vì anh ấy không hề biết tính toán của mẹ anh ấy".
Mục Tư Viễn nhìn cô chằm chằm, trong lòng vừa đau lại vừa ghen tị, vừa thương cô đã phải tủi thân như thế vừa cực kì gien ghét với Ngô Cạnh, không ngờ cô ấy thà nhận hết oan uổng cũng không muốn làm cho hắn thấy sự xấu xí của chân tướng, thì ra cô ấy yêu một người là sẽ toàn tâm toàn ý như vậy. Mà mình đã hao hết tâm tư vì cô ấy mà đã bao giờ nhận được một chút thông cảm? Một hồi lâu sau mới miễn cưỡng đè nén cảm giác ghen ghét trong lòng xuống, cười lạnh nói: "Em đã thấy công ty nào lấy ông chủ ra đền cho người ta chưa?"
Quả thật có một thời gian anh canh cánh trong lòng vì chuyện này, nhưng anh chỉ thương hại cô, giờ cô vạch rõ ra như vậy lại giống như mình tốt với cô ấy đều là vì có ẩn tình khác, khiến anh có tu dưỡng tốt đến mấy cũng không khỏi bực tức.
Mạch Tiểu Hân cảm động trong lòng nhưng lại không chịu thể hiện ra trên mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chẳng lẽ đây không phải cách làm nhất quán của tổng giám đốc Mục sao? Em đã nhiều lần được hưởng ân huệ rồi".
Thường nói chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chuyển bại thành thắng chỉ cách một ý niệm, Mục Tư Viễn lập tức rơi vào hạ phong, nói với vẻ chật vật: "Tiểu Hân, em có thể tha cho anh hay không, anh đã làm như vậy có ba lần!" Lời chính anh nói ra nhưng anh cũng cảm thấy xấu hổ, quá tam ba bận, khó trách người ta lại lạnh lòng. "Có điều dù thế nào anh cũng sẽ không đền một người cho em đúng không? À không đúng, anh chính là muốn đền một người cho em, mấy lần trước em đã nhận rồi, lần này cũng nhất định phải nhận".
Mạch Tiểu Hân cười nói: "Anh phải đền một người cho em? Giúp việc à? Làm việc nhà giúp em? Hay là tài xế đưa đón em đi làm? Em không cần, anh cứ viết chi phiếu cho em là được".
Mục Tư Viễn cắn răng nói: "Mạch Tiểu Hân, em cố tình đúng không? Chẳng lẽ thật sự nghe không hiểu lời của anh?"
"Hiểu rồi hiểu rồi, anh thật sự muốn gọi là tới đúng không?" Thấy anh nổi giận, Mạch Tiểu Hân hơi hoảng sợ, hôm đó không phải anh ấy còn đến nấu cháo cho mình sao? Thương mình bị ốm mà không có ai chăm sóc đúng không? "Làm ô sin cũng tốt".
Gân xanh trên trán Mục Tư Viễn nổi rõ, rốt cục không thể chịu nổi nói: "Anh nói anh đền chính anh cho em, anh thích em, em nghe rõ chưa?"
Mạch Tiểu Hân không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy, trợn mắt há mồm nhìn anh không biết trả lời thế nào.
"Nhận lời làm bạn gái anh nhé!" Mục Tư Viễn hỏi, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh.
Mạch Tiểu Hân đỏ bừng mặt nói: "Tổng giám đốc Mục, nhà A và nhà B không phải chỉ chênh lệch một chút, em không thích loại áp lực này, đi xe đạp vốn rất thoải mái nhưng nếu như đi cạnh Benz không phải sẽ khó coi lắm sao?"
Nghe khẩu khí của cô, Mục Tư Viễn nghĩ xe đạp hình như còn trâu bò hơn Benz, liền cố nén cười dỗ dành: "Tại sao anh lại cảm thấy ở trước mặt em anh lại giống chiếc xe đạp đó nhỉ? Em quên rồi, anh chẳng qua chỉ là một tài xế taxi ca đêm".
"Nhưng bây giờ anh là tổng giám đốc một công ty đã niêm yết, còn em chỉ là một người làm thuê, gia thế thường thường, tiền tài hay quyền thế đều không xứng với anh, vốn còn có thể miễn cưỡng tự an ủi mình, tại sao anh cứ ép em phải tự ti mặc cảm chứ?"
Mục Tư Viễn thở dài: "Em cứ đòi kéo giãn khoảng cách giữa chúng mình như vậy có phải vì không thích anh không?"
"Không phải!" Mạch Tiểu Hân buột miệng nói rồi lập tức hối hận chỉ mong có thể cắn lưỡi, xoay người đi rất trẻ con.
"Đó chính là thích anh rồi?" Mục Tư Viễn cười cười đi tới trước mặt cô, cầm chắc tay cô: "Đúng không?"
Mạch Tiểu Hân đỏ bừng mặt, cúi đầu cố gắng giãy ra khỏi tay anh, nhưng Mục Tư Viễn lại càng giữ thật chặt tay cô trong tay mình. "Tiểu Hân, trước mặt em anh chỉ muốn làm gã tài xế taxi buổi tối hôm đó, mọi thân phận khác đều thua kém hắn ta. Suốt bốn năm, rất nhiều đêm anh vẫn nghĩ tới lúc em đứng bên người anh, như vậy anh sẽ ngủ rất yên tâm. Nếu như bây giờ em không cần anh nữa thì có lẽ đêm nào anh cũng mơ thấy ác mộng. Vì vậy, cô bé tốt bụng, em ở lại bên cạnh anh được không?"
Mạch Tiểu Hân bối rối ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì nhìn thấy Lục Tử Hãn đang ngẩn ngơ đứng ở bên kia sân thượng nhìn họ, lập tức xấu hổ đỏ mặt tía tai, giằng ra khỏi tay Mục Tư Viễn chạy đi thật nhanh, để lại hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau trên sân thượng.
Lục Tử Hãn nhìn Mục Tư Viễn rất lâu rồi rốt cục lên tiếng: "Quá nhiều việc, em lên sân thượng thở một chút, không ngờ lại gặp hai người. Tư Viễn, hôm nay em phải xin lỗi anh".
"Xin lỗi?"
"Chị gái em đã nói với em chuyện của bác Mục, gia đình anh bị hại như vậy đều là vì lỗi của bố em. Tư Viễn, xin lỗi anh, em cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp cô nữa".
"Chuyện đã qua rồi, mẹ anh là người suy nghĩ rõ ràng chứ không phải người quanh co, trước giờ mẹ anh vẫn coi em và Tử Tình như con mình".
Lục Tử Hãn yên lặng một hồi lâu rồi nói: "Tiền đúng là thứ hại người, chỉ mong sau này hai chúng ta sẽ không đến nước như bố anh và bác Mục".
"Không đâu".
"Không vì tiền, thế vì phụ nữ thì sao?" Lục Tử Hãn đột nhiên trợn mắt nhìn anh: "Không phải anh vẫn muốn giành giật với em sao?"
"Chỉ lần này thôi, Tử Hãn". Mục Tư Viễn muốn cởi bỏ khúc mắc cho Lục Tử Hãn, thẳng thắn nói: "Bốn năm trước anh đã biết cô ấy rồi, khi đó bố anh vừa qua đời, anh lái taxi ở thành phố C để giảm bớt áp lực, có một ngày bị một đám lưu manh bắt chẹt, là Tiểu Hân đã giúp anh". (Sao trước là 5 năm giờ đã giảm xuống còn 4 năm rồi? Thôi kệ, không ảnh hưởng đến nội dung truyện là được)
"Trùng hợp như vậy à?" Lục Tử Hãn cảm thấy khó tin: "Thảo nào cô ấy năm lần bảy lượt từ chối em, em cứ cảm thấy trong lòng cô ấy đã có người khác, thì ra người đó là anh!" Hắn nói với vẻ hơi tức giận, "Đã biết nhau sớm như vậy, lại thích nhau nữa, vì sao không nói ra từ sớm làm mọi người khó xử như vậy?"
"Xin lỗi!"
Lục Tử Hãn thở dài một hơi: "Được rồi, đã đến nước này ai đúng ai sai cũng không có gì phải tranh cãi nữa. Anh nói chuyện với chị em tử tế đi, thời gian này trọng trách trong công ty đều đổ hết lên vai chị ấy, lại gặp một kẻ phụ tình như anh, chị ấy gần như sắp sụp đổ rồi". Lục Tử Hãn nói xong quay đầu bỏ đi, được nửa chừng lại quay đầu lớn tiếng nói: "Nói chuyện cho tử tế, không được làm chị ấy đau lòng nữa, nếu không em sẽ cướp Tiểu Hân về!"
Mục Tư Viễn trịnh trọng gật gật đầu nhìn bóng lưng hắn biến mất sau hành lang, suy nghĩ một chút rồi cũng đi xuống sân thượng.
Lúc này Lục Tử Tình đang ngả người xuống chiếc ghế lãnh đạo chợp mắt, đống tài liệu cần xử lí trên bàn cao ngất. Mục Tư Viễn đẩy cửa đi vào, thấy vậy bất giác nhíu mày: "Làm gì mà mệt như vậy?"
Lục Tử Tình thấy là anh, hai mắt lập tức ươn ướt: "Làm thế nào được, bố em vừa bệnh mọi người bên dưới đều làm việc biếng nhác hơn vài phần".
Mục Tư Viễn mang một cốc cà phê tới đặt trước mặt cô: "Lục đại tiểu thư cũng không phải đồ bỏ, Tử Tình, em làm được mà. Trước kia khi đi học mọi việc lớn nhỏ trong lớp đâu có làm khó được em bao giờ!"
Lục Tử Tình hơi nhắm mắt, vớt lại những mảnh vỡ từ trong kí ức xa xôi đó, cười khổ: "Khi đó còn trẻ, cảm thấy không gì làm khó được mình. Mọi người cùng nhau làm việc, không dính dáng đến lợi ích, hoàn toàn dựa vào nhiệt huyết thanh xuân. Mặc dù anh không phải cán bộ chi đoàn nhưng lại thường xuyên bị bọn em sai bảo, anh còn nhớ không?"
"Đương nhiên còn nhớ, lần nào cũng là vì em ôm đồm rồi sau đó ném cho anh làm cu li". Mục Tư Viễn cười nói.
"Đúng vậy, khi đó mọi người đều cho rằng chúng ta là một đôi, nào biết sau đó lại mọc ra một Vi Giai Hinh". Lục Tử Tình lắc đầu thở dài, "Gặp đúng người vào đúng lúc, đó chính là tình yêu, câu này đúng là sâu sắc. Đúng lúc nhưng người anh gặp là Vi Giai Hinh, còn gặp em thì không đúng lúc, kết quả đều không đến đâu".
Mục Tư Viễn muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
"Tư Viễn, nếu như không có chuyện của bác Mục thì chúng ta có đến với nhau không?"
"Sẽ không". Mục Tư Viễn thẳng thắn nhìn cô: "Bởi vì một ngày nào đó anh sẽ gặp được cô ấy". Không phải vì chuyện 4 năm trước đó thì cũng sẽ vì một chuyện khác, gặp cô ấy, rồi yêu cô ấy. Anh tin rằng trong biển người mịt mờ nhất định họ sẽ gặp được nhau. (Câu này hay nhất truyện)
"Ờ, nhà A nhà B gần như vậy, một ngày nào đó rồi sẽ gặp. Cho nên thang máy đã bị kẹt, đó mới là duyên phận". Lục Tử Tình cười chua xót, "Tư Viễn, bố em bệnh, em cũng nghĩ rất nhiều. Đời này ông ấy khuấy đảo thương trường không từ thủ đoạn nhưng cuối cùng còn không phải đều là công dã tràng sao, bây giờ ngay cả sức mạnh để cầm một cái thìa cũng không có. Chuyện của hai chúng ta em cũng nghĩ thông rồi, em thừa nhận là em đã thua". (@all: Có từ nào thay được cụm từ "nghĩ thông" không? Hay cứ để như vậy là được rồi?)
Mục Tư Viễn dường như nhìn thấy cô bé vẫn thích tỏ ra mềm yếu trước mặt anh rất lâu trước kia: "Tử Tình, hôm nay anh đến là muốn cảm ơn em cho tử tế, cảm ơn em đã không rời không bỏ anh trong lúc gian nan nhất. Đồng thời cũng xin lỗi em, anh đã có lỗi với tình cảm của em mấy năm nay".
Bất kể chân tướng năm đó như thế nào thì anh cũng không muốn truy cứu nữa. Tương lai của họ sẽ không còn có nhiều gặp gỡ, dựa vào tình nghĩa thanh mai trúc mã nhiều năm, cần gì phải xé ra chân tướng tàn khốc để nhìn thấy máu thịt lẫn lộn trong đó.
"Bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì, hết thảy đều là em tự tìm". Hối hận vì tuổi trẻ bồng bột năm đó, nếu như biết kết quả hôm nay sẽ như vậy thì mình còn cố chấp đến mức lạnh lùng như vậy hay không?"
"Hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc thuộc về em".
Nước mắt lấp loáng trong mắt Lục Tử Tình: "Được anh chúc phúc như vậy em cũng nên suy nghĩ cho phóng khoáng rồi, không thể chỉ vì một cái cây là anh mà không chú ý đến sự tồn tại của rừng rậm được".
"Tử Tình, mỗi người đều có duyên phận của chính mình, em ưu tú như vậy, nhất định có một người rất xuất sắc đang đợi em đến mức nóng lòng ở một nơi nào đó". (Chắc là câu hay thứ hai)
"Em không muốn gặp người đó kh thang máy có sự cố, loại lãng mạn xui xẻo này để dành riêng cho anh với Mạch Tiểu Hân đi". Lục Tử Tình lau nước mắt: "Anh đi đi, em còn phải làm tiếp, thời gian này anh ịiụh dắt Tử Hãn giúp em".
Mục Tư Viễn gật đầu rời đi. Lục Tử Tình lưu luyến nhìn bóng lưng anh. Là lần cuối cùng rồi, ánh mắt cực kì quyến luyến. Cô tự nói với mình, cô là đại tiểu thư nhà họ Lục, ngoài đàn ông còn có rất nhiều việc đang chờ cô. Cô thở ra một hơi thật dài, một tình yêu gần như kéo dài ba mươi năm đã tan thành mây khói.